Kỳ thật vừa rồi, khi Mị Nương ép cặp mông đầy đặn vào bụng hắn, Sở Hoan đã có phản ứng. Chỉ có điều mấy ngày nay đều như thế, Sở Hoan hôm đầu còn có chút xấu hổ, nhưng sau không thấy Mị Nương nói gì nên hắn cho rằng đây là phản ứng bình thường, nếu không như thế mới là bất bình thường, cho nên cũng không để trong lòng. Nhưng hôm nay, khi bị Mị Nương thò tay nắm lấy, khoái cảm dâng lên khắp toàn thân, chỗ kia ngay lập tức đã cứng lại như sắt.
Sở Hoan lúc này cũng không biết nói gì, càng không biết phải làm gì, Mị Nương tay nắm lấy “nó”, cũng không động đậy, tựa như đã ngủ. Một lúc sau, Sở Hoan mới hạ giọng nói:
- Ngươi làm cái gì vậy?
Hắn phát hiện giọng mình cực kỳ lạ, dường như mang theo chút căng thẳng.
Giọng Mị Nương cũng đã thay đổi, hơi run nói:
- Nó… trúng vào tay ta…
Sở Hoan không nói gì, qua hồi lâu, Mị Nương vẫn nắm chặt không buông tay. Sở Hoan cảm giác máu trong người quay cuồng. Trong đầu hắn thậm chí đã xuất hiện ý nghĩ xoay người đặt Mị Nương đúng ngay chỗ ấy. Nhưng vẫn cố gắng kìm nén, thấp giọng nói:
- Ngươi không được xằng bậy, ngươi là cố ý nắm lấy.
- Vậy ngươi còn muốn thế nào nữa?
Mị Nương lại thì thầm hỏi, giọng rõ ràng là cố ý khiêu khích, lại pha chút gấp gáp, khiến Sở Hoan cả người căng cứng.
Sở Hoan cầm lấy tay Mị Nương, định dùng sức kéo tay nàng ta, nhưng chẳng hiểu tại sao, lại luyến tiếc thì thầm:
- Ta xoay người sang chỗ khác là được.
- Ta lạnh.
- Nhưng bên kia có người.
Sở Hoan bất đắc dĩ nói:
- Bị người ta nhìn thấy, không hay…
- Ta đã nói với nàng ấy rồi, huynh là nam nhân của ta, ta còn không sợ, huynh sợ cái gì?
Mị Nương khẽ nhích người tới, len lén cười khúc khích, tay nàng không ngờ cũng bắt đầu cử động:
- Ca ca tốt, có phải là huynh rất khó chịu đúng không?
Sở Hoan quả thật rất khó chịu, hắn hơi dùng sức kéo cánh tay Mị Nương. Mị Nương nhất định nắm chặt không buông, nũng nịu hỏi:
- Có muốn ta giúp huynh một tay không?
- Cái gì?
- Huynh cứu mạng Mị Nương, Mị Nương vẫn chưa có dịp báo đáp. Lúc này đúng là thời điểm thích hợp.
Mị Nương giọng rất nhẹ, nhưng vẫn lộ ra sự thành thục:
- Ta giúp huynh, nhé.
Sở Hoan bị bàn tay nhỏ nhắn kia giữ chặt, cả người nóng bừng, mà Mị Nương lại dùng tay còn lại kéo vạt áo gấm của mình lên, lộ ra quần lót bên trong.
Quần lót của nàng làm bằng tơ tằm, hết sức mỏng manh. Cặp mông tròn kia chỉ cách mỗi lớp vải bóng loáng, hình dạng hoàn toàn lộ ra, đầy đặn, đàn hồi. Mị Nương đã dùng tay nắm lấy cái kia của hắn đến sát mông. Sở Hoan đúng là như bị ma xui quỷ khiến, để mặc cho nàng điều khiển, chọc vào cặp mông nở nang của nàng, lại nghe Mị Nương run giọng khẽ hỏi:
- Huynh … thích … không?
Sở Hoan không nói lời nào, một bàn tay đặt lên mông nàng, không động đậy. Mị Nương đã uốn éo cặp mông, khiến thần long cứng rắn của hắn không ngờ lọt vào giữa khe mông. Trong khe, tuy rằng vẫn còn cách một lớp quần lót mỏng tang, nhưng toàn thân Sở Hoan như bị điện giật, hồ như đã tiến vào trong đó.
Mông Mị Nương so với nữ tử bình thường cong vểnh hơn nhiều, hơn nữa, lại hết sức no đủ, cho nên khe mông cũng sâu một cách dị thường. Nàng đem thần long của hắn đâm lọt vào khe hở, rồi lập tức siết chặt, dù chưa nhập ngõ, nhưng cũng đủ khiến người ta mềm cả xương cốt. Mị Nương lại bắt đầu uốn éo, cặp mông đong đưa, khiến cái kia cứng cáp của hắn ngọ nguậy liên tục.
Hơi thở của Sở Hoan bắt đầu gấp gáp. Đến lúc này, hắn nếu không có chút cảm giác nào thì chắc chắn không phải là nam nhân. Tuy rằng trong lòng cũng cảm thấy không ổn, nhưng khi mông Mị Nương đong đưa, hắn đúng là không thể nào không liên tưởng đến cảnh đó.
Gương mặt xinh đẹp của Mị Nương bắt đầu hồng lên, cắn khẽ môi, cảm nhận sự cứng cáp mạnh mẽ của hắn ở giữa mông mình. Mỗi khi cử động, lại khiến cơ thể nàng nóng lên. Cái buốt giá ban đêm trên sa mạc dường như cũng phải lùi bước. Nàng cử động mông tốc độ càng lúc càng nhanh, cặp mông đầy đặn rung động liên tục.
Lúc này không chỉ mông là cọ sát với cái kia của Sở Hoan, mà mỗi khi Mị Nương lắc mông, thì cặp mông đầy đặn còn chạm vào phần bụng dưới của hắn. Mặc dù có xiêm y cách trở, Sở Hoan vẫn có thể cảm nhận cặp mông rắn chắc mà mềm mại, đầy đặn và thon gọn. Hắn đang như u như mê, lại nghe Mị Nương dùng giọng nói khẽ như hơi thở thì thầm:
- Ông nội, có thích hay không?
Nàng gọi một tiếng ông nội, càng làm Sở Hoan như bốc hỏa, giọng của Mị Nương mị hoặc không gì sánh được:
- Mị Nương… Mị Nương lợi hai hay không? Ông nội… cho dù… cho dù muốn đi vào… Mị Nương cũng không cho ngươi đi vào, sẽ không cho đâu… ư … ư…
Giọng của nàng đúng là cực dâm đãng, quyến rũ không thể tả. Sở Hoan không thể ngờ nàng có thể nói những lời đường mật ong bướm đến thế. Đúng là đã khiến hắn bị kích thích đến tột điểm. Trong lòng không khỏi cảm thán báu vật này đúng là quyến rũ trời sinh. Chẳng những có thể lợi dụng nhan sắc mê hoặc nam nhân, mà chỉ cần dùng vài câu nói cũng đã biến các đại hán trở nên mềm nhũn.
Toàn thân Sở Hoan tê dại, lại có chút phân tâm, sợ Khỉ La nhìn thấy. Mị Nương nói mấy câu cực kỳ phóng đãng, nếu bị Khỉ La nghe thấy thì xấu hổ vô cùng.
Nhưng chẳng biết tại sao, hắn và Mị Nương vụng trộm như vậy trước mặt Khỉ La cách đó không xa lại càng làm hắn tăng độ hưng phấn.
Sở Hoan cảm thấy người như sắp vỡ tung, bàn tay không kìm nổi bất giác siết chặt vòng eo của Mị Nương. Hắn thậm chí lúc này chỉ chực lột quần lót của Mị Nương xuống, chân chính xâm nhập vào cơ thể nàng, nhưng vẫn không dám. Mị Nương tiếp tục thì thầm rất khêu gơi:
- Ngươi nói… Mị Nương có hấp dẫn không? Ta muốn ngươi nói… Mị Nương có hấp dẫn không? Ngươi có thích Mị Nương như vậy không?
Mị Nương hô hấp cũng dồn dập, bỗng nhiên cầm lấy bàn tay đang siết chặt eo mình, nắm rất chặt, thân hình dường như bị chuột rút, hơi giật giật, mà eo thì sàng qua sàng lại không ngừng. Sở Hoan nghe thấy tiếng thở, tiếng rên của nàng, toàn thân hưng phấn, bất giác phun trào như núi lửa, cơ thể như bị rút hết khí lực.
Mị Nương dường như cũng cảm thấy có gì đó, ngừng lại, hai người dần dần ổn định hơi thở. Sau một lát, Mị Nương rốt cuộc xoay người lại, đôi mắt mơ màng như tơ, mặt hồng rực. Sở Hoan đang xấu hổ thì Mị Nương nép sát vào lồng ngực hắn, giống như con mèo nhỏ bé. Khóe miệng hơi mỉm cười, ngước lên nhìn Sở Hoan, trên trán rịn đầy mồ hôi, xuân ý nồng đậm, đưa cái lưỡi liếm môi, câu hồn tột đỉnh, giọng nhẹ như bấc:
- Mị Nương được không?
Sở Hoan thở dài:
- Nghỉ ngơi đi, mai còn phải lên đường.
Mị Nương cười rúc rích, ghé sát vào tai Sở Hoan, thì thầm:
- Mị Nương… ướt hết rồi…
Sở Hoan trong lòng rung động, nhắm mắt lại.
Mị Nương thấy Sở Hoan không nói gì, lại cười rúc rích, nép vào lòng hắn thiếp ngủ.
Sở Hoan đang mơ mơ màng màng, cũng không biết trải qua bao lâu, chợt nghe thấy có tiếng kêu:
- Này này, các ngươi đã ngủ chưa?
Là giọng của Khỉ La. Hắn mở to mắt, xoay người lại nhìn, đã thấy Khỉ La ngồi dậy, hai tay ôm ngực, thân thể lạnh run, lúc này đã là nửa đêm, khí trời rất lạnh, xem ra cô gái Tây Lương này đã bị hàn khí đánh thức.
Sở Hoan nhíu mày:
- Làm sao vậy?
Khỉ La xòe tay ra, trong tay có một túi tiền bằng da thú, nói:
- Trong này có vàng… ta… muốn mua xiêm y của ngươi.
- Mua xiêm y?
Sở Hoan ngồi dậy.
Mị Nương lập tức tỉnh dậy, vuốt mái tóc, mỉm cười duyên dáng nói:
- Tiểu muội muội, có phải ngươi lạnh váng cả đầu không? Ngươi cảm thấy vàng có giá trị ở đây sao?
Mặt Khỉ La trắng nhợt, cơ thể run rẩy từng đợt, xem ra nàng ta thực sự rất lạnh:
- Ta… ta lạnh quá. Ta.. ta có rất nhiều vàng, chỉ cần các ngươi cho ta quần áo, sau khi ra khỏi sa mạc, ta có thể sẽ trả thêm rất nhiều vàng.
- Tỷ tỷ cũng lạnh nè, cũng muốn cởi xiêm y trên người ngươi xuống.
Mị Nương khẽ cười:
- Ngươi ăn cũng ăn, uống cũng uống, hiện tại, cả xiêm y cũng muốn, thật sự là lòng tham không đáy.
Sở Hoan nhìn thái độ của Khỉ La cũng cảm thấy lạnh lây, hàn ý bốn phía chẳng những ùa tới từ bốn phía, mà dường như còn từ dưới cát chui lên. Xem ra Khỉ La cũng định cố gắng chịu đựng, nhưng hắn hiểu, lúc trước nàng có thể chịu được là nhờ có Mộ A Y cùng ôm nhau ngủ. Hàn khí tại sa mạc, hai người nằm sát vào nhau may ra mới có thể vượt qua, nếu chỉ một mình, xiêm y không đủ, thì chắc chắc sẽ chịu không thấu.
Sở Hoan nhìn Mị Nương, Mị Nương nghiêng đầu đi:
- Ngươi muốn ta sưởi ấm cho nàng? Không đâu, ta không thích nữ nhân.
Sở Hoan biết, Mị Nương và Khỉ La mặc dù va chạm không lâu, nhưng thủy hỏa bất dung, Mị Nương đối với Khỉ La không chút cảm tình, mà Khỉ La đối với Mị Nương hiển nhiên cũng cực kỳ chán ghét. Bắt hai người nằm ngủ cùng nhau quả thực rất khó.
Khỉ La buông tay xuống, ánh mắt khẩn cầu nói:
- Ta… ta có thể ngủ cạnh các ngươi không?
Môi của nàng đã tím tái, răng va vào nhau cầm cập.
Sở Hoan trầm mặc một lát, cuối cùng lắc lắc đầu, không nói gì, nằm xuống. Khỉ La thấy Sở Hoan không đồng ý, nhưng cũng không cự tuyệt, lấy dũng khí đi đến gần. Khi còn cách Sở Hoan một đoạn, hơi do dự dừng lại, nhưng rốt cuộc vẫn đến sát bên người hắn, nằm xuống bên cạnh. Sở Hoan quay lưng lại phía nàng, Mị Nương càng co người lại trong ngực hắn, như sợ Sở Hoan bị Khỉ La chiếm mất.
Tuy rằng đã nằm rất gần nhưng vẫn còn khoảng cách, nên Khỉ La không hết lạnh, nàng quay đầu nhìn tấm lưng thẳng tắp của Sở Hoan, cắn răng một cái, nhích thân hình nóng bỏng cực điểm tới gần hơn, vì sưởi ấm, lúc này, cái gì cũng bất chấp hết.
Chạm vào lưng Sở Hoan đầu tiên, là bộ ngực cao ngất. Sở Hoan vẫn không nhúc nhích, Mị Nương đã ló đầu lên nói:
- Không cho ngươi ôm hắn.
Nàng chưa dứt lời, Khỉ La đã đưa tay ôm eo Sở Hoan, ánh mắt giận dữ nhìn Mị Nương.
Mị Nương đảo mắt, cười nói:
- Tiểu muội muội, ngươi hãy cẩn thận, chờ ngươi ngủ say, hắn sẽ ăn thịt ngươi.
Rồi không nói thêm lời nào, rúc vào lòng Sở Hoan, tiếp tục ngủ.
Khỉ La ôm cơ thể Sở Hoan, thật sự cảm thấy ấm hơn không ít. Thân hình đầy đặn ép sát, bộ ngực no đủ dán vào lưng Sở Hoan, ban đầu còn lạnh run, dần dần thấy ấm hơn hẳn.
Sau lưng là Khỉ La, trước ngực là Mị Nương, Sở Hoan đúng là không bao giờ nghĩ tới có ngày nằm giữa hai mỹ nữ thân hình nóng bỏng như vậy mà ngủ. Quả nhiên là ông trời muốn chọc người, cảnh tượng này thoạt nhìn cực kỳ hương diễm, nhưng rốt cuộc, cả ba người, cũng chỉ vì cầu sống mà thôi.