Mục lục
Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tăng Thanh Hải vô cùng lo lắng nhìn Quách Thanh Tú. Ngoại trừ vừa rồi cô bị nôn mửa thì về cơ bản không có sự khác thường nào lớn. Cô không khóc, không náo loạn, chỉ cười khẩy, nụ cười lạnh lùng kia khiến anh nhìn mà cảm thấy vô cùng đáng sợ.

“Thanh Tú, em đang ở đâu? Anh đưa em về!”

Quách Thanh Tú ngước mắt, nhìn chằm chằm Tăng Thanh Hải một lúc lâu, sau đó mới mỉm cười rồi nói: “Cảm ơn anh, anh Hải!”

“Ha ha, Thanh Tú, đừng nói với anh những lời như thế, em biết lòng anh...”

Quách Thanh Tú đưa tay lên che môi anh lại: “Anh Hải, chúc anh hạnh phúc.”

Cô không muốn nghe lời tỏ tình của anh lần nào nữa. Anh đã có vị hôn thê, có thế giới riêng của mình rồi.

Còn bản thân cô, chỉ cần cô vững bước đi một mình là được.

“Anh Hải, anh không cần đưa em về đâu. Em tự gọi taxi cũng được. Anh ấy rất hay ghen, nếu như bị anh ấy nhìn thấy không biết chừng lại cãi nhau...” Quách Thanh Tú khẽ thở dài một tiếng.

Cô xoay người, vẫy một chiếc taxi, nhưng cũng ngay khoảnh khắc đó cô đột nhiên quay đầu, nhìn Tăng Thanh Hải nở nụ cười rực rỡ, giọng nói thánh thót như chuông bạc: “Anh Hải, vị trí của anh ở trong lòng em không ai thể thay thế được. Em sẽ luôn luôn nhớ tới anh.”

Rồi cô rời đi, bình thản đóng cửa xe lại.

Bây giờ, trong đầu cô đang rối tung rối mù. Tên Lâm Việt Thịnh khốn kiếp kia, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.

Lúc Lâm Việt Thịnh xử lý xong việc của đợt triển lãm thời trang rồi đi về thì đã hơn mười giờ đêm.

Khi bóng dáng to cao, tối đen như mực của hắn bước tới, Quách Thanh Tú đang ngồi trên ghế salon xem ti vi.

Nếu nhìn kỹ có thể thấy ánh mắt của Quách Thanh Tú vốn không hề có tiêu cự, trong ti vi đang chiếu cái gì cô hoàn toàn không biết.

Nghe thấy tiếng bước chân Lâm Việt Thịnh, cô vui vẻ nhảy lên, dùng hai tay ôm lấy cổ hắn.

“Anh đã về rồi!”

Lâm Việt Thịnh nhíu mày: “Sao hôm nay lại nhiệt tình như thế? Có phải đã làm chuyện gì trái với lương tâm rồi không?”

Quách Thanh Tú săn sóc giúp hắn cởi áo khoác trên người ra, treo lên giá, rồi lại nắm tay hắn ngồi vào ghế salon.

“Vâng, là có chút chuyện trái với lương tâm. Hôm nay em không ở cùng anh cho tới lúc kết thúc, trong lòng áy náy, nên mới chủ động lấy lòng anh đó!”

Quách Thanh Tú cười rất giả dối. Cô cứ cảm thấy như mình đang đi trên bông, không hề có chút cảm giác nào cả.

Chỉ có một ý thức mãnh liệt đang nhắc nhở cô, phải tỉnh táo, phải trấn định, ngàn lần, vạn lần không được để lộ ra bất cứ sơ hở nào.

Lâm Việt Thịnh đã quá mệt mỏi nên hoàn toàn không chú ý tới sự khác thường của Quách Thanh Tú. Nhìn thấy cô ngoan ngoãn như vậy hắn cảm thấy thoải mái hơn nhiều. “Vậy thì được, nếu biết mình sai rồi thì còn không mau bồi thường đi.”

“Vâng vâng, em đã làm xong rồi. Em có nướng bánh bông lan, hai chúng ta cùng ăn nhé?”

Quách Thanh Tú bình tĩnh nhảy chân sáo vào bếp, bưng ra một đĩa bánh bông lan được nướng hãy còn nóng hôi hổi, còn đang tỏa ra mùi bơ nồng nàn.

Lâm Việt Thịnh vô cùng hưởng thụ cảm giác ấm áp này. Hắn cảm thấy hơi thèm nên đưa tay ra cầm một miếng bỏ vào miệng.

Quách Thanh Tú chăm chú nhìn người đối diện đang ăn từng miếng, từng miếng bánh bông lan mà cô tự nướng, trong mắt lóe lên sự vui vẻ.

Lâm Việt Thịnh chỉ ăn một cái rồi dừng lại: “Vừa mới dùng bữa xong, ăn không nổi nữa rồi, để mai lại ăn tiếp vậy!”

Quách Thanh Tú lộ ra vẻ thất vọng. Cô xoay người đi vào bếp, một lát sau lại bưng một cốc sữa bò nóng ra.

“Uống cái này đi! Uống xong chúng ta liền về phòng...”

Quách Thanh Tú nói sâu xa. Lâm Việt Thịnh nhận lấy cái cốc, uống một hơi hết sạch, rồi bế Quách Thanh Tú bước thẳng lên tầng.

Lúc vừa đến cửa phòng ngủ, hắn đã chẳng thể chờ nổi nữa mà hôn lên miệng cô.

“Đừng vội mà...”

Quách Thanh Tú giãy dụa nói.

Lâm Việt Thịnh đặt cô lên thảm trải sàn, vừa dịu dàng mút lấy cánh môi mềm mại vừa đưa tay cởi quần áo trên người cô.

Đột nhiên, động tác của Lâm Việt Thịnh hơi khựng lại, chuyện gì vậy? Sao lại mệt như thế này?

Lâm Việt Thịnh ngẩng lên, khẽ lắc lắc đầu. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quách Thanh Tú dần nhạt nhòa đi…

“Anh sao vậy?” Giọng nói của cô cũng trở nên mơ hồ.

Lâm Việt Thịnh đột nhiên ngã xuống: “Buồn ngủ quá!”

Ánh mắt Quách Thanh Tú hơi đờ ra, một lúc lâu sau cô vội vàng bò dậy, khóa trái cửa lại.

Vách tường của căn phòng này đã được xử lý đặc biệt nên có hiệu quả cách âm vô cùng tốt.

Lâm Việt Thịnh rất nặng, cô dốc sức hết bình sinh cũng không có cách nào kéo hắn tới bên cạnh ghế tựa.

Cuối cùng, chỉ có thể trói hai tay hai chân của hắn lại rồi quấn vào chân giường bên cạnh.

“Rào!”

Một cốc nước lạnh hất vào mặt Lâm Việt Thịnh làm hắn giật mình một cái, mở mắt ra.

Thuốc ngủ Quách Thanh Tú cho vào vốn không nhiều. Cô sợ hắn phát hiện nên cho vào trong cả sáu miếng bánh bông lan, kết quả, Lâm Việt Thịnh chỉ ăn một miếng.

Bởi vậy, chỉ cần một cốc nước lạnh đã làm cho hắn tỉnh lại.

Lâm Việt Thịnh nhanh chóng phát hiện ra mình đang ở trong hoàn cảnh rất lúng túng, hắn bị Quách Thanh Tú trói lại.

Quách Thanh Tú đang ngây ngốc nhìn hắn, trong đôi mắt mờ mịt tràn ngập sự sợ hãi. Dễ nhận thấy, cô không phải là một người có thể quen với những chuyện như bắt cóc này.

Lâm Việt Thịnh nổi giận: “Quách Thanh Tú, con mẹ nó, vậy mà dám cả gan trói tôi…”

Người phụ nữ này thật đáng chết. Chẳng trách vừa rồi lại cố sức lấy lòng hắn như thế, hóa ra là vì muốn bắt cóc hắn.

“Quách Thanh Tú, coi như tôi đã nhhìn nhầm cô rồi, đúng là con mẹ nó, vậy mà lại nuôi nhầm một con sói mắt trắng, giờ còn dám bắt cóc cả tôi nữa.”

Lâm Việt Thịnh chưa từng nghĩ rằng mình lại rơi vào trong tay một người phụ nữ.

Mà người phụ nữ đó lại là người hắn vô cùng thích, vô cùng yêu thương.

