Mục lục
Quốc Sắc Sinh Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lôi Cô Hành buông Thiết Trung Hằng xuống, cấm chiếc nón trụ, đội lên đầu, trở mình lên ngựa, quay đầu ngựa lại, cao giọng nói:

- Danh tiếng Kinh Lôi, chí khí ngút trời, các huynh đệ, lấy bản sắc thiết huyết ra, cùng bổn tướng giết trận cuối cùng.

Cương ngựa rung lên, tuấn mã cao giọng hí, giống như là cởi dây cung bắn ra đạo quan, hơn mười mấy kỵ sĩ ở phía sau cũng nhao nhao xuất trận, nắm chặt trường thương đại đao, giống như từng con mãnh hổ trong đêm tối, lao ra khỏi đạo quan.

Thuần Dương Tử nhìn thấy Lôi Cô Hành cùng Kinh Lôi kỵ đều rời khỏi, một người cũng không còn, vội vàng gọi đạo sĩ thủ hạ đóng cửa đại môn.

Đạo chúng Thiên Môn ở ngoài đạo quan nhìn thấy Lôi Cô Hành đột nhiên dẫn quân tới, đều hốt hoảng lo sợ, nhao nhao né tránh. Lôi Cô Hành dẫn theo hơn hai trăm thủ hạ xông thẳng về phía trước, những nơi đi qua, không ai dám ngăn cản.

Toàn Dương đạo quan, vốn có khoảng bốn trăm binh sĩ Kinh Lôi kỵ, chia ra thủ vệ hai cửa trước sau, lấy cửa trước làm chủ, cửa sau cũng sắp xếp trên trăm người. Đạo quan không nhỏ, cửa sau trên trăm binh sĩ đều đã dàn trận địa sẵn sàng đón quân địch, ngăn cản người của Thiên Môn giết vào trong đạo quan, hoàn toàn không rõ những chuyện xảy ra ở phía trước. Lôi Cô Hành biết đám thủ hạ Kinh Lôi kỵ này ai cũng trung thành và tận tâm, có ý bảo toàn, nhưng Thiết Trung Hằng xúc động tự vẫn, Lôi Cô Hành cũng không ngăn cản nữa, ngược lại cũng không cho người thông báo cho binh sĩ ở cửa sau.

Giống như một con mãnh hổ dắt theo cả bầy sói, đội ngũ đi giữa Thiên Môn trận tiến thẳng về phía trước, rất nhanh, liền nhìn thấy một chút ánh lửa. Lôi Cô Hành lao nhanh về trước, nhìn lướt qua, thấy ánh lửa chia ra mười đội, mỗi đội có khoảng hơn hai trăm người, cộng lại không dưới hai ngàn người. Từ khi Lôi Cô Hành lao ngựa giết tới, mười đội nhỏ đó di chuyển nhanh chóng, hành động rất ăn ý, động tác cũng tương đối thống nhất.

Các binh sĩ Kinh Lôi kỵ nhìn thấy, đều nhíu mày. Bọn họ giao đấu với Thiên Môn Đạo vô số lần, phần lớn người của Thiên Môn đạo đều không đoàn kết, mỗi khi chém giết, đều là ỷ vào người đông thế mạnh.

Ít khi thấy kỷ luật chính thức nghiêm minh. Đội binh mã trước mắt, rõ ràng là đội ngũ đặc biệt.

Lôi Cô Hành suất lĩnh hơn hai trăm người tiến vào trong trận, Thiên Môn đạo chúng di chuyển nhanh chóng, chỉ trong chốc lát, đã bao vây đám người Lôi Cô Hành. Kinh Lôi kỵ có tố chất huấn luyện, thân kinh bách chiến, tuy rằng lúc này bị quân địch nhiều gấp mười lần bao vây, nhưng lại không hề cảm thấy hoang mang, lấy Lôi Cô Hành làm trung tâm, đề phòng bốn phía.

Theo ánh lửa, người của Thiên Môn đạo bốn phía chằng chịt. Lôi Cô Hành lúc này phát hiện, binh khí mười đội người của Thiên Môn đạo, không ai giống ai, có người cầm chắn cầm đao, có người cầm trường thương, có người cầm móc câu, có người cầm búa, còn có người cầm một bộ dây thừng, hơn nữa bọn người Thiên Môn đạo này từ đầu đến cuối đều trong trạng thái hoạt động, mỗi người đều nhìn chằm chằm vào đối phương.

Lôi Cô Hành cất giọng cười lớn, nói:

- Bất luận là Thập Phong trận hay là Bách Phong trận, hắn không để lộ kẽ hở, nhưng cứ muốn ở đâu cũng là gió. Các huynh đệ, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, sau trận chiến này, không thẹn với trời đất.

Lời lão vừa dứt, đã phóng ngựa về phía trước, giống như phóng điện lao vút về trước, lao vào một đội trong đó, đao chiến trong tay như cơn gió mạnh, một đao lướt qua, đã có mấy người ngã xuống.

Các Kinh Lôi lỵ nhìn thấy Lôi Cô Hành phát thần uy, tinh thần chấn động, rống giận xông thẳng lên trước. Trong giây phút này, đội hình Thiên Môn đạo vốn dĩ còn được xem là chỉnh tề, lập tức trở nên hỗn loạn. Lôi Cô Hành danh vang khắp chốn, trận pháp thì chú ý kỷ luật nghiêm minh, uy lực của trận hình, cũng liên quan đến binh sĩ trong trận đấu có chấp hành nhiệm vụ của mình, đổi lại người khác, chưa hẳn có thể phá hư Thập Phong trận. Nhưng người của Thiên Môn đạo dĩ nhiên biết được sự dũng mãnh phi thường của Lôi Cô Hành, trong lòng đã phát run, đợi đến khi Lôi Cô Hành xuất đao giết địch, cũng đã có không ít người của Thiên Môn đạo hãi hùng khiếp vía, trận hình liền rối loạn.

Cũng may trận hình Thập Phong di động, bên này mất trật tự, hai đội ngũ đã nhào vào nhau, hô to gọi nhỏ, binh sĩ Kinh Lôi kỵ lấy một chọi mười, lúc này cũng mặc kệ trận hình gì hay không, thấy địch thì giết, không hề lưu tình, bọn họ theo Lôi Cô Hành xông ra ngoài, cũng đã ôm lòng quyết tử, chỉ cảm thấy giết nhiều thêm một người, đó chính là lời được một phần.

Trên một đài cao ở nơi xa, có một bó đuốc giơ lên cao tùy thời biến hóa. Đó rõ ràng là đài chỉ huy trận hình. Nhật tướng quân từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt lạnh lùng dị thường.

Từ trên nhìn xuống, bọn người Lôi Cô Hành giống như sói xông vào bầy cừu, trong tiếng chém giết, người của Thiên Môn đạo trong trận đấu liên tục ngã xuống. Chỉ là Thập Phong trận giống như một cỗ xe lớn đang chuyển động vậy. Bọn người Lôi Cô Hành rơi vào hố sâu, thực sự là kín không kẻ hở, có thể thấy là căn bản không có khả xông xông ra ngoài chiến trận.

Tuy rằng Kinh Lôi kỵ một chọi mười, nhưng trong khi chém giết, người của Thiên Môn đạo từ đầu đến cuối chuyển động liên tục. Lôi Cô hành luôn tay chém giết, tuy cao giọng kêu gọi, căn dặn binh sĩ không được tách ra, nhưng hơn hai trăm người cuối cùng cũng chằng chịt trong trận địch, dần dần bị cắt thành nhiều đoạn. Hai ba mươi binh sĩ theo sát bên cạnh Lôi Cô Hành, những binh sĩ khác bị Thiên Môn đạo chen đến những nơi khác trong trận đấu. Hơn nữa binh khí của Thiên Môn đạo rất nhiều loại, tự phát huy ưu thế của mình. Binh cầm khiên lấy khiên làm vật yểm hộ, cố gắng đến gần. Binh câu thương thì làm chủ tấn công hạ bàn của địch, hoặc là đâm câu vào đùi ngựa, hoặc là câu vào đùi người, đánh bất ngờ.

