"Em đang ở bên cạnh thì tất nhiên thấy rất ổn rồi."
"Em hỏi cánh tay của anh cơ."
Lâm Việt Thịnh nắm thật chặt tay của Quách Thanh Tú đặt lên trước ngực mình: "Chỉ cần có em ở bên thì còn lo cánh tay này làm gì nữa."
"Anh..." Quách Thanh Tú nghẹn họng nhìn trân trân, người đàn ông này rốt cuộc có phải là người không vậy?
"Em yêu anh đúng không?" Đôi mắt đen láy của Lâm Việt Thịnh mang theo ý cười.
"Sau này không cho phép anh liều lĩnh như thế nữa."
"Ha ha, nếu không làm thế thì sao người nào đó biết được trong lòng đã yêu anh nhiều đến thế. Anh đã nói với em rồi, hôm qua thật sự chỉ là xã giao mà thôi. Anh xin thề, anh chưa từng đụng vào mấy cô gái kia." Lâm Việt Thịnh vội vàng giải thích.
Quách Thanh Tú lườm hắn một cái: "Vậy tại sao lại phải tắt máy?"
"Tắt máy?" Lâm Việt Thịnh hơi ngẩn ra rồi bỗng như sực nhớ ra cái gì đó: "Không phải tắt máy đâu, là cái tên khốn Lê Hùng Việt kia làm rơi điện thoại anh xuống đất rơi pin ra ngoài."
"Thật vậy không?"
Lâm Việt Thịnh gầm nhẹ lên một tiếng: "Lê Hùng Việt!!"
Lê Hùng Việt đứng canh ngoài cửa lập tức chạy vào: "Chuyện gì vậy cậu ba!"
Quách Thanh Tú cũng không muốn truy cứu nữa nên vội cản lại: "Được rồi được rồi, trước hết anh nằm xuống đây đã, chuyện này để sau rồi nói!"
"Lê Hùng Việt, cậu giải thích đi, điện thoại của tôi đây..."
Lúc này Lê Hùng Việt mới chợt hiểu ra, thì ra tất cả những hiểu lầm đều là do anh ta mà ra.
"Xin lỗi cô Quách, tối hôm qua là do tôi bất cẩn làm rớt bể điện thoại của cậu ba, nếu cô có gì không vui thì cứ trút hết lên tôi là được! Cô phạt tôi đi chứ tuyệt đối đừng nổi giận với cậu ba, nếu không thì lát nữa cậu ấy chắc chắn sẽ bắn tôi chết mất."
Lông mày Quách Thanh Tú nhíu lại: "Được rồi, đừng nói nữa, đi ra ngoài đi!"
Lê Hùng Việt tươi cười đầy mặt: "Quách Thanh Tú không phạt tôi à?"
"Phạt, tất nhiên là phải phạt rồi, sau này phải báo cáo hành tung của cậu ba mọi lúc mọi nơi cho tôi." Quách Thanh Tú không khách khí chút nào mà lộ ra tác phong của mợ ba.
"Ôi!!" Lê Hùng Việt bối rối, anh ta nào dám đối đầu với cậu ba cơ chứ, trừ phi không muốn sống nữa thôi
Đang định phân bì nhưng vừa giương mắt lên đã đụng phải ánh mắt của Lâm Việt Thịnh, nên anh lập tức thức thời lui ra ngoài.
"Đến đây!!"
Lâm Việt Thịnh vỗ vỗ phần giường bệnh còn trống, hắn dịch ra bên ngoài một chút rồi nói: "Đến đây nằm với anh đi!"
"Không được, giường này nhỏ như thế mà, với lại em không thấy buồn ngủ!" Quách Thanh Tú từ chối thân mật ám muội cùng hắn ở chỗ công cộng như thế này.
"Anh biết em trông anh cả một tối rồi, mau đến đây nằm cạnh anh đi!" Thật ra là do Lâm Việt Thịnh sợ cô sẽ bỏ đi nên vì thế mới muốn cô nằm bên cạnh mình.
"Không được, em không muốn!" Quách Thanh Tú vô cùng cố chấp: "Anh đói bụng chưa, em đi làm chút gì đó cho anh ăn nhé."
"Anh không đói bụng, anh chỉ muốn em nằm ở đây thôi!"
"Không được, chỗ này là bệnh viện đấy!!"
"Á, đau quá..." Lâm Việt Thịnh bỗng nhiên hơi nhướn mày lên, thấp giọng kêu đau.
Quách Thanh Tú không biết đây là kế của hắn nên vội vã chạy đến. Lâm Việt Thịnh thấy vậy bèn vươn cánh tay dài ra nhấc cô lên giường, sau đó lại trở mình dùng cánh tay bị thương kia ôm cô lại.
Như thế cũng vừa khéo, Quách Thanh Tú không dám chạm vào cánh tay bị thương kia nên đành phải để mặc hắn ôm như thế.
"Ngủ đi, anh nhìn em ngủ!" Trong đôi mắt Lâm Việt Thịnh mang theo vài phần cưng chiều, nhìn chằm chằm vào cô.
Thấy cô phải chịu đựng như vậy hắn cũng đau lòng.
Sắc trời bên ngoài dần sáng lên, một tia ban mai xuyên qua rèm cửa chiếu vào.
Trên chiếc giường nho nhỏ, hai người cứ sít sao ôm lấy nhau, như thể đã hòa vào làm một.
Quách Thanh Tú thật sự đã mệt rã rời, nằm trong vòng ôm ấm áp của hắn, cô chìm sâu vào trong giấc nồng.
Thanh Tú mở mắt ra, phát hiện mình đang áp vào lồng ngực rắn chắc của hắn, ngẩng đầu lên xem thì bỗng thấy hắn đang nhìn cô rất chăm chú.
Lúc này Quách Thanh Tú mới giật nảy mình: "Ấy, mấy giờ rồi?"
"Ha ha, cô Quách đến giờ ăn trưa rồi."
Dì Nguyễn đang cầm hộp cơm đi vào, Quách Thanh Tú ngồi dậy nhìn đồng hồ, đã ngủ sáu tiếng rồi.
Mà Lâm Việt Thịnh cứ luôn duy trì tư thế như vậy, ngủ sáu tiếng, Quách Thanh Tú vô cùng xấu hổ.
"Tê tay không?"
Lâm Việt Thịnh nở nụ cười xấu xa, cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ của cô: "Em đoán xem?"
"Được rồi, cô Quách, cô ăn ít đồ trước đi, đừng để đứa bé trong bụng bị đói."
Dì Nguyễn bưng canh gà nóng hổi đến, Quách Thanh Tú cười cười: "Lát nữa đi ạ, giờ cháu đi tắm một chút."
Bọn họ ở phòng bệnh cao cấp nên bên trong có phòng tắm chuyên biệt, còn cả nhà bếp nhỏ để nấu ăn. Thật ra trong phòng còn có ghế sô pha với ghế dựa, nhưng Lâm Việt Thịnh lại cứ thích ôm cô như thế, thà để hai người chen chúc trên một chiếc giường chứ không chịu tách ra.
Lúc Quách Thanh Tú tắm xong đi ra thì Lâm Việt Thịnh đã ngồi dậy, một cô ý tá xinh đẹp đang đổ bình đạm cho anh.
Thấy người đàn ông khôi ngô đẹp trai đến thế, lúc chích kim cho anh cũng căng thẳng đến độ chích nhầm.
Khuôn mặt nhỏ của cô gái đỏ lựng cả lên, Lâm Việt Thịnh bị chích đau nên không khách sáo chút nào mà dạy dỗ vài câu.
Mặt cô y tá nhỏ đỏ chót, nước mắt lưng tròng đi ra ngoài.
"Khụ, anh mau đổi tính đi, người ta chỉ là một cô gái thôi đấy?"
Lâm Việt Thịnh cau mày lại, tất nhiên đang tức giận: "Anh không phải vật thí nghiệm, sao lại bảo thực tập sinh đến đây chích chứ, đau chết mất, sao có chuyện đó được."
Có đau đến thế không? Ngay cả súng cũng dám tự bắn mình mà, chích một chút thôi cũng sợ đau à?
"Ha ha, được rồi, anh muốn ăn cái gì đây?"
"Em ăn trước đi, anh nhìn em ăn!"
Lâm Việt Thịnh dùng ánh mắt đầy yêu thương nhìn cô, mà Quách Thanh Tú đúng là đang đói bụng nên tự bưng cánh gà lên ăn.
Canh gà là súp đặc được hầm nhuyễn ra từ gà ta, bên trong còn có cả miến cùng bo bo, chuẩn hương vị Quách Thanh Tú thích.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, sức ăn của Quách Thanh Tú đã tăng lên nhiều hơn.
"Ăn ngon không?"
Lâm Việt Thịnh ngửi được mùi thơm mê người này, thêm thấy Quách Thanh Tú ăn đến miệng dính đầy mỡ nên không nhịn được mà hỏi.
Quách Thanh Tú cười cười: "Ngon lắm, anh có muốn ăn một chút không?"
"Ừ, muốn, anh muốn ăn!"
Quách Thanh Tú bưng canh gà đến trước mặt anh, Lâm Việt Thịnh nhìn chằm chằm cô rồi cười: "Tay của anh đang bị thương đấy, em không thấy à?"
"Ơ, không phải còn một cái vẫn lành lặn sao?" Quách Thanh Tú vô cùng săn sóc nhắc nhở anh.
Lâm Việt Thịnh dỗi: "Đồ nhẫn tâm em đấy, bón anh ăn một lát thì chết à?"
Quách Thanh Tú cười gượng, biết cái tên này lại bắt đầu giở trò: "Được rồi, em bón anh ăn, há miệng ra..."
Quách Thanh Tú dùng đũa gắp một chút miến lên đưa tới miệng nhỏ thổi thổi, sau đó lại đưa đến bên mép Lâm Việt Thịnh.
Lâm Việt Thịnh không há miệng mà lại cười hì hì hai tiếng: "Dùng miệng bón ấy."
Khuôn mặt nhỏ của Quách Thanh Tú lập tức ửng đỏ hai bên: "Này, anh đừng có mà quá đáng nhé Lâm Việt Thịnh, ở đây còn người khác đấy!"
Dì Nguyễn đang thu dọn đồ đạc thì nghe thấy lời qua tiếng lại của đôi tình nhân son này, bà lập tức đi ra ngoài, còn đàng hoàng trịnh trọng nói rõ: "Tôi chẳng thấy gì cả."
Á, dì Nguyễn, dì không thể làm thế được!
Trong nháy mắt Quách Thanh Tú còn đang bối rối thì Lâm Việt Thịnh đã há miệng hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của Quách Thanh Tú, đầu lưỡi thăm dò tiến vào khoang miệng cô, cuốn lấy miến còn đang trong miệng cô về miệng mình.
Sau đó hắn thả cô ra, dương dương tự đắc ăn.
"Ồ, không tệ, đúng là đồ trong miệng em ăn rất ngon, mau mau, thêm lần nữa..."
Quách Thanh Tú phục hồi lại tinh thần, cô bưng bát nhảy ra xa: "Này, này, cấm anh đùa giỡn lưu manh thế đấy."
Lâm Việt Thịnh còn làm vẻ mặt "oan ức", "Anh nào có đùa giỡn lưu manh chứ! Em ăn hiếp anh."
"Khụ..."
Hai người còn đang ầm ĩ với nhau thì một tiếng ho nhẹ vang lên từ phía cửa, bóng người Huỳnh Minh San xuất hiện ở cửa.
"Làm phiền tổng giám đốc Lâm với cô Quách rồi..."
Huỳnh Minh San một tay cầm bó hoa tươi, một tay lại mang theo cặp tài liệu đi đến, Quách Thanh Tú khẽ gật đầu: "Hai người bàn bạc đi, tôi đi ăn đã."
Quách Thanh Tú cầm hộp cơm chạy đến cạnh bàn ngồi xuống ăn, sau đó cũng thỉnh thoảng nhìn về phía bọn họ vài lần.
Huỳnh Minh San để một tập tài liệu trên chiếc tủ đầu giường bên cạnh Lâm Việt Thịnh: "Tổng giám đốc Lâm, chỗ này có mấy công trình cần anh ký tên đấy, còn đây là khoản tiền phải gửi gấp ngay cho khách hàng cần anh phê duyệt..."
Nét mặt của Lâm Việt Thịnh lúc này mới trở nên nghiêm túc, dùng cánh tay vẫn còn lành lặn vội vã kỳ tên.
Quách Thanh Tú từ từ ăn xong đồ ăn mà văn kiện của Lâm Việt Thịnh vẫn chưa ký xong, hắn đang chăm chú tỉ mỉ đọc.
Quách Thanh Tú phát hiện bộ dạng làm việc của hắn vô cùng hấp dẫn, dáng vẻ cẩn thận tỉ mỉ khiến lòng người sinh kính sợ.
Cứ ngơ ngác nhìn hắn, một lúc lâu sau Huỳnh Minh San mới nhận lại tập văn kiện.
"Tổng giám đốc Lâm, bó hoa tươi này là do đồng nghiệp trong công ty cùng nhau mua đấy, mọi người ai cũng hy vọng giám đốc sẽ nhanh chóng hồi phục khỏe mạnh lại."
Đơn thuần chỉ là cách thức thăm hỏi chuyên nghiệp thôi, Lâm Việt Thịnh nhắm mắt lại xoa xoa ấn đường: "Ừ, ngày mai sẽ đến công ty lại."
"Vâng, tôi đi trước nhé cô Quách."
Huỳnh Minh San lễ phép chào tạm biệt rồi đi ra ngoài.
Quách Thanh Tú lập tức chạy đến bên cạnh Lâm Việt Thịnh: "Bác sĩ bảo anh phải nhập viện ít nhất là một tuần, nếu chưa hồi phục mà đã làm loạn thì sẽ khiến vết thương không thể khép miệng được đấy..."
Lâm Việt Thịnh cong môi lên, nở nụ cười tà mị, đôi mắt đẹp đẽ chứa chan tình cảm: "Em đang đau lòng cho anh đó sao?"
"Tất nhiên rồi... Thật ra em chỉ lo cho cánh tay này của anh mà thôi, nếu lỡ bất cẩn bị tàn tật thật thì chẳng lẽ sau này mỗi ngày em đều phải bón anh ăn cơm sao..." Quách Thanh Tú vô cùng cảnh giác, sợ bị anh đè ngã lần nữa.
"Ha ha, không tật đâu mà! Cánh tay này mai sau còn phải hầu hạ em nữa mà..."
Lâm Việt Thịnh lại dùng ánh mắt chọc ghẹo Quách Thanh Tú, Quách Thanh Tú đỏ cả mặt, người đàn ông này đúng là hết chỗ nói!
Ngày hôm sau, Lâm Việt Thịnh không chịu nằm trong viện nữa mà khăng khăng đòi xuất viện đến công ty.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong cuộc sống yên bình của Quách Thanh Tú lại hạnh phúc nhiều hơn một chút.
Công việc không quá vất vả, sự nghiệp cũng dần dần vào quỹ đạo.
Thời gian rảnh rỗi thì Quách Thanh Tú sẽ bắt đầu thiết kế một ít quần áo cho trẻ nhỏ.
Ngoại trừ con gái ra, cô cũng bắt đầu thiết kế thêm trang phục cho con trai.
"Cô Quách, có một cô họ Dương đang đợi cô ở dưới lầu..." Lễ tân gọi điện thoại đến cho cô.
Quách Thanh Tú đang ngồi ở trước bàn làm việc thiết kế quần áo cho trẻ con, mới vẽ được một nửa thì nhận được cuộc gọi của lễ tân, cô khẽ nhíu mày lại, Dương Hà Khuê!! Cô ta đến đây làm gì?
"Không gặp, bảo tôi không có ở đây!" Quách Thanh Tú quyết đoán từ chối.
"Cô Quách, cô ta bảo có một ít mẫu quần áo mới muốn đem đến cho cô xem..."
"Ừ, thế để cô ta vào đi!" Quách Thanh Tú đau đầu, cô thật sự có chút không thể hiểu nỗi, nếu Dương Hà Khuê thích Lâm Việt Thịnh thì tại sao không tới tìm hắn thẳng luôn đi, đến tìm cô để làm gì chứ?
Lát sau Dương Hà Khuê đeo một cái ba lô màu trắng nhàn nhã đi đến, trên mặt mang theo nụ cười tươi rói.
"Quách Thanh Tú, dạo này có khỏe không?"
Quách Thanh Tú đứng dậy, sắc mặt khẽ lạnh lại: "Hình như tôi đâu có trả lương cho cô, sao cô cứ chạy mãi đến chỗ này thế, không thấy mệt sao?"
Dương Hà Khuê không nổi giận, cô ta lấy một bản thảo từ trong ba lô ra đặt xuống trước mặt Quách Thanh Tú: "Ấy, nhìn kỹ đã rồi hẵng nói."