Thế giới này, con mẹ nó có thể điên rồ thêm nữa hay không.

Dù hai tay hai chân của Lâm Việt Thịnh bị trói nhưng thân thể cao lớn, ngang tàng của hắn vẫn không ngừng lúc lắc qua lại, thậm chí còn kéo lê được cả cái giường rộng hai mét rưỡi.

Quách Thanh Tú liều mạng lùi về phía sau như một chú con nai con bị sợ hãi. Chỉ cần đối diện với đôi mắt đen điên cuồng sắc bén của hắn, cả người cô sẽ không tự chủ được mà mềm nhũn ra.

Cô không thể không thừa nhận, người đàn ông này quá mạnh mẽ. Cô sợ hắn, rất sợ hắn, sợ từ tận đáy lòng.

“Quách Thanh Tú, còn ngốc ra đó làm gì, mau tới thả tôi ra, nếu không cô chết chắc rồi.”

Lâm Việt Thịnh đột nhiên rống to lên, màng nhĩ Quách Thanh Tú như sắp thủng mất.

Cô bịt tai mình lại, tự cổ vũ bản thân không được bỏ cuộc, người ở trước mắt chính là ác quỷ, là tên đao phủ đã giết hại người nhà cô.

Vừa nghĩ tới cái chết thê thảm của bác cả và chị mình, trái tim Quách Thanh Tú lại đau nhói lên.

Nước mắt trào khỏi khóe mi. Cô không thể sợ hãi. Cô phải báo thù cho chị, cho bác cả, báo thù cho vong hồn của cả nhà họ Quách.

Cô run rẩy cầm lấy cái dao gọt hoa quả để trên bàn, đi về phía Lâm Việt Thịnh.

Lâm Việt Thịnh rống lên mấy tiếng, giãy dụa rất lâu cũng không thể nào thoát ra được.

Người phụ nữ nhỏ bé đáng chết này thế mà còn định ra tay giết hắn. Dây thừng thít chặt như mạng nhện, hắn có dùng cách nào cũng không thoát ra được.

Nhìn Quách Thanh Tú cầm dao gọt hoa quả đi tới, hắn hoàn toàn bối rối. Hắn chưa từng nghĩ rằng Quách Thanh Tú lại hận hắn đến như vậy.

“Quách Thanh Tú, em điên rồi, con mẹ nó, em thật sự điên rồi…”

“Em muốn giết tôi? Thật con mẹ nó buồn cười, tôi móc tim móc phổi ra cho em, còn em lại dùng thủ đoạn này để giết tôi ư?”

Lâm Việt Thịnh có hơi cuồng loạn. Không phải hắn sợ chết, hắn tin Quách Thanh Tú sẽ không làm gì mình, thế nhưng, cái cảm giác này thật con mẹ nó khiến cho người ta cảm thấy khó chịu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Quách Thanh Tú đong đầy nước mắt. Con dao gọt hoa quả trong tay không ngừng run rẩy.

“Quách Thanh Tú, dáng vẻ ngu ngốc này của em có thể giết người hay sao?”

Quách Thanh Tú cố gắng giữ mình bình tĩnh: “Lâm Việt Thịnh, anh nói đúng, tôi muốn giết anh…”

Giọng nói tuy yếu ớt nhưng lại vô cùng kiên định, không phải đùa giỡn, cũng không phải đang diễn trò. Cô muốn giết hắn.

“Con mẹ nó, được lắm, đưa ra một cái lý do đi…”

Quách Thanh Tú lau nước mắt, giọng nói nghẹn ngào: “Chuyện anh đã làm mà còn hỏi tôi sao?”

Lâm Việt Thịnh châm chọc, nói: “Việc tôi làm quá nhiều nhưng con mẹ nó không có một cái nào đủ để bị phán tội chết.”

“Không có một cái nào đủ để bị phán tội chết?”

Trên mặt Quách Thanh Tú tràn đầy đau đớn: “Nhà họ Quách chúng tôi chết nhiều người như vậy mà không đổi được một mạng của anh sao?”

“Quách Thanh Tú, nhà họ Quách của em chết nhiều người thì liên quan cái rắm gì tới tôi? Sao em lại đổ hết mọi chuyện lên đầu tôi như thế? Có phải em coi trọng thằng nào khác, muốn thoát khỏi tôi đúng không?” Đôi mắt đen đầy điên cuồng của Lâm Việt Thịnh nhìn thẳng vào cô.

