Quách Thanh Tú ngẩng đầu nhìn lên, một người phụ nữ thả tóc dài, thân thể gần như trần trụi, chỉ dùng ra giường bọc ngực đang gọi Lâm Việt Thịnh.
Khuôn mặt Quách Thanh Tú dần biến thành màu tro tàn.
Cô ngơ ngác nhìn Lâm Việt Thịnh. Chân tướng thật tàn nhẫn. Chỉ có giờ khắc này, Quách Thanh Tú mới hoàn toàn hết hy vọng.
“Tôi rất bận, không rảnh ở đây đôi co với cô…”
Lâm Việt Thịnh xoay người đi vào phòng khách.
Quách Thanh Tú ngơ ngác đứng tại chỗ như một pho tượng đá. Thật lâu sau, cô mới im lặng xoay người.
Đúng vậy, cô rất yêu hắn. Nhưng cô cũng có tôn nghiêm.
Sau khi xác định hắn hoàn toàn không có chút dấu vết giả vờ, Quách Thanh Tú im lặng rời đi.
Cho dù có yêu đi nữa, hắn đã không còn thuộc về cô nữa.
“Cô Quách, có cần tôi gọi chiếc xe cho cô không?” Bảo vệ tốt bụng hỏi.
Quách Thanh Tú như thể không nghe thấy gì cả, như một hồn ma vất vưởng đi vào trong bóng đêm.
Sau lưng cô, một bóng người tối đen vẫn đi theo cô từ xa, giữ khoảng cách thỏa đáng, không cho cô phát hiện.
“Thanh Tú…”
Trên đường cái, một chiếc xe màu trắng dừng trước mặt Quách Thanh Tú.
Tăng Thanh Hải từ trong xe bước xuống.
“Thanh Tú, em không sao chứ?”
Quách Thanh Tú ngước mắt lên nhìn Tăng Thanh Hải, không khóc lóc, không có nước mắt. Nhưng nỗi tuyệt vọng nơi đáy mắt khiến người đau lòng.
“Anh Hải, đưa em về nhà đi.”
“Được, mau lên xe đi!”
Thấy Quách Thanh Tú được Tăng Thanh Hải đón đi, Lâm Việt Thịnh mới dừng lại.
Hai tay hắn cắm trong túi quần, ánh mắt lạnh lẽo.
“Cậu chủ, người phụ nữ trong phòng cậu xử lý thế nào?” Lê Hùng Việt hỏi.
“Trả tiền đuổi cô ta đi…” Lâm Việt Thịnh lạnh lẽo nói.
“Nhưng… Cô ta nói là không cần tiền, phải chờ cậu chủ về nói lời từ biệt với cậu chủ…”
“Không đi thì tha ra ngoài. Chuyện bé tí tẹo thế mà còn đến hỏi tôi. Cô ta là cái thá gì!”
Lâm Việt Thịnh lạnh lùng cúp điện thoại. Lúc này hắn rất muốn đánh người.
Trong phòng khách nhà họ Quách, Tăng Thanh Hải cầm một chiếc áo khoác khoác lên người cô.
“Đói rồi đúng không? Anh đi nấu đồ ăn cho em!”
Quách Thanh Tú ngồi trên sofa, sững sờ nhìn khoảng không trước mắt.
“Thanh Tú…”
Tăng Thanh Hải liên tục gọi ba tiếng, Quách Thanh Tú mới hồi phục tinh thần.
“Xin lỗi anh Hải. Bây giờ tâm trạng của em không được tốt lắm. Em biết anh rất quan tâm em, nhưng em thật sự cần thời gian để thích ứng.”
“Không phải là anh cố ý quấy rầy em. Anh chỉ muốn nấu chút gì đó cho em ăn thôi!”
Tăng Thanh Hải lo lắng nhìn cô. Trước mắt cô, anh dè dặt đến mức hèn mọn.
Anh cẩn thận nhìn cô, sợ chọc giận cô.
