Tiếu Hằng sững sờ không hiểu ý Sở Hoan. Sở Hoan vẫy vẫy tay, Tiếu Hằng lại gần, hắn nhỏ giọng nói một lúc, sắc mặt y rất phức tạp.
Nghe xong, trầm ngâm một lát y mới nói:
- Sở đốc sẽ đáp ứng điều kiện của Tiếu Hoán Chương? Nhưng... thực sự muốn nhường sông Lương Tử và thành Thanh Đường sao? Nếu thực sự lão sẽ truy đuổi sau lưng thì sẽ làm thế nào?
Sở Hoan cười đáp:
- Ngươi không cần hỏi nhiều, chỉ cần nói với lão rằng Bản đốc rất thưởng thức kế hoạch dẫn xà xuất động của lão, cũng nguyện ý phối hợp, nhưng điều kiện mà lão nói phải thay đổi.
- Thay đổi?
- Sau khi diệt Chu Lăng Nhạc, hai châu Thiên Sơn ta không cần, đều thuộc về Tiếu Hoán Chương đi, nhưng Thanh Châu cửa Bắc Sơn đạo phải cắt toàn bộ cho Tây Quan ta. Ngoài ra, chiến lợi phẩm mà Chu Lăng Nhạc chiếm được, hai bên chia đều mỗi người một nửa.
Tiếu Hằng cau mày:
- Sở đốc, chỉ sợ Tiếu Hoán Chương sẽ không đồng ý với điều kiện này. Thanh Châu là nơi trù phú nhất Bắc Sơn đạo, hơn nữa, trước mắt, ở Tây bắc, trong chín châu, Thanh Châu cũng là châu giàu có và đông đúc nhất, diện tích cũng lớn nhất, cho dù hai châu Thiên Sơn cộng lại cũng không lớn hơn Thanh Châu bao nhiêu. Quan trọng nhất là, Tây Cốc Quan – lối đi duy nhất nối Quan Trung và Tây Bắc thuộc cảnh nội Thanh Châu. Nếu cắt nhường cả Thanh Châu cho ngài, Tiếu Hoán Chương không có đường nhập quan...
- Không có điều kiện hà khắc, lão sẽ không tin ta thực sự tiếp nhận điều kiện của lão. Điều kiện ta nói càng hà khắc, lão càng tin là ta đã mắc lừa, hơn nữa, ngươi phải hiểu, nếu lão chỉ muốn dẫn xà xuất động, đương nhiên sẽ không đáp ứng điều kiện như thế. Nhưng nếu lão muốn lập bẫy, lừa Bản đốc thì chưa hẳn đã không đáp ứng những điều kiện này. Mục đích của lão chỉ là đánh bại ta, nếu như ta thực sự trúng kế, cho dù trước đó có thực sự đồng ý cắt trọn Bắc Sơn cho ta thì cũng chẳng sao, bởi vậy, chúng ta cũng có thể phán đoán được đến cùng Tiếu Hoán Chương muốn gì.
Tiếu Hằng bừng tỉnh đại ngộ:
- Thì ra là thế. Nếu vậy, ngày mai ta sẽ đi tìm Tiếu Hoán Chương, nói lại điều kiện của Sở đốc cho lão biết.
- Không được. Ngày mai ngươi lên đường đi Sóc Tuyền trước.
Tiếu Hằng vô cùng khó hiểu, ngạc nhiên hỏi:
- Sở đốc, vì sao vậy? Đến Sóc Tuyền, ra roi thúc ngựa đi lại cũng phải hơn nửa tháng, vậy là cũng gần tới cuối năm...
- Thời gian!
Sở Hoan thản nhiên đáp:
- Ngươi đi về một lượt, có thể tranh thủ thời gian cho Tây quan ta. Tiếu Hoán Chương chỉ muốn dùng cái giá thấp nhất để có được thành quả lớn nhất, cho nên ta cũng sẽ phối hợp cùng lão, sẽ là kết quả mà lão muốn thấy nhất, nhưng trước đó lão không thể hành động thiếu suy nghĩ. Đại khái là ngươi có thể đi một chuyến Sóc Tuyền, sau đó lại vòng trở lại, cả đến và đi ít nhất có thể tranh thủ cho ta khoảng hai mươi ngày.
Tiếu Hằng đã hiểu, gật đầu:
- Vậy thì xin tuân theo lệnh Sở đốc.
Sở Hoan mỉm cười hạ giọng:
- Tiếu công tử, chuyện tới lúc này, ngươi cũng không còn con đường nào khác để đi nữa, chỉ có thể cùng ta đồng tâm hiệp lực, làm ra một phen đại sự. Bản đốc có thể cam đoan với ngươi, chỉ cần ngươi có thể phối hợp với Bản đốc, đạt được mục đích của Bản đốc, thì mục đích của ngươi cũng sẽ đạt được. Bản đốc sẽ giúp ngươi thế chỗ Tiếu Hoán Chương, hơn nữa ta còn có thể cam đoan, Tiếu phu nhân mà ngươi thiết tha mơ ước sẽ thuộc về một mình ngươi.
Tiếu Hằng hơi xấu hổ, nhưng hứa hẹn của Sở Hoan lại khiến cho y tràn ngập hy vọng. Y đứng dậy, quỳ một gối xuống nghiêm túc nói:
- Tiếu Hằng thề với trời, chắc chắn sẽ xông pha khói lửa vì Sở đốc, chết không chối từ!
Hôm sau, trời vừa hửng sáng, Tiếu Hằng đã chuẩn bị xong xuôi. Ymặc một thân thường phục, vì muốn bí mật tới Sóc Tuyền, vì muốn bí mật nên không nói với ai, chỉ mang theo hai tùy tùng tới trước phủ Tổng đốc từ biệt Tiếu Hoán Chương. Lão lại hòa ái dễ gần dặn dò một hồi, y mới bí mật ra đi.
Xuất phát từ Du Xương, sau ba ngày ra roi thúc ngựa y cũng đã tiến vào cảnh nội Thanh Châu, ven đường cũng thấy không ít đoàn binh mã vận đến Đan Dương tập kết, vận chuyển lương thảo ra tiền tuyến. Sợ bị người nhận ra, y rẽ sang đường nhỏ mà đi.
Nghĩ tới Sở Hoan, Tiếu Hằng cũng cảm thấy hắn nói có lý. Hắn điều động binh mã là chuyện rất rõ ràng, kỵ binh Bắc Sơn cũng chừng ba ngàn người, hơn một ngàn kỵ binh trước kia đóng ở thành Ngọc Điền cũng bí mật điều đến Đan Dương. Lần này điều động cả kỵ binh, không hề giống với bộ binh tới Đan Dương theo từng đại đội mà xé lẻ chia thành từng tốp nhỏ tới Đan Dương, như vậy mục tiêu sẽ nhỏ hơn rất nhiều, mặc dù mọi người có thể thấy ngày nào cũng có kỵ binh đến tiền tuyến, nhưng không ai thấy quân đoàn kỵ binh, cho nên rất nhiều người cũng bỏ qua, chủ lực kỵ binh Bắc Sơn đang lặng lẽ không một tiếng động nhanh chóng tập kết ở Đan Dương.
Xung quanh thành Đan Dương đều tập kết binh mã Bắc Sơn, Tiếu Hằng cũng không tiện đi qua khu vực xung quanh đó mà đi vòng sang phía đông Đan Dương, bên này rất ít binh mã, từ đây tiến vào cảnh nội Tây quan cũng sẽ không bị phát hiện dễ dàng.
Thực ra từ khi thế cục hai bên trở nên căng thẳng thì đã rất ít người lui tới tiền tuyến, lại thường xuyên có binh mã hai đạo lui tới tuần tra ở biên giới, tuần tra du đãng, nếu phát hiện nhân vật khả nghi chắc chắn sẽ tra hỏi.
Hoàng hôn hôm đó Tiếu Hằng đã tới biên giới, trời đông giá rét, mặt trời lặn sớm, mới hoàng hôn bóng tối đã muốn đổ sập xuống.
Qua ngọn núi trước mặt là chính thức tiến vào cảnh nội Tây quan, chợt nghe đằng sau có tiếng vó ngựa vang lên, y không nhịn được mà quay đầu lại, chỉ thấy sau lưng có mấy con tuấn mã chạy tới với tốc độ cực kỳ nhanh, chớp mắt đã đuổi kịp. Y cảnh giác vòng tay ra sau hông.
Tới lúc này y đã nhìn rõ, kẻ tới là bốn kỵ binh, quần áo và trang phục đều rất bình thường, đội mũ rộng vành, nhưng vành nón sụp xuống không nhìn rõ mặt.
Mấy kỵ binh phát hiện ra Tiếu Hằng đương nhiên phải cảnh giác, không dám lại gần mà chạy vòng sang phía đông một chút kéo dài khoảng cách với y. Tiếu Hằng còn đang khó hiểu đã thấy mấy người nọ xông lên núi, một người hình như còn nhìn sang phía nà cũng nhìn lại, nhưng song phương đều nhanh chóng chuyển ánh mắt đi nơi khác, đương nhiên đều không muốn gây thêm phiền toái.
- Công tử, hình như bọn họ cũng muốn đến Tây quan. Dẫn đầu là một người luyện võ, công phu nhất định không tệ.
Hai tùy tùng đi theo Tiếu Hằng đều là hảo thủ, họ đã phát hiện người dẫn đầu bốn kỵ binh kia là một người biết võ công.
- Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện!
Tiếu Hằng lắc đầu:
- Bọn họ không trêu vào chúng ta, chúng ta cũng đừng qua đó chọc vào bọn họ.
Không nói thêm gì nữa, y vung roi thúc ngựa lên núi.
Bốn kỵ binh kia lên núi, kẻ đầu lĩnh thấy ở phía xa xa Tiếu Hằng cũng đang lên núi, hơi cau mày, người đi theo sau lưng thấp giọng hỏi gã:
- Cừu đại hiệp, có phải có chuyện gì không?
Gã lắc đầu:
- Không cần lo. Qua con đường này, phía trước là cảnh nội Tây quan rồi. Chỉ cần đến Tây quan, Vương gia sẽ an toàn triệt để.
Bốn kỵ sĩ này chính là bốn người Tề Vương đã một đường gian khổ trèo núi vượt sông đến Tây quan, dẫn đầu là Cừu Như Huyết, người đặt câu hỏi là Trưởng sử Vương phủ Lô Hạo Sinh, đằng sau là Tề Vương và Lăng Sương cưỡi chung ngựa.
Mấy người ai nấy đều có vẻ phong trần mệt mỏi, Tề Vương và Lăng Sương lại càng mệt mỏi, thấy nàng tiều tụ nhẹ nhàng an ủi:
- Lăng Sương, sắp đến Tây quan rồi. Đến Tây quan mọi thứ sẽ tốt hơn. Nàng cảm thấy thế nào rồi?
Nàng miễn cưỡng cười cười:
- Không sao, Vương gia không cần lo lắng.
Tề Vương mỉm cười gật đầu, hỏi người đằng trước:
- Cừu đại hiệp, trời đã tối rồi, hay chúng ta tìm nơi nào nghỉ lại đi?
Một đường rong ruổi, ăn no đủ loại gian khổ, cũng không phải chưa từng nếm cảnh màn trời chiếu đất, sau quãng đường này, Tề Vương an nhàn sung sướng cuối cùng cũng đã không còn nữa, lần ma luyện này cũng luyện cho ý chí của y trở nên kiên cường hơn không ít.
Y vốn là một Hoàng tử thiếu niên không chút tâm cơ, mỗi lần tranh chấp cùng phe Thái tử cũng đã từng tự cho mình là rất thông minh, nhưng đến cuối cùng mới nhận ra mình mới ngây thơ làm sao.
Chẳng những Thái tử muốn giết y, ngay cả Mã Trọng Hành mà y tin tưởng cũng trở thành nội gián, thiếu chút nữa đã lấy mạng của y. Lúc nà đã hiểu, nhân tâm hiểm ác, thế đạo bẫy rập khắp nơi, người tốt thực sự chẳng có bao nhiêu.
Hiện giờ, điều duy nhất hắn hy vọng là Sở Hoan. Đối với y, chấp niệm không phải sự lưu luyến ngôi cao nữa, mà là sự phẫn nộ của hy vọng một ngày có thể quay lại trả thù, nếu thực sự có ngày đó, y âm thầm thề, nhất định Thái tử sẽ phải trả giá thật nhiều.
- Vương gia, cách đây không đến ba mươi dặm là thị trấn Thanh Đường.
Cừu Như Huyết đáp:
- Mặc dù trời đã tối nhưng ta vẫn nhớ đường, chúng ta ra roi thúc ngựa tới thị trấn, vào trong đó, chúng ta có thể thống khoái mà tắm nước nóng, thay quần áo ấm, lại ăn một bữa ngon lành. Đúng rồi, ở đó còn có thể tìm được một ít rượu...
Nghe gã nói vậy, cổ họng Tề Vương không nhịn được mà giật giật.
Ăn ngon mặc đẹp, mỹ tửu trân tu, đều là những thứ mà y vẫn được hưởng thụ vô hạn, chẳng có gì là hiếm lạ, nhưng suốt đoạn đường này, màn trời chiếu đất, có đội khi còn chả kịp ăn gì, trong hoàng hôn gió lạnh thấu xương lại nghe đến Cừu Như Huyết nói đến nước ấm áo ấm, y liền cảm thấy vô cùng hấp dẫn.
- Hỏa lực của Bắc Sơn tập trung ở biên giới, Hiên Viên Thắng Tài ở ngay đầu huyện Thanh Đường.
Lô Hạo Sinh nói:
- Vương gia, hôm nay không gặp được Sở đại nhân, nhất định phải gặp Hiên Viên Thắng Tài.
- Hiên Viên Thắng Tài...
Tề Vương khẽ nhắc lại, không nói thêm gì nữa.
Khi nói chuyện, Cừu Như Huyết vẫn chú ý đến Tiếu Hằng phía xa xa.
Thấy Tiếu Hằng đã thúc ngựa đi không còn tung tích mới nói:
- Vương gia, đoạn đường này cũng không tốt, đồi núi trập chùng, chúng ta đi sớm thôi.
Lập tức bốn người lại tiến lên, không bao lâu sau chân trời đã tối đen, cũng sắp tới thị trấn Thanh Đường. Chợt thấy phía trước tia lửa bay múa lơ lửng trên trời, Tề Vương nhíu nhíu mày. Cừu Như Huyết lên tiếng:
- Vương gia, đó là tháp Liễu Vọng, chỉ dùng để giám thị tình hình quân địch. Đây đều là quan quân Tây Quan, là bộ hạ của Sở đốc.
Lúc này Tề Vương mới thở phào nhẹ nhõm. Trong tiếng vó ngựa, đằng trước vang lên tiếng hỏi:
- Người đến là ai? Dừng ngựa lại, không được làm bậy.
Tiếng còn đang tới, mấy bóng người như u linh tay cầm đao đang nhanh chóng xông tới.
Tề Vương nghe tiếng nhưng không cảm thấy bất kỳ cảm giác khó chịu nào, chẳng hiểu sao y cảm thấy rõ những binh sĩ này đều là bộ hạ của Sở Hoan. Nghe tiếng quát lại cảm thấy đầy thân thiết, y cảm thấy như thể mình đã về đến nhà.