Thân hình tao nhã, cánh tay ôm ngực, trong ánh mắt là dao động của cảm giác sung sướng được báo thù.
Quách Thanh Tú, mày muốn cướp người đàn ông của tao, không dễ dàng như vậy đâu.
Lê Quyên Quyên từ phòng thí nghiệm chạy đến, từ xa nhìn thấy một đám người vây quanh công kích Quách Thanh Tú, cô muốn lách vào cũng không lách nổi, gấp đến độ đứng ngoài dậm chân, "Này, mấy người dừng tay lại, dừng tay lại...."
Lúc này, Quách Thanh Tú giống như một con thuyền nhỏ trôi dạt trên biển lạc mất phương hướng, bập bềnh không biết trôi về đâu, cảm giác hoang mang đánh úp tới, hai mắt cô choáng váng, bị người đẩy tới lui, lung lay muốn đổ.
Đột nhiên có một cánh tay rắn chắc đỡ lấy cô.
Tiếng thét to giận dữ giống như tiếng sấm vang lên, "Tất cả cút hết cho tôi, con mẹ nó, còn dám nói cô ấy nửa chữ, ông đây lập tức hất chúng mày biến khỏi đại học S!"
Bộ dạng hung thần ác sát khiến đám con gái chỗ này bị dọa tới thét lớn một tiếng, nhao nhao chạy khỏi hiện trường.
Quách Thanh Tú được Lâm Việt Thịnh ôm tới cổng trường học, rời khỏi nơi khiến người ta áp lực, lúc này tâm trí của Quách Thanh Tú mới từ từ trấn tĩnh lại.
Khi Quách Thanh Tú tỉnh táo, cô phát hiện ra bản thân đã ngồi trong một chiếc xe đang chạy.
Cảnh tượng vừa rồi giống như thước phim điện ảnh hiện lên trong đầu cô.
Vì sao, vì sao bạn học lại sỉ nhục cô như vậy? Rốt cuộc cô đã làm chuyện gì?
"Cho tôi xuống xe!" Quách Thanh Tú quát lên với người đàn ông đang lái xe.
Lâm Việt Thịnh lập tức dừng xe lại, thân hình cao lớn áp về phía cô, đối diện ánh mắt hoảng sợ của cô, thân hình hắn dừng giữa không trung, sau đó bỗng nhiên tựa vào ghế ngồi, mở chốt cửa xe.
"Xuống!"
Quách Thanh Tú không dám nhìn hắn nữa, người đàn ông này có ánh mắt giống như ác ma, khiến lòng cô sợ hãi, không dám lại gần hắn.
Quách Thanh Tú vội vàng mở cửa xe, rời đi như trốn chạy khỏi tầm nhìn của hắn.
Về đến nhà, cô nhốt mình trong phòng tắm, liều mạng dùng nước tẩy rửa những thứ bẩn thỉu trên người mình.
Mình thật sự là người phụ nữ kinh tởm như thế sao?
Trong đầu Quách Thanh Tú loáng thoáng xuất hiện hình ảnh giống nhau, nhanh chóng lóe lên, tới khi cô muốn cẩn tận ngẫm nghĩ lại chẳng thể nắm bắt được gì.
Sau khi tắm rửa xong, Quách Thanh Tú ra khỏi phòng tắm, cô gọi điện thoại cho Tăng Thanh Hải.
"Anh Hải, anh có rảnh không?"
Quách Thanh Tú dò hỏi.
Nửa giờ sau, Tăng Thanh Hải tới cửa nhà họ Quách, Quách Thanh Tú giống như một con nai bị kinh hãi, vừa mở cửa liền bổ nhào vào lòng Tăng Thanh Hải.
"Sao thế này, Thanh Tú!"
Tăng Thanh Hải nhìn Quách Thanh Tú đôi mắt đã khóc tới đỏ bừng, cố hết sức trấn an cô, Quách Thanh Tú thút thít khóc nhỏ.
"Anh Hải, hôm nay em tới trường học, các bạn lăng mạ em..."
Tăng Thanh Hải dịu dàng giúp cô lau nước mắt, "Thanh Tú, đừng để ý bạn học nói nhảm, em phải tin tưởng, bản thân em là người tuyệt nhất."