“Được, nếu anh không nhớ rõ, vậy tôi nhắc cho anh nhớ. Có phải bác cả của tôi bị anh giết không?”

Quách Thanh Tú vừa nghĩ tới cái chết thê thảm của bác cả lại bị kích động: “Là anh, là anh cố ý thu mua Á Hân, anh nghĩ tôi không biết sao? Ngày chị tôi đính hôn, anh đã sớm chuẩn bị xong mọi việc rồi. Anh thu mua Á Hân, đùa giỡn tình cảm của chị tôi, chính là để công kích bác cả, làm ông bị phá sản, lại còn bị bọn cho vay nặng lãi đuổi giết. Bác cả thật đáng thương, đã sắp chết rồi mà còn bị anh đối xử tệ như vậy…” Quách Thanh Tú nước mắt giàn dụa lên án, Lâm Việt Thịnh lại lạnh lùng nhìn cô.

“Đúng, ông ta là do tôi giết.” Lâm Việt Thịnh không hề che giấu cảm xúc chán ghét của mình.

“Em nói đúng, là tôi thu mua Á Hân, thiết kế bẫy để Quách Tuấn Kiệt bị bọn cho vay nặng lãi đuổi giết, cũng chính là tôi nổ súng giết chết ông ta. Quách Thanh Tú, em rất thông minh, nhưng tiếc là dùng sai nơi rồi.”

Nhìn Lâm Việt Thịnh ra vẻ không hề để ý cười khẩy, trái tim Quách Thanh Tú trùng xuống từng chút một. Cô vốn còn nghĩ rằng, ít nhất Lâm Việt Thịnh sẽ có một lý do nhỏ nhoi nào đó. Ví dụ như hắn làm như vậy cũng vì bất đắc dĩ, hoặc hắn thẳng thừng, khăng khăng không thừa nhận, thì có lẽ trái tim cô sẽ không đau đớn như thế này.

“Cái chết của chị tôi cũng do anh gây ra?”

Lâm Việt Thịnh vẫn cười lạnh như cũ: “Em nói không sai. Đối với người phụ nữ mình không thích tôi chẳng việc gì mà phải đối xử tốt cả. Cô ta sống hay chết thì liên quan quái gì tới tôi. Đương nhiên, cái chết của cô ta không phải do tôi trực tiếp gây ra. Tôi nghĩ, chịu trách nhiệm gián tiếp thì có! Thế thì đã làm sao, Quách Thanh Tú, trong lòng em thật sự không hề có vị trí của tôi sao?”

Hắn nhìn cô, đôi mắt đen ấy dường như muốn cố gắng nhìn thấu cô.

Người phụ nữ này, quả nhiên chưa hề để tâm đến hắn một chút nào.

Lúc này Quách Thanh Tú đã khóc không thành tiếng: “Lâm Việt Thịnh, tên khốn kiếp nhà anh, anh là ác quỷ. Nếu nhà họ Quách đều đáng chết thì sao anh không giết tôi đi. Tôi đã sớm nói với anh, anh không giết tôi thì anh sẽ phải hối hận rồi mà.”

“Được, vậy em giết tôi đi! Quách Thanh Tú, em có bản lĩnh thì giết tôi đi…” Lâm Việt Thịnh châm chọc.

Quách Thanh Tú giàn dụa nước mắt nhìn hắn, con dao gọt hoa quả trong tay không ngừng run rẩy.

“Có phải ba tôi, mẹ tôi, cũng chết trong tay anh không?”

Lông mày Lâm Việt Thịnh nhướn lên: “Quách Thanh Tú, em bệnh à! Ba mẹ em đã chết từ mười năm trước rồi, lúc đó tôi mới hơn mười tuổi, tôi có bản lĩnh giết được họ sao? Được rồi, dù gì thì con sói mắt trắng vô tình vô nghĩa như em cũng đã muốn cắn lại tôi một miếng, em cứ ra tay đi!”

“Vậy tại sao anh lại muốn hại bác cả, tại sao lại hại chị tôi, tại sao muốn hại tôi?”

Quách Thanh Tú điên cuồng hét lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK