Kiều phu nhân nghe Sở Hoan hỏi thăm, lập tức cười rộ lên, diện mạo của nàng vô cùng xinh đẹp, nếu không Kiều Minh Đường cũng sẽ không sủng ái như vậy, hơn nữa trong xinh đẹp còn có phong tình quyền rũ của phụ nữ thành thục, nàng cười rộ lên, vô cùng dễ nhìn, liên tục nói:
- Cũng nhờ lần trước ngươi và Vệ Thiên Thanh vận lộn chém giết, ta mới có thể trở về an toàn.
Kiều Minh Đường ở bên nói:
- Phu nhân, ta đang chuẩn bị để Sở Hoan tiến vào Cấm vệ quân, trước để hắn làm một Giáo úy... !
Lời y còn chưa dứt, Kiều phu nhân mắt phương lạnh lùng, mày liễu dựng lên, quay đầu nói:
- Không được!
Kiều Minh Đường thấy Kiều phu nhân thần sắc không tốt, cười bồi nói:
- Ý phu nhân là?
- Lão gia, vừa rồi thiếp thân đã nói, Sở Hoan đã cứu tính mạng thiếp thân, dùng bản lĩnh của hắn, tiến vào Cấm vệ quân cũng là đương nhiên, chỉ là chàng chỉ cho hắn một Giáo úy, chẳng lẽ ân tình của hắn đối với thiếp thân, chỉ xứng với một Giáo úy?
Khuôn mặt xinh đẹp của Kiều phu nhân rất tức giận, ra hiệu nha hoàn bên người đón lấy áo khoác phấn hồng trên người, vén váy áo ngồi xuống ghế, không nói gì nữa.
Kiều Minh Đường thần sắc hơi xấu hổ, nói:
- Phu nhân, việc này ta đang thảo luận với bọn họ, trước tiên nàng trở về tránh một chút, sau này ta sẽ nói tỉ mỉ với nàng!
Mày liễu của Kiều phu nhân vẫn dựng thẳng lên, lắc đầu nói:
- Không được. Thiếp thân phải nghe mọi người nói, hôm nay nếu không có kết quả vừa lòng, thiếp thân tuyệt đối không đáp ứng!
Khóe mắt Kiều Minh Đường co giật, khóe miệng phát đắng, y đường đường Tổng đốc thường ngày đều bày mưu tính kế, nhưng nhược điểm lớn nhất, là hơi sợ hãi Kiều phu nhân.
Lúc trước Kiều phu nhân mới gả tới, khi đó địa vị Kiều Minh Đường còn chưa cao, chỉ đảm nhiệm chức quan ở Quốc Tử Giám, thế lực Mạc gia đang thịnh, Kiều Minh Đường tự nhiên sẽ chịu thiệt một chút, hơn nữa tính tình Kiều phu nhân hơi điêu ngoa, lại thêm trong lòng Kiều Minh Đường quả thật thích mỹ nhân nhỏ hơn mình mười tuổi này, nhường nhịn nơi chốn, hơn mười năm qua, trái lại hình thành tâm lý sợ vợ.
Bộ dáng xấu hổ của Kiều Minh Đường hai người Sở Hoan xem trong mắt, đều cảm thấy hơi buồn cười, nhưng hai người tất nhiên không thể lộ ra tươi cười, thậm chí ở thời điểm này, cũng không thể mở miệng nói một câu.
Kiều Minh Đường ổn định tâm thầm, ngồi xuống chiếc ghế một bên, thở dài:
- Phu nhân, hôm nay gọi Sở Hoan tới, không phải vì ân tình mới ban thưởng hắn, mà là thu nạp nhân tài cho triều đình, đây chỉ là chuyện công, nàng vẫn không nên xen vào!
- Thu nạp nhân tài vì triều đình?
Kiều phu nhân liếc Kiều Minh Đường một cái:
- Ngay cả như vậy, nhân tài khó được như thế, vì sao chàng chỉ cho hắn một chức Giáo úy? Chàng đây không phải trọng dụng tài nhỏ sao? Không coi là thu nạp nhân tài cho triều đình!
Kiều Minh Đường cười khổ nói:
- Vậy theo phu nhân, chẳng lẽ muốn cho Sở Hoan một chức Thống chế?
Vệ Thiên Thanh nghe vậy, hơi xấu hổ.
Kiều phu nhân thấy bộ dáng Vệ Thiên Thanh, che miệng cười, cũng rất kiều diễm:
- Chàng cho Sở Hoan chức Thống chế, chẳng lẽ chàng muốn tặng vị trí Tổng đốc cho Vệ Thiên Thanh?
Nàng cũng nói không cố kỵ.
Kiều Minh Đường không kìm nổi nhíu mày nói:
- Càn quấy, càn quấy!
- Như vậy đi, nếu chàng thật sự thu nạp nhân tài cho triều đình, cho Sở Hoan một chức Vệ tướng đi!
Kiều phu nhân nghiêm mặt nói.
Kiều Minh Đường nhíu mày nói:
- Vệ tướng? Phu nhân, nàng thật sự là càn quấy. Sở Hoan chưa từng ở trong Vệ cấm quân ngày nào, càng không có chút công lao trong Cấm vệ quân, sao có thể đảm nhiệm Vệ tướng?
- Tại sao không thể?
Kiều phu nhân trợn mày nói:
- Chàng để đám Vệ tướng Cấm vệ quân kia đều đi ra đánh một trận với Sở Hoan, xem bọn họ lợi hại, hay là Sở Hoan lợi hại!
Kiều Minh Đường nóng nảy, lắc đầu nói:
- Phu nhân, đây không phải vấn đề võ công cao thấp, mà là vấn đề tư lịch. Chuyện quân đội, há phải trò đùa, cũng không phải trẻ con mọi nhà. Nàng phải biết rằng Cấm vệ quân bền chắc như thép, đứng đầu trị quân, là phải thưởng phạt rõ ràng, nên thưởng thì thưởng, nên phạt thì phạt... Quan viên trong Cấm vệ quân, người nào không phải đầy đủ tư lịch và uy vọng mới có thể chậm rãi thăng lên... !
Kiều phu nhân cũng lắc đầu ngắt lời:
- Chàng đừng nói những đạo lý lớn này với thiếp thân, thiếp thân một giới nữ lưu, nghe cũng không hiểu.
- Không phải nói đạo lý lớn!
Kiều Minh Đường bất đắc dĩ nói:
- Phu nhân, nhậm chức trong quân, không thể so sánh với nơi khác, nếu không có tư lịch và uy vọng, chợt tăng lên cao, đó là sai lầm, tướng sĩ phía dưới cũng sẽ không chịu phục. Cho Sở Hoan một chức Vệ tướng, thật ra chỉ là một câu của bản quan, nhưng nếu thật sự muốn dựa theo ý nàng, để hắn đảm nhiệm Vệ tướng, không nói đến thưởng phạt không rõ ràng, tướng sĩ bên dưới cũng sẽ coi Sở Hoan là người ngoài, điều này không tốt cho Sở Hoan. Nàng đây là hại hắn, không phải giúp hắn!
Sở Hoan thấy hai vợ chồng Tổng đốc lại khắc khẩu vì mình, chắp tay muốn nói. Kiều phu nhân đã nâng tay lên, ra hiệu Sở Hoan tạm không cần nói:
- Sở Hoan, ngươi không cần lo lắng, hôm nay nếu hắn không cho ngươi một chức Vệ tướng, ta sẽ không để yên cho hắn.
Nàng nói với Kiều Minh Đường:
- Ta không cầu chàng để hắn đảm nhiệm Lang tướng, một Vệ tướng cũng không đươc? Như vậy xem ra, trong lòng chàng, tính mạng của ta thật sự không đáng giá gì!
Kiều Minh Đường liên tục lắc đầu, chỉ cảm thấy Kiều phu nhân hơi càn quấy, nhưng y không thể nổi giận với Kiều phu nhân, cuối cùng nói:
- Ta cũng không tranh cãi với nàng, nhiều nhất chỉ để hắn một chức Nha tướng. Đây đã là ngoại lệ, nếu cao hơn nữa, chẳng những làm hỏng quy củ Cấm vệ quân, cũng là hại Sở Hoan. Sở Hoan đảm nhiệm Nha tướng, ngày sau nếu tư lịch và uy vọng đủ rồi, còn lập được công lao, tự nhiên có thể thăng cao... Nuông chiều cho hư, đó là hại người hại mình!
Kiều phu nhân nghiêm nghị nói:
- Chàng thật sự chỉ cho hắn một chức Nha tướng?
- Đúng!
Thái độ Kiều Minh Đường lần này quả thật kiên quyết.
- Thật không thể cho hắn chức Vệ tướng sao?
Kiều phu nhân lạnh lùng nói.
Trong lòng Kiều Minh Đường hơi không vững, nhưng vẫn cắn răng nói:
- Phu nhân, đại cục làm trọng!
Kiều phu nhân đột nhiên nhoẻn miệng cười, nói:
- Được rồi, vậy Nha tướng đi, cũng tốt hơn so với Giáo úy.
Nàng cười nói với Sở Hoan:
- Sở Hoan, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là Nha tướng Cấm vệ quân, đây là chính mồm Tổng đốc đáp ứng, có ta và Vệ Thiên Thanh làm chứng, hắn không chống chế được!
Kiều Minh Đường ngẩn ra, lúc này rốt cục phản ứng lại, Kiều phu nhân kiên trì để Sở Hoan làm Vệ tướng, đó là phương pháp lấy tiến làm lùi. Có lẽ Kiều phu nhân cũng hiểu được đột nhiên phong Sở Hoan làm Vệ tướng vô cùng khó xử, cho nên trong lòng đã sớm quyết định nên kiếm chức Nha tướng cho Sở Hoan, kế lấy tiến làm lùi này của nàng, quả thật để cho Kiều Minh Đường rơi vào bẫy.
Sở Hoan vừa mới há mồm, còn chưa nói, Kiều Minh Đường đã mở miệng nói trước:
- Bản quan đường đường Tổng đốc, sao có thể lật lòng.
Y cười nói với Sở Hoan:
- Sở Hoan, hôm nay phu nhân thỉnh cầu cho ngươi, ta liền ngoại lệ để ngươi đảm nhiệm Nha tướng Cấm vệ quân. Ngươi đột nhiên được phong làm Nha tướng, sẽ không thiếu được gặp phải một chút phiền toái trong quân, ngươi tự xử lý!
Sở Hoan rốt cục có cơ hội nói chuyện, chắp tay nói:
- Tổng đốc đại nhân nâng đỡ, Sở Hoan vô cùng cảm kích, suốt đời khó quên. Chỉ là Sở Hoan cũng không thể nhận ân trọng như thế!
Sắc mặt Kiều Minh Đường lập tức trầm xuống, trong mắt lộ ra vẻ quái dị.
Kiều phu nhân cũng hơi kỳ quái, hỏi:
- Sở Hoan, ngươi không hài lòng chức Nha tướng sao?
Vệ Thiên Thanh biết ý tứ của Sở Hoan, nhìn thấy Kiều Minh Đường vẻ mặt không hài lòng, vội vàng đứng dậy nói:
- Hồi bẩm đại nhân, cũng không phải Sở Hoan cố ý cự tuyệt, thật sự là có ngyên do khác!
Kiều Minh Đường vẻ mặt lãnh đạm, nâng chén trà lên, thản nhiên nói:
- Có nguyên do gì? Đường đường Cấm vệ quân, chẳng lẽ còn không chứa được Sở Hoan?
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Đại nhân hiểu lầm. Chỉ là thảo dân có hứa hẹn trong người, cho nên... !
- Hứa hẹn?
Kiều phu nhân cướp lời hỏi:
- Là hứa hẹn gì?
Lúc này Vệ Thiên Thanh mới nói ra ước định giữa Sở Hoan và Tô Lâm Lang. Kiều Minh Đường ngẩn ra, đánh giá trên dưới Sở Hoan một phen, giống như xem quái vật vậy, kinh ngạc nói:
- Sở Hoan, bản quan nghe khoog sai chứ, ngươi thà rằng đi đảm nhiệm hộ viện một thương hộ, cũng không muốn đến Cấm vệ quân đảm nhiệm Nha tướng?
Y chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Không đợi Sở Hoan nói chuyện, Kiều phu nhân đã nói:
- Lão gia, ngài nói sai rồi. Không phải Sở Hoan không muốn đảm nhiệm Nha tướng, chỉ là hắn có hứa hẹn với người, cho nên phải thực hiện lời hứa. Từ xưa đến nay, nghĩa sĩ chân chính, đó đều là nhất ngôn cửu đỉnh, có vâng tất nhận, Sở Hoan vì lời hứa, không tiếc khiến lão gia không hài lòng, đây chính là nghĩa sĩ chân chính coi trọng lời hừa.
Trong lòng Kiều phu nhân, cuối cùng có một giấc mộng nghĩa sĩ hiệp khách.
Kiều Minh Đường nhíu mày, vẻ mặt lập tức hơi dịu đi một chút, nâng chung trà lên thổi thổi, chậm rãi nói:
- Bản quan không ép buộc, nếu ngươi thực sự muốn đi làm hộ viện, bản quan tuyệt đối không miễn cưỡng!
Vệ Thiên Thanh nhìn về phía Sở Hoan, ra hiệu bằng mắt, chỉ mong Sở Hoan có thể hồi tâm chuyển ý, quăng lời hứa kia đi.
Sở Hoan hơi trầm ngâm, Kiều phu nhân nhìn ra Sở Hoan khó xử, đã cười nói:
- Sở Hoan, ngươi nói đi Tô gia đảm nhiệm sư phụ hộ viện, huấn luyện vài tên hộ viện cho bọn họ?
Sở Hoan gật đầu.
Kiều phu nhân cười nói:
- Đây cũng không phải việc gì khó.
Nàng nói với Kiều Minh Đường:
- Lão gia, thiếp thân quả thật có một ý kiến ay, có thể một công đôi việc!
Kiều Minh Đường buông chén trà, hỏi:
- Phu nhân có cao kiến gì?
- Lão gia, Tô gia ngay trong phủ thành, nếu Sở Hoan đáp ứng yêu cầu của Tô gia rồi, thì để hắn đi là được.
Kiều phu nhân cười khanh khách nói:
- Nhưng Nha tướng này cũng phong cho hắn, chỉ là trong nhất thời không thể tới trong quân. Dùng bản lĩnh của Sở Hoan, huấn luyện vài hộ viện, đó là chuyện dễ dàng, không cần bao lâu, chờ vài hộ viện kia học được mấy chiếu, lại để Sở Hoan trở về báo danh là được.
Thân thể nàng nghiêng qua, vòng eo rất nhỏ, bên hông hơi vểnh, hình thành một đường cong rất đẹp đẽ:
- Huấn luyện vài tên hộ viện, cũng coi như Sở Hoan thực hiện hứa hẹn, hắn đã là Nha tướng Cấm về quân, đến lúc đó vào quân báo danh, Tô gia cũng không dám nói gì, từ đó, chẳng phải là một công đôi việc?
Ánh mắt Vệ Thiên Thanh sáng lên, giơ ngón cái lên:
- Phu nhân quả nhiên là cao kiến, từ đó, quả nhiên là một công đôi việc!
Kiều Minh Đường trầm ngâm, sau một lúc lâu mới nói:
- Thân là Nha tướng Cấm vệ quân, đi huấn luyện hộ viện cho thương hộ, việc này... chỉ sợ không ổn đi?
Kiều phu nhân sắc mặt không tốt, mang theo giọng điệu trách cứ nói:
- Ý của lão già, là nói chủ ý này của thiếp thân là nói hươu nói vượn?
- Không đúng không đúng.
Kiều Minh Đường vội vàng xua tay nói:
- Phu nhân hiểu lầm, ta nghĩ lại một chút, đây quả thật là biện pháp vẹn toàn đôi bên, vừa thành toàn hứa hẹn của Sở Hoan, cũng thu nạp nhân tài cho triều đình, ồ... Một công đôi việc, một công đôi việc!
Y vỗ về chòm râu, miệng nói vậy, nhưng lại luôn có hương vị nghĩ một đằng nói một nẻo.
Vệ Thiên Thanh nhẹ nhàng thở ra, lập tức nói với Sở Hoan:
- Sở Hoan, Tổng đốc đại nhân khai ân như thế, còn không tạ ơn Tổng đốc đại nhân!
Sở Hoan hơi trầm ngâm, cuối cùng tiến lên một bước, chắp tay nói:
- Sở Hoan tạ ơn đại nhân!
Trong lòng hắn cũng nghĩ, thật sự không được, sau này ở lại chỗ của Cấm vệ quân cũng không phải chuyện gì xấu.
Kiều Minh Đường gật đầu nói:
- Nói là như vậy, nhưng nếu ngươi thân là tướng của Cấm vệ quân, nếu có điều lệnh, ngươi vẫn phải phục tùng. Một khi Cấm vệ quân cần điều động ứng phó việc đột biến, ngươi cần trở lại quân bất cứ lúc nào, chờ đợi điều khiển!
- Thảo dân biết!
Sở Hoan chắp tay nói.
Lúc này Kiều Minh Đường mới đứng dậy nói:
- Phu nhân, bên ngoài tuyết đã rơi rồi, trong phòng này cũng không phải ấm áp, ta đưa nàng trở về phòng!
Y quay đầu cầm áo khoác màu hồng, tự tay khoác thêm cho Kiều phu nhân, có vẻ rất cẩn thận.
- Vệ Thống chế, ngươi mang Sở Hoan ra phủ đi!
Kiều Minh Đường phất tay, cũng không nói nhiều.
Sở Hoan nhìn lồng chim trên bàn một cái, đột nhiên nói:
- Nếu đại nhân thật sự muốn con vẹt này nói chuyện, không ngại tìm gương đặt trước mặt nó, càng rõ ràng tốt, có lẽ có hiệu quả!
Kiều Minh Đường sửng sốt, lập tức gật đầu, cũng không nói nhiều.
Lúc này Sở Hoan mới cùng Vệ Thiên Thanh cáo lui.
Bên ngoài tuyết bay lả tả, Vệ Thiên Thanh dẫn Sở Hoan ra ngoài sân, mới cười hỏi:
- Sở huynh đệ, ngươi sẽ không trách vi huynh chứ?
- Cớ sao Vệ đại ca nói ra lời ấy?
Sở Hoan ngạc nhiên hỏi.
Vệ Thiên Thanh cười nói:
- Vừa rồi vi huynh đột nhiên ra tay thử công phu của ngươi, đánh bất ngờ, khiến ngươi sợ hãi!
Sở Hoan hiểu được, cười nói:
- Vệ đại ca, nói thật, lúc ấy tiểu đệ quả thật kinh ngạc một chút, chẳng qua đao pháp của Vệ đại ca thật sự rất cao, huynh xuất liên tục bảy đao, khí quán hình cầu, không có sơ hở, nếu lại thêm ba đao, tiểu đệ thật sự tránh không nổi!
Vệ Thiên Thanh cười ha ha nói:
- Sở huynh đệ quá khen, đao pháp của ta chỉ có bộ dáng.
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Vệ đại ca khiêm tốn. Đao pháp của huynh hùng hậu vững chắc, căn cơ thật tốt, hơn nữa bổ ra bảy đao, lưu loát sinh động, hành văn liền lạc, quả thật là đao pháp tốt!
Vệ Thiên Thanh lại cười ha ha, chẳng qua trong mắt vẫn mang vài phần đắc ý, nói:
- Không dối gạt Sở huynh đệ, đao pháp này của ta có tên, gọi là Liên Vân Thập Bát Đao, bổ ra bảy đao, còn có mười một đao chưa đánh ra!
- Liên Vân Thập Bát Đao?
Sở Hoan ngạc nhiên hỏi.
Vệ Thiên Thanh gật đầu nói:
- Nếu xuất ra đủ mười tám đao, như biển như mây, liên miên không dứt, ảo thật khó liệu... !
Gã lắc đầu cười nói:
- Chẳng qua đây chỉ là ta đắc ý viế ra, so sánh với Tam Đao, thật sự là khác biệt như trời đất!
Sở Hoan nhíu mày nói:
- Tam Đao theo như lời Vệ đại ca là chỉ Tam Đao nào?
- Quỷ Đao, Cuồng Đao, Phách Đao!
Vệ Thiên Thanh nghiêm nghị nói:
- Tam Đao Tứ Thương Phá Thiên Cung, chẳng lẽ Sở huynh đệ chưa từng nghe qua?