Lời nói của Tăng Thanh Hải giống như ánh sáng mùa xuân ấm áp, mang đến cảm giác thật thoải mái cho Quách Thanh Tú, trong nháy mắt tâm trạng của cô đã tốt lên nhiều.
"Anh Hải, em một mất một đoạn ký ức. Em đang nghĩ, đó nhất định là một quá khứ xấu xí vô cùng. Tuy nhiên em không nhớ ra rốt cuộc đó là gì, nhưng mà em rất sợ hãi, em sợ vì lỗi lầm của em mà ảnh hưởng tới anh."
Trên hàng lông mi dày đen nhánh của Quách Thanh Tú nhiễm dòng lệ trong suốt, yếu đuối và tự ti ánh lên trong mắt khiến người ta thật rung động.
Tăng Thanh Hải nhẹ nhàng lau khô nước mắt trên dính trên hàng mi cô, cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên vầng trán, nói đầy yêu thương: "Thanh Tú, đừng nghĩ quá nhiều. Cho dù lúc trước em đã làm ra chuyện gì, nếu em đã lựa chọn quên lãng, vậy không cần để ý nó nữa. Đời người ngắn ngủi, phải nghĩ nhiều hơn tới hạnh phúc tương lai, mà không phải chìm đắm trong quá khứ."
Lời nói của Tăng Thanh Hải đã trao cho Quách Thanh Tú ủng hộ cực lớn, Quách Thanh Tú ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, giống như đóa hoa hướng dương nhìn Tăng Thanh Hải.
"Anh Hải, anh đối xử với em thật tốt, em không biết phải làm sao để báo đáp anh đây."
"Haha, cô bé ngốc, muốn báo đáp anh ư? Vậy gả cho anh đi!"
Lời nói của Tăng Thanh Hải mang theo nhiệt độ nóng bỏng, khiến Quách Thanh Tú chẳng dám ngẩng đầu, trái tim nhỏ cũng đập bang bang rộn ràng, đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể ở bên người mình thích.
"Đúng rồi, Thanh Tú, em thay quần áo đi, anh dẫn em đi gặp một người!"
Quách Thanh Tú tò mò, "Gặp ai cơ?"
"Haha, chút nữa em sẽ biết thôi, đi thay quần áo đẹp một chút!" Tăng Thanh Hải dịu dàng nhìn cô chăm chú.
"Được ạ!" Khuôn mặt Quách Thanh Tú mang theo nụ cười như ánh mặt trời, rất nhanh đã thay xong quần áo bước ra ngoài.
Cô mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng phấn, phía dưới là chiếc quần bò màu lam, cho dù chỉ phối hợp đơn giản, nhưng vẫn mang nét xinh đẹp tuổi trẻ, mềm mại đáng yêu.
"Anh Hải, anh xem thế này được chưa?" Quách Thanh Tú đối diện với ánh mắt si mê ngây ngẩn của Tăng Thanh Hải, thẹn tùng hỏi han.
"Được, được, rất đẹp...." Đôi mắt Tăng Thanh Hải hơi cong lên, khóe miệng không tự chủ được giương lên cao.
"Thanh Tú của chúng ta, là công chúa xinh đẹp nhất trên đời."
Đáy lòng Quách Thanh Tú ngọt ngào, nhưng, che giấu dưới nụ cười này, vẫn có chút dấu mờ như trước.
"Anh Hải, bộ quần áo này đẹp không? Có cần đổi bộ khác không ạ?"
"Haha, không cần, Thanh Tú của chúng ta mặc gì cũng xinh đẹp cả, đi thôi!"
Tăng Thanh Hải ôm lấy Quách Thanh Tú đi khỏi cửa, lúc xuống cầu thang, hắn chủ động đi phía trước, vô cùng quan tâm quay đầu dắt tay cô.
Quách Thanh Tú cười đến thẹn thùng e lệ, giống như một đóa hoa nhỏ mềm mại, khiến trái tim Tăng Thanh Hải đập rộn như muốn nổ tung.
Khi chiếc xe Chevrolet màu trắng của Tăng Thanh Hải dừng trước biệt thự nhà họ Tăng, Quách Thanh Tú có chút hoảng, cô thật không ngờ Tăng Thanh Hải sẽ dẫn cô về nhà.
"Anh Hải, bác Tăng có nhà không?" Quách Thanh Tú hơi lo lắng.
Tăng Thanh Hải đậu xe xong, dắt Quách Thanh Tú bước khỏi xe, mỉm cười an ủi, "Thanh Tú, lúc nhỏ em đâu có sợ ba anh, vì sao bây giờ lại nhát gan thế?"
Hai mươi năm trước, hai nhà Tăng - Quách sống rất gần nhau, hai gia đình thân thiết nhiều đời, Quách Thanh Tú thường xuyên chơi đùa ở nhà họ Tăng, chơi tới mệt rồi thì ngủ luôn ở đó.
Trong ấn tượng, ba thường xuyên cùng bác Tăng tán gẫu vui vẻ, mẹ cô cũng là bạn tốt của Khuất Mỹ Tuyết - mẹ của Tăng Thanh Hải.
Nhưng bây giờ, đã mười năm trôi qua, gia đình Quách Thanh Tú gặp biến cố như vậy, cô đã không có là công chúa nhỏ của năm đó nữa, bạch mã hoàng tử năm đó vẫn là bạch mã hoàng tử, còn cô đã trở thành cô bé lọ lem.
Cô bắt đầu tư ti, cảm thấy mình không xứng với anh Hải nữa!
Nhìn thấy dáng vẻ rụt rè của Quách Thanh Tú, trong lòng Tăng Thanh Hải càng thêm thương tiếc, "Đừng sợ, Thanh Tú, mẹ anh đang ở nước Mỹ chưa về, chỉ có một mình ba thôi, em cứ giống như lúc nhỏ là được rồi."
"Nhưng mà, em không mang theo quà gì cả, một chút thành ý cũng không chuẩn bị...."
"Haha, anh đã chuẩn bị thay em hết rồi."
Tăng Thanh Hải lấy từ sau thùng xe ra mấy hộp quà, có lá trà hảo hạng và rượu Mao Đài nổi tiếng.
"Anh Hải, em..."
Thật không ngờ, chuyện cô không nghĩ tới, Tăng Thanh Hải đều giúp cô xử lý xong xuôi.
Trong lòng Quách Thanh Tú rất ấm áp, cô nhìn Tăng Thanh Hải đầy cảm kích.
Dưới sự ủng hộ của Tăng Thanh Hải, Quách Thanh Tú chầm chậm bước vào biệt thự nhà họ Tăng.
Tòa biệt thự này nằm trên khoảnh đất có diện tích vô cùng lớn, so với căn nhà nhỏ hai tầng trước kia của nhà họ Tăng thì cao lớn và mỹ lệ hơn rất nhiều.
Bước vào trong đại sảnh, nội thất đều làm từ gỗ lim, phòng khách xa hoa, Tăng Chí Thành đang ngồi trên chiếc ghế thái sư bằng gỗ lim đọc báo.
"Ba, ba xem thử ai đến này." Tăng Thanh Hải vui vẻ gọi một tiếng.
Tăng Chí Thành chậm rãi ngẩng đầu lên, ở trước mặt ông, là một cô gái xinh đẹp ngọt ngào đang lứa tuổi xuân, dáng vẻ hệt như Lộ Vi, trong nháy mắt ông có chút mất hồn, còn tưởng rằng giai nhân xuyên không trở về, mỉm cười bước về phía ông.
"Con chào bác Tăng!" Quách Thanh Tú cười ngọt ngào, khom lưng cúi chào.
"Ba, cô ấy là Quách Thanh Tú!" Tăng Thanh Hải đỡ Thanh Tú, cười giới thiệu cho Tăng Chí Thành.
Lúc này Tăng Chí Thành mới hồi phục tinh thần, nhẹ than một tiếng, "Ồ, là Thanh Tú ư, con đã lớn thế này rồi sao, nào nào, mau tới đây ngồi."
Nhiệt tình của Tăng Chí Thành khiến đáy lòng Quách Thanh Tú càng thêm ấm áp.
Cảm giác nghi hoặc lúc trước lập tức biến mất, Tăng Thanh Hải dịu dàng nhìn về phía Quách Thanh Tú chớp chớp ánh mắt.
"Thanh Hải, con đi nói với thím Châu nấu thêm vài món ăn, Thanh Tú không dễ gì tới một chuyến."
Tăng Chí Thành nói với Tăng Thanh Hải, nhưng bản thân ông lại ngồi yên không động.
Tăng Thanh Hải vội vàng gật đầu, "Ba, con đã dặn dò rồi."
Quách Thanh Tú hơi lộ vẻ khó xử, ngồi ở bên cạnh Tăng Thanh Hải, hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối.
"Ba, đây là quà Thanh Tú mua tặng ba."
Tăng Thanh Hải đưa mấy hộp vừa vừa mới mang vào tới trước mặt Tăng Chí Thành, Tăng Chí Thành gật đầu, lại nói với Quách Thanh Tú: "Thanh Tú, lần sau tới chỗ bác Tăng chơi không cần khách sáo như vậy, cứ giống như lúc nhỏ là được rồi."
Quách Thanh Tú nhận được ánh mắt ám chỉ của Tăng Thanh Hải, vội vàng cười nói: "Nên thế ạ, bác Tăng thích là con vui rồi ạ." Tăng Chí Thành uy nghiêm thâm trầm, lúc cười vẫn khiến cho người ta cảm thấy xa cách.
Quách Thanh Tú cảm thấy thở cũng khó khăn.
Chắc hẳn lúc trước Tăng Thanh Hải đã nói gì đó với Tăng Chí Thành rồi, nên ông ấy không hề mở miệng hỏi về chuyện tình liên quan tới cha mẹ cô.
Quách Thanh Tú nhớ rất rõ, lúc nhà họ Tăng chuyển đi, cha mẹ cô đều sống rất tốt.
Chuyện tình về sau, hắn là bác Tăng không biết mới phải, Giờ ông ấy không hỏi lời nào, nhất định do Tăng Thanh Hải đã nói trước.
Quách Thanh Tú không kiềm lòng được, cô cảm kích nhìn về phía Tăng Thanh Hải vài lần.
Vẫn là anh Hải của cô chăm sóc cô Trương đáo.
Bữa trưa của nhà họ Tăng vô cùng phong phú, trên bàn ăn, Tăng Chí Thành nghiêm túc ăn cơm.
Tăng Thanh Hải không ngừng gắp thức ăn cho Quách Thanh Tú, Quách Thanh Tú nhìn khuôn mặt của Tăng Chí Thành nhưng chẳng thấy được bất kỳ phản ứng gì.
"Thanh Tú, giờ con chắc vẫn đang đi học?" Tăng Chí Thành bỗng nhiên hỏi.
Trong lòng Quách Thanh Tú chợt dâng lên cảm giác lo lắng, cô không biết nên trả lời thế nào.
"Ba, Thanh Tú học ở đại học S, học thiết kế thời trang chuyên nghiệp....." Tăng Thanh Hải đỡ lời giúp cô.
Tăng Chí Thành lạnh nhạt ồ một tiếng, "Học thiết kế tốt đấy!" Qua một lúc, ông lại nhìn Tăng Thanh Hải, "Thanh Hải, mấy hôm nay sao con không dẫn Vi Vi về ăn cơm?"
Không khí trên bàn ăn nhất thời đông cứng lại.
Quách Thanh Tú cảm thấy xấu hổ vô cùng, trong mắt Tăng Thanh Hải lóe lên một tia không vui, "Ba, con và Vi Vi đã chia tay lâu rồi, sao ba còn nhắc tới cô ấy."
Sắc mặt Tăng Chí Thành trở lên khó coi, nặng nệ đặt bát cơm trong tay xuống, "Vi Vi là một cô gái rất tốt, vừa thông minh vừa phóng khoáng, gia cảnh cũng tốt. Trong đầu con bị hỏng chỗ nào vậy. Người ta đã đính hôn với con rồi, con lại vô trách nhiệm đá người ta đi như thế, con bảo một cô gái phải đối mặt làm sao. Nhà họ Tăng của ta sao lại sinh ra một đứa con bạc tình bạc nghĩa như con..."