Đám người dưới thành trông thấy một quyền của Sở Hoan có thể đánh nát viên đá lỗ châu mai, đều giật mình. Họ chỉ là bách tính bình thường, chưa từng trông thấy nắm đấu bén nhọn mạnh mẽ như vậy.
- Nên nói, bản Đốc cũng đã nói rồi. Từ nay về sau, phải dựa vào các vị hương thân phụ lão cùng nhau giúp đỡ.
Sở Hoan nhìn quanh dưới thành:
- Đại phu trong thành, lúc hoàng hôn đến phủ Tổng đốc tập hợp, bản Đốc muốn bàn bạc phương pháp xử lý đối phó bệnh dịch với các vị. Tất cả mọi người đều phải tới đúng giờ, đây là mưu cầu cho tính mạng ngàn vạn dân chúng Tây Quan, bản Đốc hi vọng không có ai tới muộn.
Trước đây quan phủ vẫn thúc thủ vô sách với bệnh dịch, mọi người đã hơi oán trách trong lòng, lúc này nghe Sở Hoan muốn triệu tập đại phu ứng phó bệnh dịch, họ đều vui mừng khôn xiết.
- Bà cốt Mã, bản Đốc tha cho ngươi khỏi chết, chẳng qua lời vừa rồi ngươi cũng nghe thấy.
Sở Hoan đưa mắt nhìn bà cốt Mã:
- Sóc Tuyền không giữ ngươi lại, ngươi lập tức trở về thu dọn đồ đạc, rời khỏi Sóc Tuyền. Lần này bản Đốc có thể tha cho ngươi, nhưng nếu như lại nghe nói ngươi giả thần giả quỷ trong cảnh nội Tây Quan, chớ trách bản Đốc không khách khí.
Bà cốt Mã vốn lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, nhưng dường như nghĩ tới cái gì, liếc về phía Đổng Thế Trân, trông thấy Đổng Thế Trân đang nhìn đi chỗ khác, không hề nhìn mình, lúc này ả mới khom người, nơm nớp lo sợ chạy đi.
- Tốt rồi, tất cả mọi người giải tán đi.
Sở Hoan ý bảo mọi người giải tán. Mọi người nghị luận ầm ĩ, mặc dù không nhìn thấy bà cốt Mã nhảy xuống đầu tường, nhưng mọi người vẫn thỏa mãn kết quả như vậy, càng quan trọng hơn là Tổng đốc đại nhân hứa hẹn trước mặt mọi người, muốn triệu tập đại phu ứng phó bệnh dịch, điều này khiến cho mọi người càng vui mừng khôn xiết.
- Đại nhân, có người tới xem.
Ở đầu bên kia tường thành, Vân úy Cận Vệ Quân Kỳ Hồng nhíu mày, quay người lại nói:
- Dường như không đúng lắm.
Sở Hoan hơi kỳ quái, nhưng không hề lập tức đi qua, mà tới bên cạnh Cừu Như Huyết, thấp giọng nói mấy câu gì đó bên tai gã. Cừu Như Huyết khẽ gật đầu, ánh mắt liếc về phía dưới thành một lần, mặt không đổi sắc. Đổng Thế Trân bên kia nhìn thấy Sở Hoan nói nhỏ với Cừu Như Huyết, tâm trạng nghi hoặc, hơi nghiêng lỗ tai, dường như muốn biết Sở Hoan rốt cuộc nói cái gì, nhưng mà giọng Sở Hoan nhỏ như tơ, gã sao có thể nghe thấy.
Dặn dò vài câu, lúc này Sở Hoan mới đi tới đầu tường ngoài, mọi người bên cạnh Sở Hoan đi theo, duy chỉ có Cừu Như Huyết không theo cùng, lặng yên không tiếng động lui xuống.
- Đại nhân, ngài xem, kia dường như là một đội nhân mã.
Thấy Sở Hoan đi tới, Kỳ Hồng đưa tay chỉ về phía đường lớn ngoài thành. Sở Hoan trông về phía xa, dưới ánh mặt trời, thấy một đội nhân mã quả thực xuất hiện dưới chân trời, đội ngũ đúng là không ít, nối thật dài tới thành Sóc Tuyền. Hiên Viên Thắng Tai cau mày nói:
- Đại nhân, họ cũng không ít ngựa, Tây Quan này hiện giờ thiếu nhất chính là ngựa, ai lại có nhiều ngựa như vậy? Những người này là ai?
Kỳ Hồng hỏi:
- Sẽ không phải thổ phỉ chứ?
- Đương nhiên không phải.
Sở Hoan lắc đầu cười nói:
- Bình Tây Quân trú đóng mười lăm dặm ngoài thành, Bình Tây Quân này mặc dù hiện giờ không thể xuất binh tiêu diệt, nhưng doanh trại ở đây, thổ phỉ muốn đánh tới thành Sóc Tuyền, vậy cũng phải xông qua nơi trú quân của Bình Tây Quân trước mới được.
- Đại nhân nói không sai.
Hiên Viên Thắng Tai nói:
- Đương nhiên không thể là thổ phỉ, chẳng lẽ là thương đội tới từ nơi khác? Chẳng qua quy mô thương đội này cũng không nhỏ, ta thấy ngoài một trăm người…
- Đại nhân, ngài xem, dường như có người của họ đang phi ngựa tới đây…
Kỳ Hồng đưa tay chỉ.
Sở Hoan chăm chú nhìn kỹ, quả thực trông thấy bên kia có ba bốn người phi ngựa tới, tốc độ cực nhanh, mấy thớt ngựa này đều vô cùng nhanh nhẹn dũng mãnh, vừa rồi tựa hồ xa cuối chân trời, chỉ một lát mấy thớt ngựa kia đã cách thành Sóc Tuyền ngày càng gần. Lúc Sở Hoan trông thấy mấy người cưỡi ngựa kia, lông mày vốn nhíu chặt, nhưng nhanh chóng giãn ra, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc. Chờ mấy thớt ngựa kia tới gần, khuôn mặt Sở Hoan lộ vẻ vui mừng, nói:
- Là người một nhà.
Hắn cũng không nói nhiều, liền đi xuống dưới thành.
Lúc Sở Hoan từ đầu tường ra tới ngoài cửa thành, đám người Hiên Viên Thắng Tai theo sau hắn vẫn mờ mịt không rõ. Mấy thớt ngựa kia đã chạy như bay tới, còn chưa đến gần cửa thành, người đi đầu đã lớn tiếng hô:
- Đại nhân, Sở đại nhân, sao ngài lại ở đây nghênh đón chúng ta? Ngài biết hôm nay chúng ta sẽ tới sao?
Người kia mặc kính y quần ngắn, thân hình thô béo, khuôn mặt vui mừng lẫn sợ hãi, đã tung người xuống ngựa.
- Liễu Béo, sao các ngươi lại tới đây?
Sở Hoan đi tới hai bước, kinh hỉ nói:
- Vương Hàm… Ồ, Tiểu Lục Tử, các ngươi… sao các ngươi đều tới rồi?
Sở Hoan tuyệt đối không ngờ rằng, những người đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn, dĩ nhiên đều là cố nhân của hắn.
Người đi dầu này, đúng là bộ hạ Liễu Béo của hắn khi hắn đảm nhiệm Nha Tướng Cấm Vệ Quân phủ Tổng đốc tại Vân Sơn, lúc ấy Vệ Thiên Thanh phái hai người làm tùy tùng Sở Hoan, một người tên là Liễu Béo, một người tên là Vương Hàm. Chẳng qua sau khi Sở Hoan vào kinh, hai người này không thể đi theo, mặc dù thời gian sống chung không dài, nhưng vẫn có chút cảm tình. Sở Hoan vạn lần không thể tưởng được hôm nay Liễu Béo và Vương Hàm cùng tới Sóc Tuyền.
Càng khiến Sở Hoan kinh ngạc chính là, ngay cả Tiểu Lục Tử cũng đến Sóc Tuyền. Tiểu Lục Tử là gia phó của Lâm Lang, thông minh lanh lợi, lúc trước Sở Hoan đóng cửa điều chế rượu cho Lâm Lang, Tiểu Lục Tử chính là trợ thủ bên cạnh. Tiểu Lục Tử chẳng qua mười lăm mười sáu tuổi, nhưng Sở Hoan lại tương đối ưa thích tiểu tử thông minh lanh lợi này.
Liễu Béo xuống ngựa, nghe Sở Hoan hỏi như vậy, hơi kỳ quái hỏi:
- Đại nhân, ngài… ngài không biết chúng ta sẽ tới sao? Vậy…
Gã liếc sau lưng Sở Hoan một cái, không ít người đi theo, trong đó Liễu Béo đã từng gặp Bạch Hạt Tử:
- Vậy tại sao lại mang theo nhiều người tới đón chúng ta như vậy?
Sở Hoan thở dài, nói:
- Liễu Béo, thể trọng của ngươi tăng lên rồi, thế nhưng trí tuệ của ngươi thực không tiến bộ bao nhiêu, cho dù ta thật sự biết rõ các ngươi sẽ tới, cần gì phải tự mình nghênh đón ở đây, chẳng lẽ ngươi cảm thấy mình có thể diện lớn như vậy?
Liễu Béo lập tức hơi thất vọng. Sở Hoan cười lên ha ha, trông thấy Vương Hàm và Tiểu Lục Tử đi tới, hai người hành lễ với Sở Hoan, Sở Hoan vội vàng ý bảo miễn lễ. Hắn biết rõ Liễu Béo hơi bừa bãi, nói chuyện thích khoa trương vài phần, nhưng Vương Hàm khôn khéo giỏi giang, hắn hỏi:
- Sao mọi người đều tới nơi này? Tiểu Lục Tử, trong nhà vẫn tốt chứ?
Tiểu Lục Tử trông thấy Sở Hoan, hiển nhiên vô cùng vui mừng nói:
- Sở đại ca…
Lời vừa ra khỏi miệng, Liễu Béo đảo mắt nói:
- Tiểu Lục Tử, trên đường ông dặn dò ngươi bao nhiêu lần, hiện giờ Sở đại nhân là đại tướng nơi biên cương, phải xưng hô đại nhân, phải tôn kính, ngươi quên hết rồi sao?
Tiểu Lục Tử hơi sợ hãi, mặt đỏ lên, Sở Hoan cười ha ha nói:
- Tiểu Lục Tử, quy củ này là định ra cho Liễu Béo, người trước người sau, hắn đều phải kính xưng ta là đại nhân, nhưng mà ngươi thì không cần như vậy, gọi ta Sở đại ca, không có vấn đề gì.
Liễu Béo càng uể oải, nghĩ trong lòng Tổng đốc đại nhân thực sự là nặng bên này nhẹ bên kia.
Lúc này Vương Hàm cười nói:
- Đại nhân, chúng ta phụng lệnh Thống chế đại nhân, hộ tống đoàn xe tới, lần này Thống chế đại nhân lựa chọn một trăm cao thủ trong Cấm Vệ Quân, đặc biệt hộ tống đoàn xe tới Tây Quan. Thống chế đại nhân đã thông báo, đoàn xe phải đến Sóc Tuyền không thiếu một chiếc xe, nếu thiếu một chiếc xe ngựa, chúng ta phải xách đầu trở về.
- Đoàn xe?
Sở Hoan ngạc nhiên nói:
- Đoàn xe gì? Đoàn xe này là Vệ đại ca phái tới sao?
