Ngơ ngác nhìn thi thể của Tiếu Hoán Chương, Tiếu Hằng như đang trong mộng. Một lát sau y mới nhúc nhích được, lại gần một chút, nhìn thanh đoản đao hết sức tinh xảo kia, xem ra là một thứ đồ xa xỉ.
Đoản đao cắm đúng tim Tiếu Hoán Chương, hai mắt lão trợn trừng như chết không nhắm mắt.
Chỉ là, nhìn đoản đao kia, Tiếu Hằng cảm thấy vô cùng quen thuộc, ghé sát lại, thấy trên chuôi đao có khắc chữ mà y hồn phi phách tán.
Thanh đoản đao này chính là của mình.
Thanh đoản đao này vốn y vẫn đeo bên hông, nhưng đã làm rơi lâu rồi, y cũng không nhớ rõ làm rơi thế nào, càng không biết rơi ở đâu. Sau đó y cũng đã tìm nhưng không thấy, tuy giá trị của cây đao này không nhỏ, nhưng cũng không thể coi là vật không thể thiếu, nên y cũng quên.
Chỉ là, y thật không ngờ, đoản đao mình đã làm rơi lại xuất hiện ở đây, lại còn là vũ khí giết chết Tiếu Hoán Chương, nháy mắt, toàn thân y giá lạnh như rơi vào hầm băng. Lúc này y đã nhận ra mình đã rơi vào một cái bẫy cự đại, cây đao này đương nhiên không thể ở trên người Tiếu Hoán Chương được, rất nhiều người biết mình có thanh bội đao này, nếu bị người khác trông thấy, mình sẽ không thoát khỏi liên quan tới cái chết của Tiếu Hoán Chương.
Tuy y đã sớm muốn Tiếu Hoán Chương chết không có chỗ chôn từ lâu, nhưng lần này không phải y ra tay, thấy thi thể lão, y chỉ cảm thấy sợ hãi.
- Thúc mẫu...!
Giây lát, Tiếu Hằng sực nghĩ, Tiếu Hoán Chương đã bị giết nhưng không thấy tung tích Tiếu phu nhân đâu, chẳng lẽ nàng đã gặp bất trắc?
Y đứng phắt dậy, nhìn bốn phía, thấp giọng gọi:
- Thúc mẫu, thúc mẫu, nàng đâu rồi?
Đột nhiên ánh mắt dừng lại nơi một bình phong trong góc phòng, chỗ đó tối tối, lại cách một tầng bình phong sơn thủy, y lờ mờ trông thầy hình như đằng sau bình phong có một bóng người.
Y nhích lại gần, nắm chặt đoản đao trong tay, chợt vang lên tiếng thét thê lương:
- Không xong, giết người, có ai không, giết người...
Trong tiếng kêu, y thấy một bóng người xô mạnh bình phong chạy ra, xiêm y xộc xệch, phía dưới chỉ mặc một chiếc váy dài, bên trên vắt một tấm yếm màu ngà, búi tóc rối tung, chỉ khoác một tấm áo khoác tím, chính là Tiếu phu nhân.
Thấy nàng không sao, y vội la lên:
- Thúc mẫu đừng sợ, là ta...ta là Hằng Nhi...
Tiếu phu nhân lại giống như đã phát điên, Tiếu Hằng tiến lại gần nàng cũng không quan tâm, liều mạng chạy ra ngoài cửa lớn kêu gào:
- Nhanh lên có ai không, lão gia bị giết rồi, cứu mạng...
Tiếu Hằng thầm nghĩ, bình thường thúc mẫu vẫn luôn tỉnh táo sao bây giờ lại hồ đồ như vậy? Tiếu Hoán Chương bị giết, lúc này cần phải bàn cách đối phó, sao lại hô to gọi nhỏ kinh động tới người khác, làm vậy sẽ có rất nhiều chuyện khó mà giải thích.
Thấy Tiếu phu nhân lao ra, Tiếu Hằng vội vàng đuổi theo, trầm giọng nhắc:
- Thúc mẫu, không được kêu, không được kêu, người điên rồi sao?
Đuổi vài bước đã ra tới trước cửa, y kéo áo Tiếu phu nhân, soạt một tiếng, áo khoác bị xé rách lộ ra tấm lưng bóng mượt của Tiếu phu nhân. Tiếu Hằng còn chưa nắm chắc được mảnh vải áo, “Rầm” một tiếng, cửa viện bị đá văng, một đám người ầm ầm xông vào, chỉ nghe tiếng một người trầm trầm trấn an:
- Phu nhân, đừng sợ, có ty chức ở đây!
Chính là La Định Tây dẫn người xông tới.
Tiếu Hằng trợn mắt há mồm, đám người La Định Tây xông lên, soạt soạt soạt, bảy tám người cùng rút đao chỉa thẳng Tiếu Hằng. La Định Tây quát lên:
- Tiếu đại nhân, buông vũ khí xuống, có chuyện gì hẵng nói cho rõ.
- Không...không phải...!
Sắc mặt Tiếu Hằng tái nhợt, hồn phi phách tán, vội xua tay:
- La Thống chế, không phải, ngươi hiểu lầm rồi, không
phải ta, Tiếu Đốc... A...!
La Định Tây vẫn vô cùng tỉnh táo:
- Tiếu đại nhân, đây là tiểu viện của Tiếu Đốc, vì sao ngài lại ở đây? Vì sao tay còn cầm binh khí?
Tiếu Hằng vội la lên:
- Ta...
Bình thường coi như y là kẻ mau mồm mau miệng, nhưng lúc này lại không biết cãi lại thế nào, nhìn sang Tiếu phu nhân, ôm lấy tia hy vọng cuối cùng:
- Thúc mẫu, người...người nói với La Thống chế đi, thúc phụ...thúc phụ là bị ai làm hại?
Tiếu phu nhân khóc như hoa lê trong mưa, châu lệ lã chã, áo nàng đã rách lộ ra làn da bóng loáng như ngọc, nàng vòng hai tay che ngực, thân thể run rẩy tiến lên hai bước, bi phẫn nhìn Tiếu Hằng, run giọng tố cáo:
- Tiếu Hằng, ta thật không ngờ ngươi lại là hạng người này. Ta biết, ta biết ngươi vẫn có ý đồ xấu với ta, nhưng thật không ngờ ngươi lại lớn mật như thế... Ngài không chỉ là Tổng Đốc, còn là thúc phụ của ngươi, ngươi...sao ngươi lại nhẫn tâm hạ thủ?
Từng lời Tiếu phu nhân nói như những mũi tên bắn thẳng vào trái tim y, Tiếu Hằng choáng váng lảo đảo suýt ngã, với tay vịn vào khung cửa mới đứng vững được, nhìn chằm chằm Tiếu phu nhân. Nữ nhân xinh đẹp thành thục khiến cho y mê luyến vô cùng này, lúc này, lại khiến cho y hận tới khắc cốt ghi tâm.
Bản thân y cũng không ngu xuẩn, chỉ là khi đang si mê Tiếu phu nhân, trước vẻ đẹp phong tình vạn chủng của nàng suy nghĩ của y đã bị lu mờ đi, nhưng lúc này y lại đột nhiên hiểu ra không ít.
- Tiện nhân này...!
Si mê trong lòng Tiếu Hằng lập tức chuyển thành oán độc, chỉ vào Tiếu phu nhân:
- Tiện nhân này, ngươi....ngươi dám hãm hại ta...!
La Định Tây trầm giọng nói:
- Tiếu đại nhân, chuyện còn chưa rõ, ngài không nên xúc động. Hiện giờ Tiếu Đốc đang ở đâu?
- La Thống chế, ngài phải tin ta, tất cả đều là tiện phụ này gây ra...!
Tiếu Hằng lạnh lùng nói:
- Cái chết của Tiếu Đốc không liên quan gì tới ta. Ta không giết lão ấy.
- Ngài yên tâm, ta sẽ không để cho người tốt bị oan, cũng sẽ không bỏ qua kẻ xấu.
La Định Tây nghiêm nghị bước lại gần:
- Tiếu đại nhân, trước hết ngài dẫn ta đi xem Tiếu Đốc, ta sẽ tìm người đi tra ra chân tướng. Nếu ngài bị oan uổng, không ai có thể vu hãm được ngài.
Tiếu Hằng nhìn ánh mắt kiên nghị của La Định Tây, lập tức nói:
- Được, La Thống chế, nhất định ngươi phải tra ra hung phạm, trả lại trong sạch cho ta... Thi thể của Tiếu Đốc đang ở bên trong, ta dẫn ngươi đi xem.
Y quay người muốn đưa La Định Tây vào. La Định Tây đi đằng sau đột nhiên đánh ra một quyền. Võ công của Tiếu Hằng vốn không phải đối thủ của y, lần này y lại đánh lén từ đằng sau, y cảm thấy dường như xương sống của mình bị thiết chùy trọng kích, lảo đảo mấy bước rồi ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, giãy dụa xoay người lại. La Định Tây đá văng đao trong tay y, lại dẫm lên ngực y, lưỡi đao kề vào cổ họng Tiếu Hằng, lạnh lùng nói:
- Tiếu Hằng, ngươi thật to gan, ăn cây táo rào cây sung. Xem ra Tiếu Đốc nói quả không sai. Ngươi đã sớm cấu kết với Sở Hoan!
- La...Định Tây, ngươi...ngươi ngậm máu phun người...!
Tiếu Hằng bị La Định Tây dẫm lên ngực khó thở, khuôn mặt uất nghẹn tới đỏ bừng, hai tay nắm chặt chân La Định Tây muốn quẳng ra, nhưng y dẫm rất mạnh, chân như đóng cọc lên ngực Tiếu Hằng, y không thể dịch chuyển.
Lúc này đã có người mang tới một chiếc áo khoác phủ lên người Tiếu phu nhân. Nàng nắm chặt ngực áo, sắc mặt vẫn còn sợ hãi, vào đến nội đường, khuôn mặt thành thục mê người buồn bã lệ sa như mưa, ai oán nói:
- Tiếu Hằng, ngươi biết rõ nửa đêm lão gia đã ngủ vẫn còn cố tình muốn đến cầu kiến, không đi cửa chính, lại đòi vào từ cửa sau. Ta còn tưởng có chuyện gì gấp, nhưng... nhưng không ngờ trong lòng ngươi mang lòng cầm thú, nhân cơ hội lão gia ngủ say, muốn... muốn giở trò khiếm nhã với ta...
Tiếu Hằng trợn trừng hai mắt, lúc này, y chỉ thấy khuôn mặt mê người của Tiếu phu nhân lại như ác quỷ, dữ tợn đáng sợ.
Trong nội viện, mấy võ sĩ nghe Tiếu phu nhân nói vậy đều nhìn nhau, nghĩ bụng Tiếu Hằng này coi vậy mà gan lớn, tuy hơi khó tưởng tượng, nhưng cũng không phải không có khả năng.
Tiếu Hoán Chương đang bị bệnh trong người, tất cả đều nghĩ rằng Tiếu Hằng sẽ là người thừa kế, sẽ nắm quyền lực Bắc Sơn trong tay.
Tiếu phu nhân tuy đã hơn ba mươi tuổi nhưng vẫn xinh đẹp mê người, phong tình vạn chủng, so với những tiểu cô nương kia càng hấp dẫn nam nhân hơn.
- Ngươi nói lão gia đi rồi ngươi sẽ là chủ nhân của Bắc Sơn, cưỡng bức ta phải thuận theo ngươi, nếu không... nếu không sẽ khiến cho ta sống không bằng chết...!
Tiếng nói của Tiếu phu nhân run lên đầy bi thương:
- Lão gia có ân tái tạo với ta, ta nào có thể vứt bỏ sự trong sạch mà khuất phục ngươi, lại không muốn kinh động đến lão gia. Ngươi... ngươi thấy chuyện không thuận, liền... liền...!
Nàng khóc thúc thít không nói tiếp, mọi người cũng đều hiểu ý.
Không hề nghi ngờ, Tiếu Hằng cho rằng Tiếu Hoán Chương không còn sống lâu nữa, thèm thuồng sắc đẹp của Tiếu phu nhân, nửa đêm mượn cớ tới, lại muốn cưỡng bức Tiếu phu nhân thuận theo. Nàng không chịu, kinh động đến Tiếu Hoán Chương, Tiếu Hằng sợ chuyện bại lộ đã giết lão ngay tại chỗ.
Lúc này lục phủ ngũ tạng của Tiếu Hằng đều muốn nổ banh, tức giận mắng:
- Tiện nhân, dâm phụ, ngươi...!
Cảm thấy cổ họng bị xiết chặt, đã bị La Định Tây dẫm lên yết hầu, không nói nên lời.
La Định Tây nhíu mày, nói với bên ngoài:
- Các ngươi ra ngoài hết, không có lệnh của bổn tướng không ai được tự tiện vào. Án này bổn tướng sẽ tự mình thẩm lý!
Trong lòng mọi người cũng hiểu, dù sao đây cũng là chuyện của Tiếu gia, quá nhiều người biết đương nhiên không tốt. Hiển nhiên La Định Tây muốn tránh hiềm nghi, hơn nữa cha con Tiếu gia đều đã chết, người thừa kế duy nhất Tiếu Hằng là kẻ bị tình nghi, bây giờ, chớ nói đến Đan Dương, cho dù là cả Bắc Sơn, lời La Định Tây nói là nhất ngôn cửu đỉnh, do y tự thẩm lý cũng là chuyện đương nhiên.
Mọi người lui ra ngoài cửa sân La Định Tây mới thò tay túm lấy cổ Tiếu Hằng xách lên lơ lửng. Tiếu Hằng quơ loạn tứ chi, với, nắm, như hít thở không thông. La Định Tây vào thẳng trong phòng, y ném mạnh Tiếu Hằng vào bên cạnh thi thể Tiếu Hoán Chương. Tiếu phu nhân đi vào theo sau, thuận tay đóng cửa phòng, cài chốt.