Mục lục
Quốc Sắc Sinh Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe tiếng Lưu Ly, Sở Hoan vô cùng vui mừng:

- Phu nhân, người tỉnh rồi. A, đau? Đau ở đâu?

Cho dù vui mừng, nhưng nháy mắt, hắn ngửi thấy một hương vị tanh nồng, có thể Lưu Ly đã bị thương.

Trong lòng, Lưu Ly nói rất nhẹ:

- Cánh tay... cả chân nữa... Công Phó, là ngươi sao?

- Phu nhân, ta là Sở Hoan. Có thể người đã bị thương rồi...

- Chúng ta đang ở đâu? Sao ở đây lại tối đen thế này? Công Phó... chúng ta, có phải chúng ta chết rồi không?

Sở Hoan khẽ thở dài:

- Phu nhân yên tâm, chúng ta vẫn còn sống. Chỉ là...ta cũng không biết đây là nơi nào. Khi chúng ta quay bàn xoay đã tác động đến cơ quan mà rơi xuống, may sao dưới này là ao nước, nếu không quả thực lúc này chúng ta ở dưới địa ngục rồi.

Cảm nhận được thân thể mềm mại của nàng hơi run lên, hắn bèn ôm lại. Lúc này nàng đã tỉnh, hắn cũng ngại, nên không dám ôm quá chặt:

- Chúng ta đều bị ướt cả rồi, dưới này nhiệt độ rất thấp nên rất lạnh...

Nàng buồn bã:

- Thì ra là vậy. Đều là ta, là ta liên lụy tới Công Phó...

- Phu nhân ngàn vạn lần không nên nói vậy.

Sở Hoan khẽ nói, mặc dù tiếng nói rất nhẹ nhưng vẫn vang khắp nơi, dưới này yên tĩnh như cái chết, nên nghe rất rõ ràng:

- Để cho phu nhân rơi vào hiểm cảnh là do sơ xuất của ta. Phu nhân không trách tội là tốt lắm rồi.

Lưu Ly ôn nhu nói:

- Công Phó nói vậy không phải muốn nhận hết sai sót về mình sao...

Hắn nhịn cười không nổi:

- Hiện giờ nói gì cũng muộn rồi. Phu nhân là nữ tử yếu đuối, dù sao Sở Hoan cũng là đàn ông, có sai sót gì đương nhiên cũng phải nhận về mình.

Lưu Ly nhẹ nhàng cười cười, thân thể mềm mại hơi thoáng động, lập tức khẽ kêu một tiếng. Sở Hoan vội hỏi:

- Động vào vết thương rồi sao? Phu nhân, người cảm thấy thế nào?

- Hình như...hình như rạn xương rồi...

Dù sao nàng cũng là đại phu, cũng biết được tình hình của mình.

- Ngã từ trên cao xuống, chắc là vì lúc va chạm với mặt nước.

Nàng khẽ thở dài:

- Khi rơi xuống, ta đã nghĩ rằng nhất định chúng ta sẽ chết. Lúc ấy chỉ tự trách mình đã làm liên lụy đến Công Phó...

Lúc ấy, nàng không sợ chết, mà lại lo liên lụy đến mình, Sở Hoan nghe vậy cũng hơi cảm động, dịu dàng dỗ dành:

- Bây giờ chúng ta vẫn còn sống đây thôi, nhất định sẽ có thể ra ngoài. Phu nhân, chuyện gấp phải tòng quyền. Cái này...thực sự xin lỗi.

Dù sao Lưu Ly phu nhân cũng là nữ nhân của Thái tử, phụ nữ có chồng, lúc này mình lại đang ôm vào lòng, đương nhiên không hợp lý.

Nàng kín đáo thở dài:

- Công Phó chớ cho rằng Lưu Ly là một nữ nhân không hiểu chuyện. Lúc này, đương nhiên Lưu Ly biết là chuyện bất đắc dĩ, chẳng những sẽ không trách tội Công Phó, trong lòng sẽ luôn cảm kích.

- Phu nhân hiểm lầm rồi, trong lòng Sở Hoan, chẳng những phu nhân đẹp như tiên nhân, lại thông minh hơn người, sao lại nói là không hiểu chuyện được? Phu nhân không trách tội, ta cũng yên tâm rồi.

Tựa như nàng hơi xấu hổ, nói khẽ:

- Công Phó cũng nói vậy với tất cả phụ nữ sao?

- A?

- Khen người khác đẹp như tiên nhân, thông minh hơn người.

Cho dù bi thương nhưng nàng cũng bớt căng thẳng hơn:

- Có phải Lâm Lang muội muội cũng thích như vậy không?

Chợt cảm thấy lời nói của mình không hợp lý, nàng không dám nói nữa.

Thấy nàng không nói gì nữa, biết nàng không muốn nói nữa, hắn khẽ dặn:

- Phu nhân, xiêm y của người đều ướt hết rồi, dưới này rất lạnh, nếu không xử lý nhanh, sợ rằng khí lạnh sẽ ngấm vào trong thân thể...

Dừng một lát, hắn nói tiếp:

- Bất kể nói thế nào, chúng ta cũng phải biết đây là đâu đã, cần phải có lửa.

- Không có vật đánh lửa, làm sao lấy lửa được?

- Trước hết phải tìm cỏ khô hoặc đồ gỗ dễ cháy. Người chúng ta ướt cả rồi, nếu không thì xiêm y là vật dẫn lửa tốt nhất...

- Đồ gỗ?

Lưu Ly cười khổ:

- Hẳn chúng ta đang ở trong lòng núi, trong này...khó thấy được ánh mặt trời, chỉ sợ không có cây cối nào sống được.

- Ở đây có nước, lập tức sẽ có đồ gỗ dễ cháy ở đây.

Sở Hoan nhẹ giọng cười:

- Trên núi vốn có nhiều cây cối, có thể trong này cũng có

gỗ không chừng...

- Vẫn là Công Phó thông minh, chỉ là chúng ta không thể nhìn thấy gì, làm sao tìm được đồ gỗ?

- Phu nhân có thể đợi một lát không? Phu nhân cứ ở đây, không nên cử động, ta đi tìm qua một chút, cả người phu nhân đều ướt cả rồi, cần phải có lửa sưởi ấm...

- Công Phó không cần lo cho ta, ngươi cứ đi tìm đồ gỗ trước đi. Chỉ là.... chỉ là hiện giờ ta cũng không động đậy được, cũng không thể đi tìm cùng ngươi.

Lưu Ly áy náy.

Sở Hoan cẩn thận từ từ buông tay, mặc dù Lưu Ly đã cố nhịn đau nhưng thân thể vẫn không thể động đậy, chỉ cần sơ ý một chút là nàng khẽ rên lên. Hắn cực kỳ lo lắng.

Nàng an ủi:

- Công Phó không cần lo cho ta, đi tìm đồ dễ cháy trước đi đã.

Sở Hoan “Ừ” một tiếng, ghi nhớ vị trí của Lưu Ly, khi rời đi vẫn không nhịn được phải dặn:

- Phu nhân, thực ra...A!

- Công Phó muốn nói gì?

Thấy hắn hơi do dự, nàng càng tò mò.

- Cái đó....

Do dự một lát, cuối cùng hắn vẫn phải nghiêm nghị nói:

- Xiêm y của phu nhân đều đã ướt sũng rồi, nếu cứ tiếp tục mặc có thể sẽ ngấm lạnh, có lẽ nên cởi áo khoác trước, có thể sẽ đỡ một chút.

Không nghe thấy nàng nói gì, hắn nhịn không được hỏi lại:

- Phu nhân có nghe thấy ta nói chuyện không?

Lập tức nghe thấy tiếng nàng khẽ “Ừ” một tiếng, hắn mới yên tâm đi tìm đồ dễ cháy. Hắn cũng không biết tình hình xung quanh thế nào, cũng may Huyết Ẩm Đao vẫn ở trong tay, bèn rút đao dò đường. Cây bảo đao này là tuyệt thế vô song, chính là một thần binh lợi khí, chỉ là không ngờ tới một ngày bị dùng như một quải trượng.

Dưới chân gập ghềnh, Sở Hoan biết rõ cho dù có cây cối ở đây cũng phải ở gần tường. Vốn tưởng rằng muốn tìm cây cối cũng không dễ dàng, nhưng ai ngờ mới tìm một lát hắn đã thấy một đống củi chất chồng, cực kỳ kinh ngạc.

Nơi này cũng không cách chỗ Lưu Ly phu nhân không xa, lập tức quay đầu lại kêu lên:

- Phu nhân, ở đây có củi.

Tiếng nói vang xa cực kỳ rõ ràng, lập tức Sở Hoan đoán được nơi mình và Lưu Ly đang ở trong một nơi cực kỳ trống trải, nếu không tiếng nói cũng không thể vang vừa to vừa rõ như vậy.

Lưu Ly phu nhân lên tiếng:

- Tìm được luôn rồi sao?

Tiếng của Lưu Ly cũng không lớn, nhưng trong lòng núi trống trải cũng vang vọng rõ ràng. Sở Hoan đưa tay sờ sờ, đống củi này được xếp rất chỉnh tề, phải tới vài chục cây, hơn nữa đều là đồ gỗ chất liệu tốt. Không nghi ngờ gì nữa, đống củi này đều là có người cố ý xếp đặt ở đây, hơn nữa, càng khiến cho hắn giật mình hơn, là bên cạnh đống củi là một đống đồ cỏ khô dễ dẫn lửa, cũng tựa như có người biết Sở Hoan và Lưu Ly phu nhân không có đồ nhóm lửa, trước đó đã sớm chuẩn bị tốt.

Sở Hoan không còn do dự nữa, có cỏ khô, đương nhiên hắn biết cách lấy lửa. Đương nhiên, biện pháp đơn giản nhất là ma xát đá đánh lửa, để tia lửa bén vào cỏ khô, rất dễ cháy.

Vốn định dùng Huyết Ẩm Đao gõ vào đá, chẳng mấy chốc sẽ có tia lửa, nhưng ngẫm lại, dù sao Huyết Ẩm Đao cũng là bảo đao hiếm thấy, cũng không thể quá ủy khuất nó, bèn cất đao đi, ngồi xuống, tìm hai khối đá nhỏ.

Mất hết non nửa ngày cuối cùng cỏ khô cũng cháy, lập tức xung quanh sáng lên, Sở Hoan cũng không biết đến cùng thì cỏ khô có thể cháy được bao lâu, trước hết cần phải lấy một khúc củi lại, đốt một bó đuốc, mới thở phào nhẹ nhõm, tay cầm lửa soi xung quanh, mới phát hiện ra, ở bên cạnh đó còn có một đống củi nữa, hai đống củi cách nhau cũng không quá xa, được xếp vô cùng chỉnh tề.

Lúc này, hắn có thể thực sự xác định những thứ này đã có người chuẩn bị tốt từ trước.

Hắn giơ cao bó đuốc, ngẩng đầu, mới phát hiện quả nhiên mình đã rơi vào một nơi trống trải, trên nóc cao khoảng hơn mười trượng, trừ phi có thể bay lên, nếu không vô luận thế nào cũng không thể thoát được. Trên đỉnh là một đám thạch nhũ đủ hình dạng, mà trên mặt đất cũng nhấp nhô gập ghềnh từng đụn nham thạch, cản trở ánh mắt, thực cũng không thể nhìn được khắp tứ phía, cùng với từng đụn nham thạch từ trên nóc hang nhỏ xuống giống như một hàm răng, khiến cho người ta cảm thấy giống như mình ở trong miệng của một con thú lớn.

Sở Hoan hơi kinh ngạc, trước kia chỉ thấy phong cảnh tú lệ trong Quỷ Cốc, khi đó sao có thể nghĩ tới trong núi có thể có một hang đá như thế này, không nhịn được liền nghĩ tới hang đá trong An Ấp Thiên Môn đạo, cũng hiểm trở trống trải, có điều nơi đó phức tạp hơn ở đây rất nhiều.

Hắn không quan sát thêm nữa, dù sao cũng còn có Lưu Ly bên cạnh, trước hết phải dìu Lưu Ly lại đã. Bên này khá nhiều củi, đủ để đốt lên một đống lửa, bèn thuận tay vớ lấy một khúc củi, mới bước nhanh sang bên kia, xiêm y trên người hắn cũng đã ướt nhẹp, dính sát vào thân thể, lạnh như băng, còn lạnh hơn trước đó vài lần.

Xa xa, Lưu Ly ngồi trên một ngọn nham thạch, mái tóc còn ướt sũng, thấy có ánh lửa đang tiến lại gần mình, nàng vội la lên:

- Công Phó, ngươi... Xin ngươi chờ một chút, không được qua đây!

Trong khi nàng còn đang nói, Sở Hoan nhẹ chân nhẹ tay đã tiến lại gần, chỉ cách có vài thước, vẫn kịp thấy áo khoác màu xám của nàng chỉ còn vắt hờ hững lên một bên vai thơm, dưới lớp áo choáng chính là áo lót may từ gỗ thượng đẳng trắng như tuyết, áo lụa bị ngâm trong nước dính sát vào thân thể nổi cả màu da, ôm sát quanh thân thể uyển chuyển linh lung...

Hắn dừng bước lại, nàng vội quay đi chỗ khác:

- Công Phó, xin ngươi....quay đi chỗ khác đã...

Sở Hoan không thể tưởng được, suốt nửa ngày mà Lưu Ly phu nhân còn chưa cởi xong áo, biết nàng ngượng, hắn quay người lại:

- Phu nhân, đã tìm được củi, còn có cỏ khô, hơn nữa còn có không ít, như thể chuẩn bị riêng cho chúng ta. Chúng ta không cần lo lắng không có lửa rồi.

Không nghe đằng sau có tiếng gì, nhịn không được hắn hỏi:

- Phu nhân, có cần giúp gì không?

Vừa dứt lời hắn mới chợt nghĩ ra nàng đang cởi áo còn cần mình giúp cái gì?

Rất nhanh, chợt có tiếng Lưu Ly phu nhân buồn bã:

- Công Phó, ngươi...ngươi xoay người lại. Giúp...giúp ta cởi xuống...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK