Phủ Tri châu.
Đêm đã khuya, Tri châu Đổng Thế Trân đang bưng chén trà, cau mày. Trên ghế khách là chủ sự Binh Bộ ty Triệu Tín, mặt đầy oán khí, nước miếng tung bay miêu tả sự việc:
- Tri châu đại nhân, chuyện này xin người đứng ra làm chủ. Điều vài món binh khí trong kho đi là do người ra lệnh đấy. Hạ quan đã từng nói rồi, chuyện này không thể xử lý theo pháp luật triều đình được. Nếu không có việc gì thì thôi, nếu có người truy cứu tới thì sẽ phiền toái ngay. Hiện giờ họ Sở hướng mũi mâu về phía hạ quan, nếu không thể thu hồi binh khí lại trong kho thì cái ghế dưới mông hạ quan sẽ bị hắn rút đi, nói không chừng cái đầu cũng mất vì tay hắn.
- Triệu đại nhân, an tâm một chút đi.
Đổng Thế Trân nói lời trấn an:
- Chuyện này ngươi đã đi tìm Đông Phương tướng quân chưa?
- Hạ quan đã đi tìm Đông Phương tướng quân nhưng Đông Phương tướng quân lại nói rõ là bảo ta cho họ Sở biết, muốn đòi trang bị về thì cứ trực tiếp tới tìm hắn.
Vẻ mặt Triệu Tín rất bất đắc dĩ nói:
- Sở Hoan bức hạ quan đi thu hồi trang bị, Đông Phương tướng quân rõ ràng lại không muốn trả đám trang bị này về. Hạ quan bị kẹp giữa, thật sự là tiến thoái lưỡng nan...
Hắn nói với vẻ cầu khẩn:
- Tri châu đại nhân, thật sự hạ quan không còn cách nào, chỉ có thể thỉnh giáo người thôi.
Đổng Thế Trân lắc đầu nói:
- Chuyện này Triệu đại nhân muốn ta phải làm sao đây?
- Đổng đại nhân, sao ngài có thể nói vậy chứ?
Triệu Tín lập tức nói:
- Lúc ấy ngươi cũng đã nói, cho dù thật sự có quan mới tới nhậm chức thì cũng không dám điều tra chuyện này. Hiện tại họ Sở đã lôi chuyện này ra rồi. Ngươi cũng phải biết, trong tay hắn có kim kiếm thánh thượng ban cho. Kim kiếm này mà rời vỏ, chém lên người hạ quan cũng có thể tiền trảm hậu tấu đấy.
Đổng Thế Trân đặt chén trà xuống, giang hai tay nói:
- Triệu đại nhân, ngươi có lẽ nhận ra, Sở Hoan đến Tây Bắc là muốn đối phó với chúng ta. Hôm nay Triệu đại nhân ngươi bị hắn nắm được, tất nhiên hắn sẽ bám cứng lấy việc này. Chuyện này khó giải quyết mười phần. Tuy thế lực Sở Hoan hôm nay chưa ra gì nhưng dù sao hắn cũng là Tổng đốc Tây Quan được triều đình bổ nhiệm, hơn nữa tay cầm kim kiếm, thật sự khó đối phó...
Hắn thở dài lắc đầu, nói:
- Điều động quân giới trong kho binh đúng là trái pháp luật triều đình. Hiện nay ngươi cũng chỉ còn có hai con đường.
- Hai con đường gì?
- Con đường thứ nhất là thuyết phục Đông Phương tướng quân, để hắn chuyển trả lại trang bị quân giới.
Đổng Thế Trân hạ giọng nói:
- Thật ra trang bị quân giới lần trước đưa tới vẫn còn ở trong quân doanh, còn chưa mở cả rương hòm ra. Đông Phương tướng quân chỉ cần há miệng thì đám trang bị kia sẽ được trả về đầy đủ.
Dừng lại một chút, hắn cười nói:
- Triệu đại nhân, ngươi cũng xuất thân binh nghiệp, lúc trước cũng đều là hãn tướng dưới tướng Chu tổng đốc như Đông Phương tướng quân. Lúc này Triệu đại nhân gặp khốn cảnh, ta nghĩ Đông Phương tướng quân sẽ giải vây giúp ngươi.
- Giải vây giúp ta sao?
Triệu Tín ngoài cười mà lòng không cười, hỏi ngược lại:
- Đổng đại nhân cho là hắn sẽ giải vây cho ta thật à?
Đổng Thế Trân lại cười nói:
- Theo ta được biết, Triệu đại nhân và Đông Phương tướng quân năm đó cùng nhau nhập ngũ, về sau cùng được Chu tổng đốc coi trọng. Nếu như ta nhớ không lầm thì nghe người ta nói, Triệu đại nhân và Đông Phương tướng quân năm đó còn từng kết bái huynh đệ... Chỉ là về sau Đông Phương tướng quân nhiều lần lập công, cho nên...
Hắn khoát tay áo, xấu hổ cười nói:
- Mà thôi, mà thôi. Đều là chuyện đã qua rồi. Chỉ là ta nghĩ hai vị trước kia có lẽ tình nghĩa rất sâu mà. Lần trước để Triệu đại nhân làm chủ Binh Bộ ty, nghe nói Đông Phương tướng quân cũng bỏ rất nhiều công sức mà.
Hai mắt Triệu Tín chớp chớp, nhịn không được nói:
- Nếu không phải có ba ngàn lượng bạc kia thì Đông Phương Tín sẽ nói chuyện giúp ta chắc?
Lời vừa ra khỏi miệng, sắc mặt liền lộ vẻ hơi xấu hổ.
Đổng Thế Trân lại hiểu ý cười cười, hạ giọng nói:
- Triệu đại nhân, thật ra có một câu thật lòng, không biết có nên nói hay không...
Triệu Tín cau mày nói:
- Tri châu đại nhân muốn nói gì?
- Thật muốn nói nhưng chỉ sợ Triệu đại nhân sẽ hiểu lầm Đổng mỗ châm ngòi ly gián thôi.
Đổng Thế Trân thở dài:
- Thế nhưng công tâm mà nói, Đổng mỗ vẫn cảm thấy, bàn về hành quân đánh trận, Triệu đại nhân chưa hẳn đã dưới Đông Phương tướng quân...
Dường như cảm thấy nói vậy không ổn, hắn khoát khoát tay nói:
- Mà thôi, mà thôi, là ta ăn nói lung tung...
Đôi chân mày Triệu Tín lại nhướng lên, nói:
- Đổng đại nhân, ngươi thật sự quá khen rồi... Nhưng nói lại, trước kia Chu tổng đốc không cho ta nhiều cơ hội chứ nếu cho ta cơ hội như thế thì thành tựu hôm nay của hạ quan chưa hẳn đã thấp hơn Đông Phương Tín...
Hắn cười hai tiếng, cũng không nói gì thêm, tựa như cảm thấy hứng thú với đề tài này mười phần.
Sắc mặt Đổng Thế Trân nghiêm túc, nói:
- Chỉ sợ là như thế thật. Thật ra đời này đôi khi tràn ngập khát vọng nhưng lại không có một cơ hội thi triển. Đó cũng là ... Ôi, Đổng mỗ lại cảm thấy, chuyện khiến người ta cảm thấy tiếc nuối nhất trên thế gian là chuyện anh hùng không có đất dụng võ mà.
- Đổng đại nhân có ý gì?
Triệu Tín nghe trong lời nói của Đổng Thế Trân có ý khác, nhịn không được mà xê ghế tới gần Đổng Thế Trân.
Đổng Thế Trân mỉm cười lắc đầu nói:
- Không có gì, không có gì. À đúng rồi, ta nói là Đông Phương tướng quân và Triệu đại nhân có tình bạn cố tri. Hôm nay Sở Hoan hùng hổ dọa người, Triệu đại nhân gặp khốn cảnh lớn, Đông Phương tướng quân có lẽ vẫn sẽ giúp đỡ đấy. Triệu đại nhân đi tới bàn chuyện cho kỹ với Đông Phương tướng quân đi, lấy đám trang bị kia trở lại kho. Được thế là có thể báo cáo công tác cho Sở Hoan rồi. Triệu đại nhân cũng có thể chuyển nguy thành an.
Hắn vuốt râu cười nói:
- Người là sống, trang bị là chết. Đông Phương tướng quân chẳng lẽ lại vì vài trang bị mà không để ý tới an nguy của Triệu đại nhân... Hơn nữa lúc đó Triệu đại nhân đồng ý điều trang bị trong kho binh đi cũng đã gặp mối nguy lớn, rõ là nể mặt Đông Phương tướng quân. Hiện giờ xảy ra chuyện, Đông Phương tướng quân chắc cũng không thể để mình Triệu đại nhân tới gánh vác hoàn toàn chuyện này chứ?
Triệu Tín lập tức cười lạnh nói:
- Nếu bên kia nói thông được thì hạ quan cần gì phải tới tìm Đổng đại nhân? Từ khi Sở Hoan rời đi, hạ quan liền trực tiếp tới tìm Đông Phương Tín. Ta khuyên can mãi, nói hết nước hết cái, cũng nhắc lại tình cảm trước đây, chỉ thiếu nước quỳ xuống cầu xin hắn. Hừ, Triệu Tín ta còn nhớ rõ tình xưa, thế như Đông Phương tướng quân người ta đã không nhớ được nữa rồi, nói đi nói lại cũng chỉ có một câu, trang bị điều từ kho binh đi đã vào Bình Tây Quân thì trở thành trang bị của Bình Tây Quân. Nếu Sở Hoan muốn thì tự mình tới mà lấy... Thế nhưng Binh Bộ ty của chúng ta là một phần nha môn dưới sự quản lý của phủ tổng đốc. Sở Hoan ở ngoài sáng tuy không làm gì được Đông Phương Tín nhưng lại là cấp trên trực tiếp của chúng ta. Hắn đã ném công việc này cho ta, rõ ràng là không muốn tự ra mặt. ...
Hắn nắm chặt nắm đấm, ảo não nói:
- Đổng đại nhân, con đường thứ nhất mà ngươi nói này đã không thể thực hiện được rồi. Đông Phương Tín tuyệt đối không giao trang bị ra đâu.
Đổng Thế Trân nhíu mày, tiến sát Triệu Tín, hạ giọng nói:
- Đông Phương tướng quân thật sự không nể tình như vậy sao?
Triệu Tín cũng áp sát tới, nói nhỏ:
- Ngươi coi Đông Phương Tín là người nói nghĩa khí sao? Lúc ta và hắn cùng nhập ngũ đã kết bái huynh đệ. Sau này hắn một đường thăng chức, vênh váo tự đắc, dần dần bất hòa với ta. Lần này được Chu tổng đốc giới thiệu tới Tây Quan làm quan viên, ta nghĩ dù sao Đông Phương Tín với ta cũng là bạn cũ. Hắn mà nói với Chu tổng đốc thì cũng có vài phần sức nặng cho nên mới tới tìm hắn, hy vọng hắn nói giúp...
Hắn lại nhìn trái nhìn phải, lúc này mới tràn đầy tức giận nói:
- Người ta ngược lại cũng tốt, ngay từ đầu đã vờ vịt nói Chu tổng đốc đã có lựa chọn rồi, hắn cũng không tiện lắm lời. Về sau kẻ này lại quanh co lòng vòng, nói mãi cuối cùng ra giá ba ngàn lượng bạc...
Đổng Thế Trân nheo mắt lại.
- Ba ngàn lượng bạc, đó không phải con số nhỏ.
Triệu Tín thở dài:
- Tây Lương lui binh, dẫn một đội nhân mã giành lại vài thị trấn, rất vất vả mới tích lũy được một chút bạc, cuối cùng còn chưa đủ trả giá với hắn. Thật sự không còn cách nào khác, ta phải nợ bên ngoài không ít bạc...
Hắn phất tay áo, tức giận và cảm khái vô hạn:
- Bây giờ ta đã hiểu, lòng người dễ thay đổi. Nghĩa khí cái chó má gì, đều là giả dối hết... Vậy đó, Đổng đại nhân, còn có con đường thứ hai là gì? Kính xin chỉ giáo.
Đổng Thế Trân lắc đầu thở dài:
- Con đường thứ nhất không thông nhưng con đường thứ hai này, Triệu đại nhân nhất định không muốn đi. Thế nhưng... Tình thế trước mắt cũng chỉ có thể đi con đường thứ hai.
- Xin đại nhân chỉ giáo.
- Tam thập lục kế, chạy là thượng sách.
Đổng Thế Trân nói.
- Triệu đại nhân hiện giờ bị kẹt giữa Đông Phương Tín và Sở Hoan. Sở Hoan này cũng không phải loại thiện lương gì. Nếu Triệu đại nhân mà không thể trả lời cho hắn thì hắn nhất định sẽ mượn chuyện này mà sửa trị ngươi rất mạnh. Tốt một chút à bãi quan miễn chức, nếu tệ hơn thì giống Triệu đại nhân vừa nói, không chừng...
Hắn liếc cổ Triệu Tín một cái, cũng không nói hết nhưng Triệu Tín cảm thấy cổ mình mát lạnh, hiểu rõ ý tứ của Đổng Thế Trân.
- Đã như vậy thì thà bỏ chạy.
Đổng Thế Trân lại nâng chén trà lên, uống một ngụm mới chậm rãi nói:
- Không phải Sở Hoan cho Triệu đại nhân thời gian ba ngày sao? Thời gian ba ngày đủ để Triệu đại nhân rời đây rồi. Người phòng thủ ngoài thành là của người ta. Triệu đại nhân mang gia quyến rời đi, tạm thời tìm một địa phương ẩn nấp. Chỉ cần ngươi đi rồi, Sở Hoan cũng không thể tự đi tìm Đông Phương Tín. Chuyện sau này thì Triệu đại nhân ngươi cũng không cần quan tâm nữa. Giữ mạng vẫn là quan trọng.
Triệu Tín vội la lên:
- Ngươi nói là để ta vứt bỏ hết mọi thứ, cứ như vậy rời đi sao?
Đổng Thế Trân thở dài:
- Chẳng lẽ Triệu đại nhân còn có biện pháp khác sao?
- Ta dốc sức nhiều năm như vậy mới ngồi được lên vị trí này, còn nợ không ít bạc đâu.
Triệu Tín không cam lòng nói.
- Cứ lặng yên rời đi như vậy, bỏ lại tất cả, ta... Nội tâm ta không cam lòng...
Đổng Thế Trân gật đầu nói:
- Đổng mỗ có thể thông cảm được với tâm tình của Triệu đại nhân. Thế nhưng ngoài cách này ra thì còn làm thế nào?
Hắn lắc đầu, cười khổ, nói nhỏ:
- Nếu Đông Phương tướng quân chỉ hơi nhớ tình cảm xưa, Triệu đại nhân lần này có thể chuyển nguy thành an thuận lợi. Thế nhưng... Đông Phương tướng quân đã không nhả trang bị ra, Triệu đại nhân cũng không còn con đường nào khác nữa. Họ Sở kia nhìn thì hòa nhã thế nhưng bên trong thực tế lại là một kẻ tâm ngoan thủ lạt. Triệu đại nhân nếu không tự bảo vệ mình, hậu quả này...
Hắn không nói tiếp nhưng vẻ mặt nghiêm trọng đã nói rõ tất cả.