“Em không sao đâu. Em không đói, thật mà. Cảm ơn anh…”
Tăng Thanh Hải lại buồn bã nhíu mày. Anh không cần lời cảm ơn của cô.
Di động của Tăng Thanh Hải bỗng vang lên.
“Hải, anh đang ở đâu?” Giọng Lý Vi Vi có vẻ rất cảnh giác.
Tăng Thanh Hải liếc nhìn Quách Thanh Tú, cầm di động đi ra xa một chút.
“Có chuyện gì?”
“Hải, em sợ lắm, anh về nhà một chút được không? Em biết anh đang ở chỗ Quách Thanh Tú. Nhưng mà, em rất cần anh.”
“Vi Vi, em nghĩ nhiều quá. Ngủ sớm đi.”
Tăng Thanh Hải lạnh lùng ấn cúp máy, mặc cho bên kia Lý Vi Vi khóc kêu, anh không thèm để ý nữa.
Anh quay người lại, Quách Thanh Tú vẫn đang nhìn anh.
“Về đi, anh Hải. Lý Vi Vi đang chờ anh.”
“Không sao đâu. Anh lại ở chỗ em một lát, một giờ nữa anh về.”
Tăng Thanh Hải nấu một tô mì thịt cho Quách Thanh Tú.
“Em ăn trước đi! Trông em thế này thì cũng không thể đi ra ngoài ăn được.”
“Vâng.”
“Đúng rồi Thanh Tú, anh có người bạn ở nước Mỹ quen biết với chuyên gia lĩnh vực này, có lẽ sẽ chữa khỏi bệnh cho em đấy. Em suy nghĩ chút, cùng anh qua đó trị liệu, nhân tiện điều chỉnh cảm xúc của mình lại.”
“Không cần đâu anh Hải, em đã làm phiền anh rất lâu rồi.”
Quách Thanh Tú cầm đũa chọc sợi mì mềm dẻo. Trong lòng cô đang tức nghẹn, đâu còn tâm trạng nào mà ăn uống nữa.
“Em không thể sống chỉ vì một mình Lâm Việt Thịnh. Trên đời này còn có rất nhiều chàng trai tốt.”
Quách Thanh Tú cười khổ: “Em không quan tâm chuyện đó. Tim em đã chết rồi.”
“Thanh Tú, nghe anh nói, nếu em chịu trị liệu thì chờ cho em khỏi bệnh, có lẽ tương lai Lâm Việt Thịnh sẽ quay đầu lại.” Tăng Thanh Hải nói một cách khó khăn. Cho dù anh không thích dùng cách này để dụ dỗ Quách Thanh Tú.
Nhưng hiện giờ ngoài cách này ra, anh không thể nghĩ ra cách nào khác được.
Quách Thanh Tú cắn một ngụm mì sợi, cảm thấy thật đắng. Đó là nước mắt của cô trộn chung với mì sợi.
“Anh Hải, để em suy nghĩ một chút đi…”
“Thanh Tú, không còn thời gian suy nghĩ đâu. Em ngẫm lại mà xem, vì cứu em, ba em thậm chí không cần cả mạng sống. Nếu em cứ thế chết đi thì sao xứng đáng với bác ấy được? Linh hồn bác ấy trên trời chắc chắn sẽ khó chịu lắm…”
Quách Thanh Tú khẽ run lên, nước mắt lại trào ra.
Ba! Ba thấy con thế này, nhất định sẽ rất tức giận, sẽ mắng con vô tích sự đúng không?
“Thanh Tú, đừng thế nữa được không? Không còn tình yêu thì còn có thứ khác. Không còn sinh mệnh thì em không thể bù đắp lại được đâu.”
Một tô mì sợi nhỏ mà Quách Thanh Tú ăn suốt một giờ, mà vẫn ăn chưa xong.
Cuối cùng Tăng Thanh Hải đứng dậy, khẽ vỗ lưng Quách Thanh Tú.
“Cứ quyết định vậy đi, ngày mai anh sẽ thu xếp. Chúng ta đi Hawaii một khoảng thời gian. Nếu em muốn về thì có thể trở về bất cứ lúc nào, được không?”
Quách Thanh Tú mệt mỏi gật đầu. Cô đâu thể từ chối được nữa.
Bây giờ cô đã hoàn toàn mất tự chủ rồi, không còn chút ý tưởng và chủ kiến nữa.
Sáng hôm sau, Tăng Thanh Hải trực tiếp đến đây đón Quách Thanh Tú.
Mọi thứ xảy ra trong thời gian ngắn ngủi. Quách Thanh Tú hoàn toàn không rảnh để suy nghĩ rõ ràng.
Cứ vậy vô tri vô giác đến sân bay.
Còn một giờ nữa máy bay sẽ cất cánh. Quách Thanh Tú ngồi trong đại sảnh chờ máy bay. Chỉ cần yên tĩnh lại, trong lòng cô vẫn bất giác nhớ tới Lâm Việt Thịnh, không nhịn được rơi lệ đầy mắt.
Đã từng yêu điên cuồng như thế. Tình cảm không phải nói cắt là cắt đứt được.
“Thanh Tú, uống chút sữa nóng trước đi! Sáng nay em không ăn gì cả, ăn chút bánh ngọt tạm lót dạ. Bay suốt mười mấy tiếng sẽ mệt mỏi lắm.”
“Vâng, cảm ơn anh!”
Quách Thanh Tú bưng sữa uống, Tăng Thanh Hải ngồi bên cạnh nhìn cô. Một lát sau, di động của anh reo lên.
Anh lấy di động nhìn thoáng qua, lập tức ấn từ chối rồi tắt máy.
“Anh Hải, ai gọi vậy?
“À, không có gì đâu. Em ngồi đây một lát, anh đi gọi điện thoại cho công ty…”
Tăng Thanh Hải đứng dậy, cầm di động đi ra đại sảnh chờ máy bay. Quách Thanh Tú tiếp tục uống sữa, cầm bánh ngọt ăn.
Một bóng người đỏ rực lén lút xông vào.
“Quách Thanh Tú…”
Lý Vi Vi chạy đến bên cạnh Quách Thanh Tú: “Quách Thanh Tú, Tăng Thanh Hải đâu rồi?”
Quách Thanh Tú khó hiểu nhìn cô ta: “Cô đến đây làm gì?”
“Có phải các người muốn chạy trốn không hả?”
Quách Thanh Tú càng khó hiểu hơn: “Cái gì gọi là chúng tôi muốn chạy trốn? Lý Vi Vi cô hiểu lầm rồi, anh Hải chỉ muốn dẫn tôi đi nước Mỹ khám bệnh thôi.”
Nước mắt Lý Vi Vi chảy xuống: “Cô thật ngốc, cô bị lừa rồi. Tăng Thanh Hải muốn dẫn cô đi bỏ trốn thì có. Anh ấy không cần tôi, cũng không cần tập đoàn Tô Thị.”
Quách Thanh Tú ngây ngẩn cả người, ngạc nhiên nhìn Lý Vi Vi: “Cô nói gì vậy?”
“Chẳng lẽ cô còn không phát hiện sao? Tăng Thanh Hải chưa bao giờ hết hy vọng với cô. Anh ấy yêu cô đến điên rồi!”
“Lý Vi Vi, cô hiểu lầm rồi. Người anh Hải yêu là cô mà…”
Lý Vi Vi khóc lắc đầu: “Anh ấy căn bản là không yêu tôi. Anh ấy không yêu tôi chút nào cả. Hu hu hu, chúng tôi kết hôn bao lâu nay, anh ấy chưa bao giờ chạm vào tôi. Người anh ấy yêu là cô, người anh ấy muốn cũng là cô. Vì cô, anh ấy có thể làm mọi thứ.”