Vương Hàm lắc đầu, thấy xung quanh đều là người, rất nhiều người vô cùng lạ lẫm, cũng không lập tức giải thích. Sở Hoan cũng hiểu Vương Hàm là người cẩn thận, chắc chắn có cố kỵ, cũng không hỏi tiếp. Đám người Vương Hàm cưỡi ngựa lại, tốc độ cực nhanh, đội ngũ phía sau vẫn còn một khoảng cách. Sở Hoan quay đầu lại, phân phó Bạch Hạt Tử:
- Về phủ nói cho phu nhân, để phu nhân chuẩn bị một chút, nói có khách nhân tới.
Hắn lại cười nói với Đỗ Phụ Công:
- Đỗ tiên sinh, chúng ta không ít khách, chỉ sợ cần yến tiệc lớn trong phủ, Tố Nương chưa hẳn có thể thu xếp rõ ràng…
Đỗ Phụ Công đương nhiên hiểu được ý của Sở Hoan, trong lời Sở Hoan nói, cũng hiểu được Sở Hoan hết sức coi trọng đám khách nhân này, gã gật đầu nói:
- Ta về phủ trước, giúp phu nhân thu xếp.
Vừa rồi Đổng Thế Trân cũng theo chân xuống, ở bên cạnh vươn đầu ra nhìn, lúc này rốt cuộc cười nói:
- Tổng đốc đại nhân, nếu là khách nhân của ngài, không bằng do hạ quan tới tửu lâu thu xếp, như vậy thuận tiện hơn rất nhiều.
Sở Hoan mỉm cười lắc đầu nói:
- Không cần như vậy, Đổng đại nhân, bản Đốc đã hạ lệnh lúc hoàng hôn, đại phu toàn thanh đều phải tới phủ Tổng đốc tập trung, bản Đốc cũng không quá quen thuộc đại phu trong thành, hơn nữa chưa hẳn tất cả đại phu đều biết được thông báo như vậy, ngài xem…
Đổng Thế Trân đương nhiên hiểu được ý của Sở Hoan, đành miễn cưỡng cười nói:
- Vậy hạ quan cáo lui trước, phái người đi thông báo đại phu trong thành…
- Vậy làm phiền Đổng đại nhân rồi.
Sở Hoan mỉm cười gật đầu, cũng không quá để ý. Đổng Thế Trân hơi xấu hổ, quay người rời đi, đi được vài bước, gã quay đầu lại, dò xét đám người Liễu Béo vài lần, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc, thật sự không biết đám người kia là thần tiên nơi nào.
Sau khi Đổng Thế Trân mang theo tùy tùng rời đi, Sở Hoan quay đầu lại, xác định sau lưng đều là người một nhà, lúc này mới cười nói:
- Vương Hàm, hiện giờ có thể nói, ở đây đều là người nhà.
Lúc này Vương Hàm mới nói:
- Đại nhân, nhân thủ hộ tống đoàn xe, đúng là Vệ Thống chế lựa chọn phái tới, chẳng qua đoàn xe lại không phải Vệ Thống chế phái tới, mà là Tô Đông gia phái tới.
- Lâm Lang?
Sở Hoan khẽ giật mình, lập tức vui mừng nói:
- Các ngươi nói, Lâm Lang… Lâm Lang tới rồi?
- Tô Đông gia cũng không tới.
Vương Hàm vội vàng nói:
- Chuyện là thế này, sau khi Tô Đông gia biết được đại nhân đến Tây Quan nhậm chức…
Gã dừng một chút, nhìn qua Tiểu Lục Tử:
- Tiểu Lục Tử, ngươi là người trong phủ Tô Đông gia, ngươi rõ ràng hơn chúng ta, ngươi tới bẩm báo đại nhân.
Tiểu Lục Tử hơi lúng túng nói:
- Ta… ta lại không biết nói chuyện, Vương đại ca, vẫn là huynh nói đi… Ồ, nếu không chờ Tô bá tới, tất cả mọi chuyện, ông ấy rõ ràng nhất.
- Tô bá?
Sở Hoan khẽ giật mình. Tô bá là quản gia Tô phủ, cũng là người Lâm Lang nể trọng nhất, chẳng qua tuổi tác đã cao, Sở Hoan không thể đoán được ngay cả Tô bá cũng tới Tây Quan.