Mục lục
Quốc Sắc Sinh Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sương mù mãi vẫn chưa tan, sau khi Hồ Tông Mậu thị sát trên tường thành một lượt lại tiếp tục điều động thủ hạ ra ngoài tuần tra chiến hào.

Cả vạn dân phu bị điều từ thành Hạ Châu, dưới sự sắp xếp của Hồ Tông Mậu đang đào lên hàng loạt chiến hào, rất nhiều cọc gỗ được chuyển đến rồi vùi vào trong hào, phần nhọn hướng thẳng lên trời, phía trên được che giấu rất kĩ. Bên ngoài thành cực kì tấp nập, trên đầu thành người qua kẻ lại như thoi đưa, bên trong thành, từng tốp binh sĩ liên tục qua lại tuần tra.

Đương nhiên Hồ Tông Mậu biết phải thủ một tòa thành như thế nào. Để thủ thành, chẳng những thành trì phải chắc chắn mà lòng người trong thành cũng phải được giữ cho ổn định. Rất nhiều những tòa thành vững chãi không bị công phá bởi kẻ địch mà là bị sụp đổ từ bên trong. Một khi lòng người ly tán, kẻ địch không phải công kích nữa mà tự mình sẽ sụp đổ.

Sau khi khống chế được thành Hạ Châu, hắn lập tức ban lệnh giới nghiêm, chỉ cho vào mà không cho ra. Sau đó hắn gióng trống khua chiêng, thông báo với toàn dân Hạn Châu là lần này hắn cử binh không phải vì muốn mưu phản mà là vì phản kháng chính sách tàn bạo của Tổng đốc tân nhiệm. Lão bách tính vốn mơ mơ màng màng, chẳng ai hiểu chính sách tàn bạo mà Hồ Tông Mậu đang nói đến là cái gì, ngược lại, sau khi đến đây Sở Hoan đã dạy cho họ phương pháp chống lại ôn dịch, bọn họ đều cảm thấy đây là một ân huệ quá to lớn, cho nên chẳng ai hiểu vì sao Hồ Tông Mậu là cử binh như vậy.

Có điều người ta là đao, mình chỉ là thịt cá, Hồ Tông Mậu nắm binh quyền trong tay, khống chế cả tòa thành, ai dám chỉ trích hắn chứ.

Một tiểu đội do bốn kị binh tạo thành lao ra từ bão cát. Phía sau bọn họ có cắm một lá cờ nhỏ phần phật trong gió, cao hơn đỉnh đầu. Bốn gã tung người xuống ngựa, bộ hạ bên cạnh Hồ Tông Mậu đều quay lại nhìn. Đây chính là lính trinh sát được phái đi do thám tình hình. Thời tiết này khiến tầm mắt bị hạn chế rất nhiều, vì thế hắn cũng như Sở Hoan, thời gian này phái ra không ít lính trinh sát. Thậm chí số lượng lính trinh sát mà Hồ Tông Mậu phái ra không ít hơn Sở Hoan, phạm vi do thám cũng rất rộng lớn. Binh mã Sở Hoan bất cứ lúc nào cũng có thể kéo tới, biết mình biết người mới có thể trăm trận trăm thắng. Thành Hạ Châu đang gia cố kĩ càng, xây dựng rất nhiều công sự kiên cố, một khi binh mã Sở Hoan đến phạm vi cảnh giới thì ở đây sẽ đẩy mạnh việc thủ thành.

- Báo!...

Một gã lính quỳ xuống, bẩm:

- Tướng quân! Quân địch đã đến Thỏ Tử Lĩnh, cách đây không tới trăm dặm…!

Đám người xung quanh đều ngơ ngác nhìn nhau, khóe mắt Hồ Tông Mậu đã co rúm lại, ánh mắt cực kì phức tạp, hai cánh tay vừa buông ra đã nắm chặt thành quyền, vừa hưng phấn vừa căng thẳng, không kìm lòng được thốt ra:

- Rốt cuộc đã tới rồi…!

- Hồ tướng quân, với thời tiết hiện giờ, cho dù có hành quân chậm hơn nữa thì trước nửa đêm hôm nay, quân của Sở Hoan sẽ tới.

Một người đàn ông trạc năm mươi tuổi, mặc một bộ cẩm bào cung kính nói:

- Trước khi bọn họ tới, chúng ta phải rút hết vào trong thành.

Người đàn ông này chính là thư ký trong quân của Hồ Tông Mậu, họ Hà tên Khôi, là một trong số ít người có thể đưa ra được chủ ý cho Hồ Tông Mậu. Hắn nghe người này nói vội bèn gật đầu:

- Hà tiên sinh nói rất đúng, tuy nói Sở Hoan đến còn sớm hơn bổn tướng đoán nhưng chúng ta đã kịp thời chuẩn bị, thành trì gia cố cẩn thận, với tình hình hiện giờ nếu cứ đóng cửa không ra thì Sở Hoan cũng không làm gì được.

Một gã phó tướng đứng cạnh cười nói:

- Tướng quân anh minh, lần này Sở Hoan tự thân xuất mã, xem bộ đã lâm vào tình thế bắt buộc rồi. Chỉ tiếc hắn lại gặp phải tướng quân, tướng quân nhìn xa trông rộng, đã sớm nghĩ ra cách đối phó, lần này chắc chắn Sở Hoan sẽ thảm bại trở về, tướng quân sẽ dương danh ở Tây Bắc!

- Dương danh ở Tây Bắc?

Một tên khác bên cạnh chen vào:

- Sở Hoan là kẻ bạo ngược, tướng quân là người đầu tiên cử binh phản kháng, lần này khiến hắn phải chịu một vố đau, không những dương danh Tây Bắc mà tiếng tăm đã nổi khắp thiên hạ rồi.

Chúng tướng cười lên ha hả, ánh mắt Hà Khôi lập lòe, quay sang hỏi lính trinh sát:

- Bọn họ đã qua được Thỏ Tử Lĩnh chưa?

Tên lính lập tức đáp:

- Đã qua rồi nhưng vừa qua thì họ liền dừng lại, hạ trại ngay cạnh Thỏ Tử Lĩnh!

Hồ Tông Mâu cau mày nói:

- Họ hạ trại ở cạnh Thỏ Tử Lĩnh à?

- Vâng!

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, Hồ Tông Mậu ngạc nhiên nói:

- Sở Hoan cho dù không hiểu việc quân nhưng đám người dưới tay hắn cũng không phải toàn giá áo túi cơm chứ… Việc kéo dài thời gian đối với bọn họ là hại nhiều mà không có lợi, nếu đổi lại là bổn tướng thì sẽ phải nhanh chóng kéo đến thành Hạ Châu mới phải!

Lòng gã cực kì nghi hoặc.

- Sở Hoan không hiểu việc binh, có lẽ trong mắt hắn, thành Hạ Châu đã ở trước mắt, bản thân đã hành quân một đoạn đường dài thì cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức!

Một tên cười lạnh nói:

- Tài trí kém cỏi như vậy thì đào đâu ra cơ hội đây.

Hồ Tông Mậu híp mắt lại, bên cạnh lại có người nói:

- Tướng quân, nếu sớm biết như vậy thì chúng ta đã bố trí mai phục ở Thỏ Tử Lĩnh, với thời tiết thế này, tầm nhìn bị hạn chế, đợi bọn họ đến Thỏ Tử Lĩnh chúng ta bèn thừa cơ xuất kích!

Không đợi người này nói xong, Hồ Tông Mậu đã lắc đầu khoát tay:

- Ngươi đúng là thiển cận. Chiến tranh là phải biết nhìn vào toàn cục, ngươi cảm thấy phục kích ở Thỏ Tử Lĩnh là thượng sách, bổn tướng quân lại cho rằng như thế là còn non. Bọn họ tới từ Sóc Tuyền, chắc chắn phải đi qua Thỏ Tử Lĩnh nên chắc chắn đã hiểu rất rõ địa hình ở đó, tất nhiên sẽ đề phòng việc phục kích. Nếu đối phương có chuẩn bị thì cái gọi là đánh úp, mai phục sẽ mất đi tính bất ngờ, tập kích sẽ biến thành quyết chiến…

Một tướng khác lại nói:

- Ý tướng quân là nếu chúng ta phục kích ở Thỏ Tử Lĩnh thì có thể sẽ phải quyết chiến một trận?

- Đúng là như thế.

Hồ Tông Mậu đắc ý cười nói:

- Trong tay Sở Hoan nắm đội ngũ ba doanh với gần hai vạn quân. Chúng ta hiện giờ chỉ có mấy ngàn binh mã, trừ phi có thể hành động một lần mà thành công luôn ở Thỏ Tử Lĩnh, nếu không một khi xảy ra quyết chiến sẽ lành ít dữ nhiều… Đã là mạo hiểm như vậy, vì sao không cố thủ Hạ Châu, chỉ cần chúng ta tử thủ, Sở Hoan sẽ không làm gì được.

- Tướng quân nói đúng lắm.

Hà Khôi gật đầu cười nói:

- Tướng quân hết sức am hiểu thuật thủ thành, thành Hạ Châu là một tòa thành kiên cố, tướng quân lại tự mình chỉ huy cố thủ thì đừng nói Sở Hoan chỉ có chưa đến hai vạn quân, cho dù có nhiều gấp đôi thì cũng không thể đánh hạ thành Hạ Châu trong thời gian ngắn được…!

Một viên đại tướng bên cạnh cười:

- Tướng quân, ngài thử nói xem nếu Sở Hoan đánh mãi mà không phá được thành Hạ Châu thì hắn có quay lại Kim Châu đánh Trương Thúc Nghiêm không? Nếu ngay từ đầu Sở Hoan đã chọn đánh Trương Thúc Nghiêm thì chỉ sợ hắn đã không chịu được Sở Hoan rồi.

Hồ Tông Mậu nói:

- Không cần quan tâm đến tên Trương Thúc Nghiêm đó, chúng ta chỉ cần chống cự được nửa tháng, sĩ khí của quân Sở Hoan nhất định sẽ bị tiêu hao… Lương thảo của bọn chúng cũng không cầm cự được bao lâu…!

Khóe miệng gã nhếch lên một nụ cười âm trầm:

- Lần này sẽ xem ai kiên nhẫn hơn, chúng ta nhịn không được thì chúng ta sẽ thua, bọn họ chịu không được thì bọn họ thua. Chư vị, trận chiến này mang theo tiền đồ của tất cả mọi người, bổn tướng cam đoan, chỉ cần tử thủ thành Hạ Châu, bức lui được Sở Hoan, việc thăng quan tấn chức sẽ dễ như trở bàn tay!

Chúng tướng nghe vậy đều vui mừng khôn xiết.

Hồ Tông Mậu tích cực chuẩn bị cho trận chiến, chờ quân của Sở Hoan đến. Nhưng trước mắt quân binh Sở Hoan đang đóng cách thành Hạ Châu gần trăm dặm, ở đó có một cái hồ nước ngọt, nằm ngay gần Thỏ Tử Lĩnh.

Đã vào giữa mùa hè, thời tiết khô nóng, ở Tây Bắc này thời tiết lại càng nóng nực. Nhắc tới cũng lạ, nơi này được đặt tên là Hạ Châu cũng do thời tiết kì quái của riêng địa phương này, buổi tối thì không có gì, ban ngày thì bão cát vần vũ cả ngày, trong không trung tràn ngập cát bụi, tối tăm mù mịt, loại khí hậu quái dị này cho dù là hán tử sinh trưởng ở mảnh đất Tây Bắc này cũng phải khổ sở oán trách.

Sở Hoan dẫn quân đi qua Thỏ Tử Lĩnh thì dừng lại dựng trại cạnh một hồ nước ngọt, điều này khiến cho các vị lão tướng như Phương Như Thủy rất tức giận. Bọn họ đều là lão tướng chém giết trên chiến trường mà luyện thành, kinh nghiệm đầy mình, dựa theo lẽ thường thì hành quân càng nhanh, bên phía Hạ Châu sẽ càng gấp gáp. Nếu kéo dài thêm một ngày thì Hồ Tông Mậu sẽ có thêm một ngày chuẩn bị. Nếu hai quân chính diện giao chiến, địch qua ta lại xung phong liều chết thì chuẩn bị kĩ càng đến mấy bọn Phương Như Thủy cũng không sốt ruột, thế nhưng đây lại là công thành chiến, đối phương cần nhất chính là thời gian để chuẩn bị, bên mình lại cần nhất chính là rút ngắn thời gian để áp sát. Thế mà Sở Hoan lại hạ lệnh dừng lại đóng trại khiến cho đám Phương Như Thủy đều thấy khó hiểu.

Phương Như Thủy và Hàn Anh bàn với nhau muốn vào cầu kiến Sở Hoan, hỏi rõ nguyên nhân. Chỉ tiếc lều Tổng đốc do Kỳ Hoành suất lĩnh thân vệ thủ vệ, Kỳ Hoành cũng thật sảng khoái, nói một câu thân thể Tổng đốc đại nhân không được khỏe, cần phải nghỉ ngơi, không tiếp bất cứ ai. Trong lòng Phương Như Thủy và Hàn Anh đều gấp như lửa đốt đít, lại không thể cứ thế xông vào nên cũng không làm gì được. Trước đây còn ôm hi vọng vào Sở Hoan nhưng lần này mệnh lệnh hắn ban xuống đã khiến chúng tướng đều hết sức nghi ngờ, ai cũng nghĩ hắn sợ phải đánh nhau, không dám tiến quân.

Lúc này Sở Hoan không hề ở trong trướng, hắn cải trang, dẫn theo hai hộ vệ rồi đi đến một thôn nhỏ gần đó. Ở đây chỉ có thưa thớt mấy hộ gia đình, còn lưu lại chỉ toàn người già, phụ nữ và trẻ nhỏ, Sở Hoan đi vào một căn nhà thì thấy một lão già đã hơn bảy chục, căn nhà rách nát, nghèo rớt mùng tơi. Lão già này mặc dù quê mùa nhưng tựa như đã nhìn thấu nhân tình ấm lạnh trên thế gian, ánh mắt vô hồn, lúc Sở Hoan dẫn người bước vào, ông ta không chút sợ hãi hay lo lắng, lúc hắn nói muốn xin một chén nước, ông ta liền chỉ tay vào vại nước ở góc phòng, vại nước đã hư hại rất nhiều, nước bên trong cũng không còn nhiều.

- Lão nhân gia, chỉ có một mình lão ở đây thôi à?

Sở Hoan nhìn quanh căn nhà tồi tàn một lượt, lại nhìn ánh mắt vô hồn, gương mặt hốc hác, thân hình gầy gò của lão, trong lòng không khỏi bùi ngùi, ngồi xuống bên cạnh lão:

- Người nhà của lão đâu rồi?

Ông lão hiển nhiên vẫn còn thính tai, quay đầu lại, khuôn mặt đầy nếp nhăn cực kì bình thản, lắc đầu đáp:

- Không có người thân, người nên đi đã đi rồi… Vốn muốn ở nhà với con nhưng đứa con trai đã bị bắt đi sung tráng đinh để đánh trận rồi, các ngươi mau đi đi… Đến lúc bọn lính tới thì sẽ bắt đi hết đấy, các ngươi đều khỏe mạnh như vậy, chắc chắn sẽ bị bắt đi làm tráng đinh…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK