Phương Như Thủy chắp hai tay sau lưng, trầm giọng hỏi:
- Bổn tướng hỏi ngươi, Cam Hầu hiện tại ở nơi nào?
- Cam Tướng quân?
Binh sĩ đó lắc đầu:
- Ta chỉ là một tên tiểu tốt, tung tích của Cam tướng quân sao ta có thể biết được.
- Nói như vậy ngươi cũng không có giá trị gì?
Phương Như Thủy không chút biểu tình, khoát tay:
- Đại Hồng, lôi xuống chém đi.
Triệu Đại Hồng vung tay lên, trầm giọng nói:
- Lôi xuống chém.
Mấy tên lính Kim Châu liền chuẩn bị mang tên đó đi chém, tên đó liền biến sắc, vội nói:
- Khoan đã!
- Hả?
Phương Như Thủy thản nhiên nói:
- Còn có di ngôn?
- Ta... ta cho ngươi biết cũng không sao.
Tên binh sĩ đó nói:
- Cam Tướng quân thực sự đã rời đi, không biết. Nhưng... ngài ấy dẫn quân đi về phía cốc Lang Nha.
- Đường cốc Lang Nha?
Phương Như Thủy trầm giọng nói:
- Ngươi nói gã dẫn theo quân chủ lực đi đến cốc Lang Nha?
- Hình như vậy.
Binh sĩ đó nói:
- Sau khi chúng ta đến bên kia bờ sông, tướng quân hạ lệnh cho bọn ta dựng nhiều doanh trại, cắm quân kỳ, nhưng ngay đêm hôm sau lại dẫn quân lặng lẽ rời đi, chỉ để lại 500 người, ngoài ra còn hạ lệnh cho bọn ta hàng ngày thay phiên đi xuống sông lấy nước, làm bộ quân chủ lực vẫn ở đây.
Triệu Đại Hồng cau mày nói:
- Tướng quân, Cam Hầu là muốn giương đông kích tây, gã cố ý để lại nghi binh tại sông Thạch Câu Tử, xem ra quân chủ lực là muốn tấn công từ cốc Lang Nha.
Phương Như Thủy hơi trầm ngâm, lắc đầu nói:
- Cốc Lang Nha là Thiên khiển, một người giữ, vạn người cũng khó tấn công, không phải cứ nhiều người là có thể tấn công. Hà tiên sinh đã giữ đủ quân canh giữ tại đó rồi, chớ nói Cam Hầu có điều động tất cả quân chủ lực đến đó. Dù có thêm mấy vạn nhân mã nữa cũng không thể đi qua Lang Nha Cốc...!
Y nhíu mày, suy tư.
Thực ra Triệu Đại Hồng cũng hiểu rõ, cốc Lang Nha là nơi hiểm yếu nhất của Kim Châu, chỉ cần có binh phòng thủ, thì không thể qua được. Điểm này Cam Hầu đương nhiên cũng biết.
Nếu so sánh thực sự, quân Tây Bắc có cơ hội đánh qua sông Thạch Câu Tử, căn bản không có cơ hội đánh quan cốc Lang Nha.
Tập trung binh lực đánh qua sông Thạch Câu Tử là lựa chọn của bất kỳ người đứng đầu hiểu địa lý. Dù nói thế nào, tập trung binh lực đánh về phía cốc Lang Nha đều là sự lựa chọn ngu xuẩn.
Cam Hầu đương nhiên sẽ không ngu xuẩn.
- Không đúng!
Phương Như Thủy nhíu chặt mày, bước lên vài bước, nắm chặt cổ áo tên lính Tây Bắc, nghiêm nghị hỏi:
- Bản tướng quân hỏi lại ngươi một lần nữa, rốt cuộc Cam Hầu đi đâu? Nếu còn không nói thật, lập tức chém chết.
- Tướng quân, tiểu nhân đã nói, Cam Hầu chỉ để 500 người chúng tôi ở lại giữ bên kia sông. Ngài dẫn quân rời đi, tôi nghe thấy người khác nói là đi về phía cốc Lang Nha, nhưng có phải như vậy hay không tiểu nhân không rõ.
Tên đó bất đắc dĩ nói:
- Tướng quân có muốn giết, tiểu nhân cũng không biết gì khác!
- Tướng quân, xem ra thực sự không biết.
Triệu Đại Hồng đứng bên nhìn, cau mày nói:
- Cam Hầu rốt cuộc giở trò gì?
- Đại Hồng, ngươi phái hai người đi đến bên cốc Lang Nha, hỏi Hà Tiên sinh tình hình bên đó thế nào.
- Mạt tướng tuân lệnh!
Triệu Đại Hồng chắp tay, đang định lui ra, thì bên ngoài vừa hay cũng có người vào báo:
- Bẩm tướng quân, bên Cốc Lang Nha có người muốn gặp!
- Để y vào!
Binh sĩ do Hà Khôi phái đến vừa vào trong trướng, Phương Như Thủy đã hạ giọng nói:
- Tình hình Hà tiên sinh bên đó rốt cuộc thế nào?
Tên đến bẩm:
- Hồi tướng quân, quân Tây Bắc đóng quân ngoài cốc chưa đến mười dặm, doanh trại dày đặc, mấy ngày vẫn không tiến công. Nửa đêm qua, Hà tiên sinh cử mấy người bí mật ra khỏi cốc, đi thám thính doanh trại địch, nhưng doanh trại địch lại chỉ có chưa đến 300 binh, Hà tiên sinh phái tiểu nhân đến báo cho tướng quân biết.
Hà Khôi Triệu Đại Hồng đều giật mình.
- Ngươi nói là ngoài cốc Lang Nha cũng không có quân chủ lực Tây Bắc?
Phương Như Thủy giật mình:
- Hà Tiên sinh có thám thính được quân chủ lực của chúng đi đâu?
- Hồi tướng quân, đã tìm hiểu được biết, quân chủ lực Tây Bắc đi về hướng Nam.
Tên đến nói:
- Mấy trăm người ở lại ngoài cốc Lang Nha chỉ là nghi binh, dùng để kìm hãm chúng ta, khiến chúng ta không dám khinh xuất hành động. Hà tiên sinh nói, nếu không ngoài dự liệu, Cam Hầu căn bản không có ý tấn công Kim Châu, mà hướng mục tiêu về Hạ Châu!
Phương Như Thủy mở to mắt, vỗ trán một cái:
- Không hay rồi, mắc lừa rồi, thì ra Cam Hầu không hề có ý đánh Kim Châu, gã muốn tránh Kim Châu, trực tiếp tấn công Hạ Châu.
Triệu Đại Hồng cũng kinh ngạc nói:
- Cam Hầu muốn giữ lại đường lui cho chúng ta?
- Ta quên một chuyện.
Phương Như Thủy ngồi phịch xuống ghế:
- Nếu là quân đội thông thường khác, hậu cần, tiếp tế đều phải bắt kịp phía sau, đương nhiên không dám khinh xuất rời khỏi trọng điểm, trực tiếp để đường lui cho đối phương. Nhưng hậu phương của quân Tây Bắc lại không thể coi là hậu phương thực sự. Đại bản doanh Tây Bắc cũng không thể giúp đỡ, cung cấp cho quân Tây Bắc bao nhiêu, Cam Hầu đương nhiên là đã mang theo tất cả lương thảo có thể mang. Bọn chúng có thể không muốn quay lại Nhạn Môn Quan nữa, như vậy đương nhiên sẽ không quan tâm đến chuyện đường lui đã bị chúng ta chặn mất. Vì bọn chúng căn bản không có hậu cần tiếp tế...!
Lúc này Triệu Đại Hồng cuối cùng cũng đã hiểu, thất thanh nói:
- Nói như vậy, mấy vạn đại quân của Cam Hầu đã trực tiếp đi về phía Hạ Châu?
- Hẳn là như vậy.
Phương Như Thủy cười gượng:
- Nực cười, ta vẫn nghĩ giữ chân Cam Hầu tại Kim Châu, người ta căn bản không muốn hạ thành Lan Dịch...!
- Tướng quân, cái đó... vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?
Triệu Đại Hồng cau mày nói:
- Mấy vạn đại quân của Cam Hầu đã thẳng tiến về Hạ Châu, chúng ta cũng không có cách nào có được tin tức từ bên ngoài, nhưng Cam Hầu đã xuất binh, Chu Lăng Nhạc e rằng cũng đã xuất quân từ Thiên Sơn. Hạ Châu bây giờ...!
Thần sắc Phương Như Thủy cũng ngưng trọng.
- Tướng quân, có khi nào Cam Hầu dùng quỷ kế?
Triệu Đại Hồng do dự một chút, nói:
- Có phải gã muốn dụ rắn ra khỏi hang, khi chúng ta xuất quân khỏi thành Lan Dịch, nhân cơ hội đó hạ thành? Binh lực chúng ta không đủ, một khi ra khỏi thành Lan Dịch sẽ vô cùng nguy hiểm.
Phương Như Thủy nghĩ một lát mới nói:
- Cử thám báo đi, để bọn họ điều tra quân chủ lực Tây Bắc hiện tại ở nơi nào... điều ngươi nói cũng không phải không có khả năng. Chúng ta vẫn nên cẩn thận.
- Được, vậy mạt tướng liền phái người đi.
Triệu Đại Hồng lập tức nói:
- Nhưng nếu như Cam Hầu thực sự dẫn quân đến Hạ Châu. Mấy ngày gần đây, bọn chúng cũng đã gần đến Hạ Châu rồi.
Phương Như Thủy khẽ vuốt cằm, nói:
- Tìm ra địa điểm cụ thể của bọn chúng chúng ta sẽ bàn bạc tiếp nên làm thế nào... Bây giờ bản tướng đi đến cốc Lang Nha...!
Cuối cùng Phương Như Thủy đã ngộ ra thời điểm quân Tây Bắc hoạt động ngầm, mấy vạn binh mã của Cam Hầu đã đến Phục Quỷ Lĩnh, phía tây bắc Hạ Châu.
Bất quá Phục Quỷ lĩnh cũng chỉ cách Hạ Châu hơn 20 dặm, phía trên Phục Quỷ lĩnh có thể nhìn xa về thánh Hạ Châu, mà trên thành Hạ Châu cũng có thể thấy Phục Quỷ lĩnh.
Phục Quỷ lĩnh là vùng đất cao thấp đan xen tại vùng Tây Bắc, không theo quy tắc nào, nhưng khi mùa xuân đến, toàn bộ nơi này lại có một màu xanh biếc.
Phục Quỷ lĩnh không cao, nhưng khắp nơi lại có cây Khô Đằng già, nhiều vùng trũng, vào giữa mùa hạ còn có Độc Chướng di tán. Ngay đến người bản địa cũng khó có thể vào đây trong mùa hè. Ngay cái tên cũng có thể biết được sự thâm trầm tại nơi này. Sở dĩ gọi là Phục Quỷ lĩnh không phải là có ý nghĩa hàng phục quỷ quái mà là nói trong các dãy núi ở đây có quỷ quái mai phục.
Nhưng hiện tại là mùa xuân, khắp vùng này lại tươi tốt. Sau khi hai vạn binh mã Cam Hầu đến liền chiếm lấy nơi này, nhìn về phía thành Hạ Châu phía xa.
Trên Phục Quỷ lĩnh, Cam Hầu mặc áo giáp, theo sau là một đám thuộc cấp Tây Bắc, nhìn về phía thành Hạ Châu chỉ thấy người chen chúc, ngoài thành đào nhiều chiến hào, xây dựng nhiều công sự phòng ngự, hiển nhiên đã chuẩn bị xong trước đại chiến.
- Tướng quân, xem ra kỵ binh của Chu Lăng Nhạc muốn đột phá từ cửa bên, đó cũng không phải là chuyện dễ.
Một tướng lĩnh phía sau Cam Hầu nhìn những công sự bên ngoài thành Hạ Châu, nói:
- Chiến hào lại thêm cả Mã Lan, mấy tầng như vậy, đội kỵ binh Hắc Phong e rằng cũng sẽ tổn thất không ít.
Cam Hầu lặng yên nhìn thành Hạ Châu, không nói gì.
- Chúng ta vẫn nên để ý phía sau.
Lại một tên thuộc cấp nói:
- Phương Như Thủy sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra quân chủ lực của chúng ta đã rời khỏi Kim Châu. Sau khi nhận được tin, rất có thể y sẽ xông lên từ phía sau.
- Xông về đây?
Một tướng cười nói:
- Y sẵn sàng nghênh địch tại thành Lan Dịch, nghĩ rằng chúng ta sẽ chơi cùng y, nhưng chúng ta đâu có thời gian. Y còn đợi chúng ta tấn công, chúng ta lại không quan tâm đến y. Đợi đến khi y nhận ra, dẫn quân đuổi theo, e rằng chúng ta đã để lại quân tại thành Hạ Châu rồi. Chúng ta có thể vượt qua Lan Dịch, đi thẳng đến Hạ Châu. Phương Như Thủy lại không thể qua Hạ Châu, trực tiếp xông đến chỗ chúng ta.
- Hội Châu có 200 binh mã, đủ để giữ chân binh mã Phương Như Thủy.
Một tướng nói:
- Nếu không phải vì muốn nhanh chóng hạ thành Hạ Châu, muốn đánh thành Lan Dịch trước cũng không phải chuyện khó.
Thường Hoan, Phó tướng Thiên Cô Bảo cẩn thận hỏi Cam Hầu:
- Tướng quân, khi nào chúng ta bắt đầu phát động công kích?
Cam Hầu vẫn không quay đầu lại, chỉ nhìn thành Hạ Châu, nói:
- Không vội, chúng ta đuổi mấy ngày đường đến đây, đã đến địa điểm theo đúng thời gian, Chu Lăng Nhạc chưa đến, chúng ta không nên vội vàng.
Ánh mắt gã nhìn về phía Nam, như nói với mọi người, lại như nói một mình:
- Chu Lăng Nhạc có lẽ cũng đến rồi.