Binh sĩ Kinh Lôi kỵ tuy dũng mãnh, nhưng phần lớn đều không có chiến mã. Hơn nữa rơi vào trận địch, dùng ít địch nhiều. Đối phương lại di chuyển liên tục, vũ khí đa dạng được sử dụng liên hoàn. Cũng không quá lâu, đã có không ít binh sĩ Kinh Lôi kỵ bị giết chết trong trận, mà cái giá người của Thiên Môn đạo phải trả cũng thực không nhỏ.

Cái nhíu mày của Nhật tướng quân đã không còn, khóe mắt co rút.

Đúng lúc này, chợt nghe có người ở bên cạnh nói:

- Tướng quân, người xem...!

Nhật tướng quân nhìn qua, chỉ thấy từ phía đạo quan, lại có một đội ngũ lao tới. xông vào vòng ngoài trận của Thiên Môn chúng. Đội ngũ này không quá trăm người, xông vào trong trận của hàng ngàn Thiên Môn chúng, lại trong đà sung sức, một đường chém giết, dần dần nhích tới gần Thập Phong trận.

- Đó cũng là nhân mã của Kinh Lôi kỵ.

Nhật tướng quân chỉ lướt mắt nhìn, lập tức hiểu ra:

- Lôi Cô Hành lên trước nhưng không mang theo tất cả người của mình, có lẽ là muốn bảo toàn những người này. Chỉ là những người này lại không muốn ích kỷ lo sự sống chết của bản thân....!

Y thở dài, nói:

- Đều là những người người trung nghĩa.

Rồi y giơ tay ra hiệu, lập tức lại có một bó đuốc đong đưa chọc trời.

Vòng ngoài Thiên Môn đạo tuy rằng sợ Lôi Cô Hành, nhìn thấy Lôi Cô Hành thì cảm giác cả người đang run, lúc này lại đối mặt với hơn một trăm binh sĩ Kinh Lôi kỵ từ đạo quan xông vào, nhưng cũng không quá sợ hãi, dù sao cũng là người đông thế mạnh. Hơn nữa Lôi Cô Hành rơi vào Thập Phong trận, ai cũng muốn lập công lãnh thưởng, hơn một trăm người đó tuy rằng một đường liều giết muốn tiếp cận bên Lôi Cô Hành, nhưng quân địch giống như một đám mây đen thật dày, giết không hết, từ đầu đến cuối ai di chuyển về phía Lôi Cô Hành. Ngược lại dưới vòng vây bên ngoài, Kinh Lôi từng người từng người một ngã xuống.

Tiếng chém giết ở vòng ngoài, tất nhiên là đã kinh dộng đến Lôi Cô Hành. Lão dõi mắt nhìn về nơi xa, thấy được tình huống chém giết ở vòng ngoài, trong lòng biết binh sĩ ở lại trong đạo quan cũng đã xông ra hết rồi. Vẻ mặt lão ngưng trọng, lập tức cất tiếng quát lớn:

- Huynh đệ Thương Lăng đều đến bên bổn tướng, chúng ta cùng sinh cùng tử.

Quay đầu ngựa lại, lão xông vào vòng vây bên ngoài. Binh sĩ bên cạnh lão đi sát đằng sau, binh sĩ bị chặt đứt thế trận tại các nơi khác, lúc này cũng đã chết hơn phân nửa, nghe được tiếng kêu Lôi Cô Hành, ra sức chém giết, hướng phía bên này.

Lôi Cô Hành cưỡi ngựa vung đao, trông thấy có binh sĩ bị bao vây, liền lập tức giết tới. Tất cả mọi người đều kiêng kỵ sự dũng mãnh của lão.

Sau một lát, hơn hai trăm bộ hạ, lúc này cũng chỉ còn có hơn một trăm người.

Y phục chinh chiến của các binh sĩ nhuộm máu. Sau khi trải qua vòng vây chém giết, mỗi người đều tỏ ra có chút chật vật, nhưng thần sắc trên mặt mỗi người lại kiên nghị vô cùng. Họ đi theo bên cạnh Lôi Cô Hành, không có bất kỳ vẻ sợ hãi nào, trên mặt ngược lại là vẻ phấn chấn.

- Các huynh đệ, chúng ta đi tiếp đón bọn chúng.

Lôi Cô Hành gầm lên như hổ gầm:

- Cùng sinh cùng tử, không bỏ một ai.

