Quách Thanh Tú mở to mắt nhìn Tăng Thanh Hải một cách khó tin.
Cô không thể ngờ được rằng cô lại chiếm vị trí quan trọng đến vậy trong lòng Tăng Thanh Hải.
Ánh mắt Tăng Thanh Hải chợt lóe qua một chút đau thương. Lý Vi Vi nói không sai.
“Vi Vi, xin lỗi. Sau này tôi sẽ chịu trách nhiệm về bất cứ điều gì với cô.”
Quách Thanh Tú hít vào thật sâu: “Cô Lý, tôi và anh Hải thật sự là thanh mai trúc mã từ nhỏ. Nhưng mà bây giờ hai người đã đính hôn rồi, tôi sẽ không làm chuyện đó đâu.”
Lý Vi Vi bỗng giơ tay lên, cho Quách Thanh Tú một bạt tai thật kêu.
“Cô đừng vờ vịt nữa. Cô tưởng mình là thứ đứng đắn gì à? Cô dụ dỗ chồng của chị gái, cả thành phố S này đều biết nhé!”
Tăng Thanh Hải không ngờ rằng Lý Vi Vi lại đánh Quách Thanh Tú, muốn can ngăn đã không còn kịp nữa rồi. Anh vừa bảo vệ Quách Thanh Tú vừa quát Lý Vi Vi: “Vi Vi, sao cô lại đánh người được?”
Lý Vi Vi hoảng hốt, càng đau khổ hơn. Chồng chưa cưới của cô lại che chở cho một cô gái khác, nhất thời khóc dữ dội hơn.
“Anh còn che chở cho cô ta nữa! Anh có biết không, cô ta bị chơi nát hết rồi! Anh…”
“Câm mồm! Đừng nói nữa!” Tăng Thanh Hải ngắt lời Lý Vi Vi.
Quách Thanh Tú ngây ra, che mặt, bỗng hiểu rõ chuyện xảy ra hôm nay. Cô ngước mắt nhìn Lý Vi Vi.
“Lý Vi Vi, lần trước cô làm cho bảo vệ vu oan để đưa tôi vào ngục giam, suýt nữa chết trong đó. Lần này cô cho bác gái tôi trà trộn vào đây để đạo diễn cảnh vừa nãy đúng không? Trước đó tôi vẫn không hiểu tại sao cô lại làm thế, bây giờ cuối cùng tôi đã hiểu rồi. Bởi vì cô hận tôi, đúng không?
Lý Vi Vi đang nổi nóng, thế mà lại vội đáp ngay: “Đúng, tôi hận cô! Ai bảo cô quyến rũ chồng tôi làm gì? Cô đáng chết! Đáng nhẽ cô phải chết rồi…”
Tăng Thanh Hải càng ngày càng khiếp sợ, đau buồn nhìn Lý Vi Vi: “Vi Vi, thật không ngờ rằng cô lại ác độc như thế. Trước kia tôi vẫn nghĩ rằng cô dịu dàng lương thiện. Không ngờ cô lại suýt nữa hại chết Thanh Tú. Hôn ước của chúng ta kết thúc ở đây, chia tay đi!”
Lý Vi Vi như bị sét đánh, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, che mặt lao ra ngoài.
Kéo cửa phòng ra, bên ngoài có một bóng người tối đen đang đứng.
“Tôi nghĩ, hình như tôi đã bỏ lỡ chuyện gì đó thì phải.”
Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo vang lên, chứa sự tà ác và tàn khốc.
Quách Thanh Tú giật thót tim, Lâm Việt Thịnh đến đây lúc nào? Hắn đứng ở cửa đã bao lâu rồi?
Lâm Việt Thịnh lia mắt nhìn quần áo xộc xệch trên người Quách Thanh Tú, lại thấy vết cắn trên cổ cô, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười lạnh lẽo. Tốt lắm, Quách Thanh Tú! Cô giỏi lắm!
Ánh mắt hắn nghênh đón ánh mắt của Tăng Thanh Hải. Hai người đàn ông đều cao lớn như nhau, đứng đối diện nhau, dường như có tia lửa mãnh liệt đang bốc cháy.
Lâm Việt Thịnh bước lên trước, kéo lấy Quách Thanh Tú, lột chiếc áo vest trên người cô rồi tiện tay ném xuống đất. Người phụ nữ của hắn không cần quần áo của gã đàn ông khác.
Bàn tay của Lâm Việt Thịnh nắm chặt Quách Thanh Tú giống như kiềm sắt khiến cô đau đớn. Cô cắn răng không dám lên tiếng.
Nhìn sắc mặt lạnh lẽo của hắn, Quách Thanh Tú có thể đoán được cơn giận của người này lớn tới mức nào.
“Đau quá!” Quách Thanh Tú khẽ kêu một tiếng.
Tăng Thanh Hải bỗng đi đến trước mặt Lâm Việt Thịnh, buồn bã nói: “Đừng tổn thương cô ấy, có giỏi thì nhắm vào tôi đây này.”
Lâm Việt Thịnh ngừng lại, chậm rãi buông Quách Thanh Tú ra, ánh mắt điên cuồng nhìn Tăng Thanh Hải. Hắn khẽ gợi khóe môi lên một cách lãnh khốc, bỗng tung một cú đấm. Tăng Thanh Hải bị đánh bất ngờ không kịp đề phòng, ngã văng ra ngoài.
Máu tươi chảy từ mũi xuống cằm anh, Quách Thanh Tú kêu lên một tiếng.
Cô vội chạy tới đỡ Tăng Thanh Hải đứng dậy: “Anh Hải, anh có sao không?”
Anh Hải?! Trong lòng Lâm Việt Thịnh như bị thứ gì đó đâm trúng. Thì ra người đàn ông này chính là gã mà Quách Thanh Tú đã từng kêu to khi ‘lên đỉnh’!
Tốt lắm, người đàn ông mà cô yêu chính là gã lai căng trước mắt này.
Ánh mắt Lâm Việt Thịnh âm u nhìn chằm chằm vào Quách Thanh Tú: “Tránh xa hắn ta ngay lập tức, bằng không, cô biết hậu quả rồi đấy.”
Quách Thanh Tú sợ tới mức run lên, buông tay ra đứng dậy.
Cô biết rõ tính nết của Lâm Việt Thịnh, hắn ta có thể làm ra bất cứ chuyện gì.
Lâm Việt Thịnh cười lạnh nhìn Tăng Thanh Hải: “Muốn đấu với Lâm Việt Thịnh tôi đây à? Chờ chú mày mọc đủ lông rồi hẵng tính nhé!”
Nói xong, hắn cưỡng chế kéo Quách Thanh Tú ra ngoài.
Thỉnh thoảng Quách Thanh Tú lại ngoái đầu nhìn bóng dáng cô đơn của Tăng Thanh Hải.
Anh Hải, xin lỗi, xin lỗi!
Ban đêm rất lạnh, cả phần lưng của Quách Thanh Tú đều bại lộ ra ngoài, chiếc váy bị xé rách tung tay trong gió.
Áo lót kiểu không dây cũng lộ ra, bộ ngực trắng nõn cực kỳ bắt mắt. Nếu là ngày xưa thì Lâm Việt Thịnh chắc chắn sẽ bọc cô kín mít.
Nhưng bây giờ hắn rất tức giận, xe vẫn tăng tốc chạy như bay.
Lâm Việt Thịnh, tôi không yêu anh, tôi chưa bao giờ từng yêu anh cả!
Anh Hải, anh có sao không?
Lời nói của Quách Thanh Tú cứ lặp đi lặp lại bên tai Lâm Việt Thịnh. Đúng, mẹ kiếp Lâm Việt Thịnh, từ đầu tới cuối cô gái này chưa bao giờ thích mày hết! Vẫn luôn coi mày là thế thân của gã đàn ông nào đó!
Mạch máu của Lâm Việt Thịnh đang bốc cháy, con ngươi đen điên cuồng mà mờ mịt, chỉ có chiếc xe đua là vẫn chạy như bay.
Quách Thanh Tú cũng không rảnh mà bận tâm tới chuyện có lạnh hay không nữa, cô ra sức gõ xe, lớn tiếng quát lên.
“Lâm Việt Thịnh, dừng xe dừng xe dừng xe. Anh điên rồi, anh điên rồi hả?! Đồ khốn khiếp nhà anh!”
Lâm Việt Thịnh hoàn toàn không để ý tới cô, toàn thân bao phủ một lớp lệ khí. Xe lao nhanh như bay, thỉnh thoảng lại có chiếc xe khác đi ngược chiều về phía họ, lúc gần như tông vào nhau thì lại lướt qua sát bên cạnh, tiếng quẹo xe chấn động lòng người khiến màng nhĩ của Quách Thanh Tú đau đớn.
Cứ lái theo tốc độ này thì sớm muộn gì hai người cũng sẽ gặp tai nạn mất.
“Lâm Việt Thịnh, anh là đồ khốn. Anh dừng xe lại, tôi và Tăng Thanh Hải không có gì hết, chúng tôi thật sự không có gì hết…”
Xe bỗng dừng lại. Quách Thanh Tú va vào xe thật mạnh, đau tới mức cô không mở mắt ra nổi.
“Xuống xe!”
Lâm Việt Thịnh gầm nhẹ một tiếng. Quách Thanh Tú có thể cảm nhận được sự tức giận trên người hắn.
Cô ôm cánh tay, bước xuống xe.
Cảm ơn trời đất. Cuối cùng không có gặp tai nạn gì cả.
Quách Thanh Tú vừa bước xuống xe thì đã bị Lâm Việt Thịnh giữ chặt tay, lôi kéo cô đi về phía trước.
Ánh đèn trước mắt khiến cô không mở mắt ra được.
Sau đó cô nhanh chóng phát hiện mình đã đi tới Thanh Tú Bút Màu.
Nhưng tên công ty trên bảng hiệu của Thanh Tú Bút Màu, trước kia là cơ cấu trực thuộc tập đoàn Tăng Thị, nay đã biến thành công ty dưới cờ của tập đoàn ST!!!
Đây… Quách Thanh Tú hoàn toàn không thể biết được, Lâm Việt Thịnh đã lấy được Thanh Tú Bút Màu bằng cách nào nữa.
Lúc này là chín giờ tối, không có bóng người nào cả.
Mãi cho tới khi Lâm Việt Thịnh kéo Quách Thanh Tú vào trong đại sảnh, mới ném cô lên sàn nhà.
Thân thể của Quách Thanh Tú va đập vào sàn đau đớn, khiến cô chảy nước mắt.
Lâm Việt Thịnh túm lấy cằm cô, con người tràn đầy tức giận, “Cô và hắn ta là thanh mai trúc mã?”
Quách Thanh Tú bị hắn bóp đau đớn, nước mắt rơi lã chã, “Đúng!”
“Các người biết nhau ở Maldives?”
Quách Thanh Tú cảm nhận được sự cường thế của hắn, khóc lóc gật đầu.
Lâm Việt Thịnh bỗng nhấc cổ áo của cô lên, “Vậy thì bán đứng tin tức của khách hàng Australia cho hắn cũng là cô đúng không?”
Quách Thanh Tú không nói gì, tỏ vẻ cam chịu.
Lâm Việt Thịnh cất cao giọng: “Lúc tôi đi châu Âu, hai ngày hai đêm cô vẫn ở bên cạnh hắn ta?”
Quách Thanh Tú cắn môi, khàn giọng giải thích: “Không như anh nghĩ đâu!”
Lâm Việt Thịnh bỗng nhấc tay, tát thật mạnh lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, sau đó ném cô ra ngoài thật mạnh.
Cảm giác vừa mặn vừa tanh ùa lên từ cổ họng, Quách Thanh Tú thấy ngũ tạng lục phủ của mình sắp bị văng ra ngoài hết luôn rồi.
Đau quá… Cô đau tới mức quỳ rạp trên mặt đất, thậm chí hít thở cũng thấy đau.
“Quách Thanh Tú, mẹ kiếp, cô giỏi lắm! Mẹ nó chứ tôi thật sự là bị mù, tại sao lại tin tưởng một con đàn bà họ Quách chứ? Đúng, là tôi giết bác cả của cô, cho nên cô là do ông ta phái tới để làm hại tôi đúng không? Cô đùa bỡn tôi và tình yêu của tôi trong lòng bàn tay mình thì sướng lắm đúng không?”
Quách Thanh Tú đau tới mức khóc lã chã, ra sức lắc đầu: “Tôi không có!”
Ngay sau đó, cằm của cô lại bị một bàn tay tóm lấy, ánh mắt Lâm Việt Thịnh chứa đầy sự điên loạn đang sục sôi.
“Không có? Mẹ kiếp, cô tưởng tôi mù à? Các người nhốt trong phòng một giờ, làm mấy lần? Có thích không? Lên đỉnh mấy lần? Nói mau!”
Lâm Việt Thịnh điên cuồng quát lớn.
Quách Thanh Tú sắp bị hắn làm cho điếc tai: “Không có, không có, thật sự không có mà…”
“Chát!”
Lại một cái tát, khiến Quách Thanh Tú bị ù tai.
“Hai ngày hai đêm… Mẹ, cô đúng là đê tiện. Bị hai thằng đàn ông chơi sướng lắm đúng không? Có muốn chơi threesome không? Mẹ, muốn bị chịch thì cứ nói với tôi một tiếng là được! Tôi cam đoan sẽ thỏa mãn cô! Đừng nói là threesome, cho dù là tensome tôi cũng có thể thỏa mãn cô…”
Có một cơn giận mãnh liệt sôi trào trong ngực Lâm Việt Thịnh, khiến hắn không thể hô hấp, không có lối thoát, như thể có hai bàn tay khổng lồ đang xé rách trái tim hắn thành từng mảnh nhỏ.
Cô gái duy nhất mà hắn yêu thật lòng lại hợp tác với gã đàn ông khác để hãm hại hắn. Mấy chục tỷ bị thua lỗ kia có là cái thá gì!
Quan trọng nhất là Lâm Việt Thịnh hắn còn chưa bao giờ bị người khác đá, chưa bao giờ bị phản bội cả. Mẹ kiếp, cảm giác này thật là không thoải mái chút nào.
Lâm Việt Thịnh gào thét, tàn khốc xé nát váy trên người Quách Thanh Tú. Chiếc váy mà hắn chuyên đặt từ Paris, trở thành một trò cười rõ rành rành.
Tôi tuyên bố, Quách Thanh Tú là bạn gái của Lâm Việt Thịnh tôi đây. Sau này nếu ai gây gổ với cô ấy thì chính là đối chọi với cả tập đoàn ST!
Thật là châm chọc! Người phụ nữ mà hắn yêu cắm cho hắn một cái sừng thật dài.
Mẹ kiếp, tại sao lại rảnh rỗi đi yêu một con đàn bà họ Quách chứ.
Trong cơ thể cô chảy dòng máu của dòng họ Quách dơ bẩn, hạ lưu…