Quách Thanh Tú sững sờ nhìn cô ta.
“Cô và Lâm Việt Thịnh chia tay, cũng là anh ta…”
“Cô làm gì ở đây?”
Lý Vi Vi còn chưa nói xong, Tăng Thanh Hải vội vã chạy tới.
Lý Vi Vi lập tức đứng dậy: “Hải, có phải anh không cần em không vậy? Anh muốn dẫn cô ta bỏ trốn đúng không?”
“Lý Vi Vi, cô chú ý chung quanh một chút được không. Tôi không hiểu cô đang nói gì cả.”
“Anh nói dối! Anh bán biệt thự nhà họ Tăng đi, cũng bán tập đoàn Tăng Thị đi, cuỗm hết tiền bạc, có phải là muốn dẫn cô ta đi, không bao giờ trở về nữa đúng không? Anh đừng tưởng tôi là kẻ ngốc. Hải, anh không thể bỏ mặc tôi được. Hải, tôi đi cùng với anh…”
Quách Thanh Tú bối rối vì cảnh tượng trước mắt. Cô đứng dậy, đang định nói gì đó.
Bỗng nhiên, đầu óc cô chợt tối sầm, cô đỡ trán xụi lơ ngồi xuống.
Toàn thân như mất hết sức lực khiến cô ngẩn ra.
Quách Thanh Tú chậm rãi tỉnh lại, không biết đã ngủ bao lâu.
Cảnh tượng cuối cùng là lúc ở sân bay. Cô bỗng nhớ ra, Lý Vi Vi từng nói, cô và Lâm Việt Thịnh chia tay có liên quan tới Tăng Thanh Hải.
Cô thoáng cả kinh, lập tức tỉnh táo lại.
Cô muốn chống tay ngồi dậy, bỗng phát hiện tứ chi của mình hoàn toàn không thể cử động được.
Cảm giác sợ hãi ùa tới. Thì ra bệnh tình của cô đã đến mức này rồi sao?
“Thanh Tú, em tỉnh rồi à?”
Tăng Thanh Hải đi vào từ bên ngoài. Trên người anh mặc một bộ suit màu trắng, sắc mặt trắng bệch, toàn thân tái nhợt tới mức bất thường.
“Anh Hải, em đang ở đâu vậy?
Tăng Thanh Hải đỡ cô ngồi dậy, sau đó cầm gối cho cô tựa vào, vươn tay bưng một chén canh tới.
“Chúng ta đã ở Hawaii. Em vẫn hôn mê trên máy bay nên anh không đánh thức em.”
“Anh Hải, đưa em về đi. Em không muốn chết ở đây, em muốn gặp Lâm Việt Thịnh…”
Tăng Thanh Hải vẫn mỉm cười, cầm một thìa canh nóng đặt bên môi nhẹ nhàng thổi, sau đó đưa đến bên miệng Quách Thanh Tú.
“Đừng sợ, bệnh của em sẽ khỏi dần thôi. Anh đã để người pha chế thuốc giải cho em…”
Quách Thanh Tú mở to mắt, nhìn hắn bằng ánh mắt khó tin, trong lòng đau buồn tức giận.
“Là anh, không ngờ lại là anh hạ độc?”
“Thanh Tú, sao em lại nhìn anh như thế? Anh đối xử với em tốt như vậy, chẳng lẽ em còn trách anh sao? Anh cũng chỉ muốn giúp em thôi mà, giúp em rời khỏi tên khốn Lâm Việt Thịnh kia…”
Quách Thanh Tú dùng đầu đụng vào người hắn. Bát canh trong tay Tăng Thanh Hải bị đụng rớt, nước canh đổ ra đầy chăn…
“Tăng Thanh Hải, anh là đồ điên. Không ngờ anh lại hạ độc tôi. Tại sao tôi lại có mắt như mù như thế, lại nghĩ anh là người tốt. Thế mà tôi vẫn còn tín nhiệm anh…”