Kinh Lôi kỵ đồng thanh hô to:

- Cùng sinh cùng tử, cùng sinh cùng tử.

Dưới sự dẫn dắt của Lôi Cô Hành, họ phá vòng vây, đi tiếp ứng đồng bọn chiến đấu hăng hái ở bên ngoài.

Ánh đao bay múa, máu tươi bắn tung tóe, toàn thân trên dưới Lôi Cô Hành, cũng đã bị máu tươi nhiễm đỏ chiến giáp. Thập Phong trận tuy kín không kẽ hở, nhưng đối với mãnh tướng đệ nhất thiên hạ Lôi Cô Hành mà nói, chỉ cần là nơi lão muốn đột phá, tuyệt không có người có thể ngăn cản. Lúc thoát khỏi Thập Phong trận, bên người chỉ còn lại có bốn mươi, năm mươi người. Mà hơn 100 Kinh Lôi kỵ ở vòng vây bên ngoài, tuy giết địch vô số, nhưng cũng chỉ còn ít ỏi hơn mười người.

Lôi Cô Hành dẫn người xông tới, Thiên Môn đạo chúng lập tức hoảng hốt lo sợ, nhao nhao nhao tản ra, còn lại hơn mười người toàn thân đầy máu tới gần.

Lôi Cô Hành đưa mắt nhìn xung quanh, khắp nơi đều là người của Thiên Môn đạo, trên mặt đất là những thi thể nằm ngổn ngang lộn xộn, mùi máu tanh xông thẳng lên tầng mây.

Lão tung hoành thiên hạ nửa đời, xem thủ hạ Kinh Lôi Kỵ giống như con cháu trong nhà của mình vậy, lúc này tử thương hơn một nửa, chỉ còn lại không đến một trăm người, khóe mắt co rút, ngẩng đầu nhìn trời, trăng sáng ở trên cao. Người của Thiên Môn đạo bao vây xung quanh, nhìn chằm chằm vào lão. Ai cũng nhận ra Lôi Cô Hành cùng mấy chục tên binh sĩ đều đã sa cơ lỡ vận, chống đỡ không được bao lâu, nhưng lại không có ai dám xem thường xông tới.

Lôi Cô Hành quét nhìn bốn phương, nhìn thấy người của Thiên Môn đạo phần lớn đều mặc áo quần mục nát, rõ ràng là xuất thân từ nhà nông, thở dài một hơi. Người bên cạnh đã nói:

- Tướng quân, chúng ta tập hợp lại, phá vòng vây.

Lôi Cô Hành lắc đầu cười nói:

- Chuyện đã đến nước này, ta còn mặt mũi nào mà nhìn mặt thánh thượng đây, nhìn mặt người đời, nhìn mặt hương thân phụ lão Thương Tăng.

Lão tung người xuống ngựa, người Thiên Môn đạo thấy vậy đều rất kinh ngạc. Chỉ thấy Lôi Cô Hành chỉnh sửa áo giáp, đi đến một cây đại thụ không xa. Người của Thiên Môn đạo ở bên cạnh cây đại thụ đều nhao nhao lui ra, tùy ý Lôi Cô Hành đi đến cây đại thụ ngồi xuống. Binh sĩ thuộc hạ của lão cũng đi theo, vòng quanh bốn phía cây đại thụ.

- Ai có rượu?

Lôi Cô Hành ngẩng đầu hỏi.

Các tướng sĩ thủ hạ đều lắc đầu, đột nhiên có ngươi la lên:

- Ở đây có rượu, dâng cho tướng quân!

Thanh âm lại vang lên từ đoàn người trong Thiên Môn đạo, lập tức nhìn thấy một người từ trong đi ra, người đó đầu quấn khăn tím, rõ ràng là một tên tiểu đầu mục.

Người này gan cũng lớn, đi lên trước mấy bước, ném cái túi rượu qua, một tên binh sĩ lấy tay đón lấy, dâng lên cho Lôi Cô Hành. Lôi Cô Hành nhận lấy, nhìn tên thủ lĩnh khăn tím, mỉm cười gật gật đầu, vẻ mặt không có ý thù địch. Tên thủ lĩnh khăn tím chắp tay, lui xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK