Hoàng đế thấy Sở Hoan thắng liền hai trận hình như rất hài lòng, hỏi Chu Đình:
- Chu Nạp ngôn, theo ý kiến của khanh, Sở Hoan hôm nay biểu hiện thế nào?
Chu Đình cung kính:
- Khởi bẩm Thánh thượng, kỹ thuật cưỡi ngựa tài bắn cung đều là không kém, hơn nữa cũng rất nhanh trí, quả thật là nhân tài hiếm có. Thánh thượng tinh mắt biết nhìn người, thần khâm phục vạn phần!
Hoàng đế cười nói:
- Trẫm cũng là lần đầu tiên thấy Sở Hoan thi triển bản lĩnh, thật không khiến trẫm thất vọng.
Ngài nhìn về phía Hoàng hậu, lại cười nói:
- Hoàng hậu, tỷ thí hôm nay có được cho đặc sắc không? Hoàng hậu thấy như thế nào?
Hoàng hậu dịu dàng:
- Thần thiếp chúc mừng Thánh thượng có được lương tài!
Tề vương ở bên nhịn không được nói:
- Phụ hoàng, Sở Hoan lợi hại như vậy, khẩn trương phong thưởng cho hắn một chức quan đi... !
Hoàng hậu dướn mày phượng lên:
- Doanh Nhân, chớ có nhiều lời. Thánh thượng tự có tính toán, không cần ngươi ở đây nhiều lời.
Vốn nét mặt của bà vốn rất dịu dàng, nhưng giờ phút này cực kỳ nghiêm khắc.
Tề vương hiển nhiên là vô cùng kính sợ Hoàng hậu, cúi đầu không dám nói gì nữa.
Hai cuộc tỷ thí hao phí không ít thời gian. Hoàng đế tuổi tác đã cao, dường như cũng có chút mệt mỏi, nhìn về phía Chu Đình, hỏi:
- Chu Nạp ngôn, ngươi cảm thấy này trận thứ ba có cần thiết hay không?
Chu Đình đáp:
- Thánh thượng, thần định ra ba trận, cũng không phải là bắt buộc phải qua ba trận thắng hai mới đạt, mà kỳ thật là muốn khảo nghiệm toàn diện bản lĩnh của Sở Hoan.
Y thấy vẻ mặt Hoàng đế mặt có chút mỏi mệt lại nói tiếp:
- Thánh thượng long thể làm trọng, nếu đã mệt mỏi, trận thứ ba này không cần đấu cũng được.
Đúng vào lúc này, bên kia đã có một người lớn tiếng nói:
- Thánh thượng, thần tướng khẩn cầu Thánh thượng chấp thuận cho thần tướng và Sở Hoan so tài ca thấp.
Mọi người nhìn theo tiếng nói, thì thấy người vừa nói chuyện chính là Cao Nhã.
Cao Nhã lần trước khinh địch, bị Sở Hoan dùng một chiêu đánh bại. Thời điểm đó tuy rằng gã hạ lệnh thuộc hạ trong Cận Vệ quân không được truyền ra ngoài, nhưng chuyện như thế làm sao có thể bít kín. Cũng không biết ai cố ý để lộ, tuy rằng không đến mức phố lớn ngõ nhỏ mọi người đều biết, nhưng trong Cận Vệ quân cũng đã có nhiều người biết. Cao Nhã thậm chí có thể cảm giác hiện giờ có vài Cận Vệ quân ánh mắt nhìn mình ít nhiều đã khác.
Gã vẫn ghi hận trong lòng. Khi Chu Đình việc sắp xếp đường đua ngựa giao cho Cận Vệ quân, Cao Nhã đã chủ động xin đi làm. Vì gã là người bố trí đường đua nên lúc này mới tới Ngự Hoa viên.
Gã vốn định mượn cơ hội khảo hạch này khiến Sở Hoan bị thua ê chề trước mặt mọi người. Như thế mới hả cơn hận trong lòng. Có ai ngờ Sở Hoan lại thắng cả hai trận, liên tiếp đánh bại cả Mã Trọng Hành và Hiên Viên Thắng Tài – hai đại cao thu danh tiếng.
Mắt thấy Sở Hoan tiền đồ rộng mở, Cao Nhã không thể kiềm được, mới đứng ra chủ động xin so tài cùng Sở Hoan một trận.
Hoàng đế nhìn Cao Nhã liếc mắt một cái, đang định nói, thì đúng lúc đó, đã thấy một gã thái giám chạy như bay đến, quỳ gối trước mặt Hoàng đế, bẩm:
- Khởi bẩm Thánh thượng, Hà Tây đạo Tổng đốc Phùng Nguyên Phá đã vào trong cung, khẩn cầu yết kiến Thánh thượng.
Hoàng đế giãn chân mày, cười nói:
- Mũi to đã tới, mau khiến hắn lại đây gặp trẫm!
Sở Hoan khẽ giật mình. Hắn biết Hà Tây đạo chính là đạo lớn nhất Bắc bộ của Đế quốc Đại Tần, giáp giới với bộ lạc Man di Bắc bộ. Bắc bộ Man di chủ yếu tụ tập ở Đông Bắc, nhưng Bắc bộ cũng không thiếu bộ lạc du mục. Hà Tây đạo đảm nhiệm trọng trách phòng ngự phía Bắc của đế quốc. Tuy rằng Hà Tây đạo chỉ có bốn châu, nhưng khoáng sản cực kỳ phong phú, đặc biệt mỏ đồng quặng sắt hàng năm lượng sản xuất quả thật không ít.
Hoàng đế gọi y là "Mũi to" một cách thân mật. Điều này cho thấy Hoàng đế rất coi trọng vị Tổng đốc đạo Hà Tây này.
Khi thái giám kia lui ra, Hoàng đế lúc này mới hướng Chu Đình nói:
- Chu Nạp ngôn, trận cuối cùng này, ngươi xem nên thế nào?
Chu Đình nhìn ánh mắt đầy chờ mong của Cao Nhã hơi nhíu mày, trước đó an bài tỷ thí võ công cũng không phải do Cao Nhã xuất trận. Sở Hoan thắng liên tiếp hai trận đã khiến Hoàng đế cực kỳ vừa lòng. Hoàng đế đúng là đối với trận đấu thứ ba này dường như cũng không quá hứng thú. Y trầm ngâm một chút rồi trả lời:
- Do Thánh thượng làm chủ.
Hoàng đế vuốt râu nói:
- Cao Nhã nếu chủ động xin ứng thí, trẫm cho ngươi cơ hội này. Ngươi nếu có thể chiến thắng Sở Hoan, trẫm cho ngươi thăng một bậc quan.
Vẻ mặt ngài đột nhiên trầm xuống:
- Nhưng nếu như ngươi thua chính thủ hạ của mình, trẫm liền giáng ngươi một bậc!
Cao Nhã ngớ người, nhưng lúc này đã đâm lao phải theo lao, dù sao cũng không thể lui bước ngay tại trường thi, chỉ có thể chắp tay nói:
- Tạ ơn Thánh thượng!
Ánh mắt gã lạnh lùng nhìn về phía Sở Hoan.
Sở Hoan trong lòng chỉ có thể cảm thán. Cao Nhã này đúng là giận mất khôn, lại muốn khiêu chiến với mình.
Lần trước ở Tây Môn công sở, tuy rằng một chiêu chế địch có chút bất ngờ, nhưng Sở Hoan vẫn biết võ công của mình hơn hắn gã.
Cao Nhã đã rút đao ra, Sở Hoan thời điểm vào cung vẫn chưa đeo dao. Tề vương đang định đi tìm đao, thì đã nghe có người nói:
- Sở Hoan, tiếp đao!
Chính là Hiên Viên Thắng Tài đưa đao của mình qua.
Sở Hoan giơ tay tiếp nhận, hướng Hiên Viên Thắng Tài khẽ gật đầu. Hiên Viên Thắng Tài cũng cười vui đáp lại. An Quốc công vẫn như cũ ngồi như ngủ trên ghế, thấy cảnh tượng như vậy, khóe miệng nở một nụ cười thản nhiên, thoáng qua rất nhanh.
Có lần giáo huấn trước nên lúc này Cao Nhã tự nhiên không dám coi thường Sở Hoan. Gã đem vỏ đao ném ở một bên, nắm chặt chuôi đao, gắt gao nhìn chằm chằm Sở Hoan, chỉ lo lắng Sở Hoan lại đột nhiên ra tay.
Sở Hoan tuy rằng biết võ công của mình tuyệt đối hơn Cao Nhã, nhưng là muốn tiếp tục một kích chế địch cũng không dễ dàng. Lần trước Cao Nhã thua là vì hoàn toàn khinh địch, nên mới có cơ hội dùng một chiêu đánh thắng. Nếu Cao Nhã còn vấp sai lầm thêm lần nữa thì nhất định là đồ ngu rồi. Gã nếu là Cận Vệ quân Võ úy, mặc dù có người phía sau màn hỗ trợ cũng không đến mức không chịu nổi một đòn của thuộc hạ.
Cao Nhã chuyển bước, hét lớn một tiếng, giơ cánh tay lên, vung đao hướng Sở Hoan chém lại. Sở Hoan bất động thanh sắc, đang định đón nhận, chợt cảm giác trong mắt có một đạo ánh sáng rất chói gắt xẹt qua, lập tức lui về sau hai bước.
Lúc này gã phát hiện Cao Nhã có một ưu thế, người này hai cánh tay áo giáp đều là đồng thau bóng loáng, có thể phản quang. Lúc này mặt trời lên cao, tay Cao Nhã chỉ cần nhấc lên, đồng thau đã có thể phản chiếu ánh mặt trời sáng chói cả mắt.
Cao Nhã trước đó làm như vậy chỉ là muốn gây trở ngại cho Sở Hoan trên trường đua ngựa. Có lẽ ngay cả gã cũng không thể tưởng được, giờ phút này võ đấu, hai cánh tay áo giáp của gã có thể làm nhiễu loạn tầm nhìn của đối thủ.
Sở Hoan lui về phía sau hai bước, Cao Nhã mừng rỡ còn tưởng rằng Sở Hoan sợ hãi, trong lòng thầm nghĩ: “Lần trước là bị ngươi đánh lén. Kỹ thuật cưỡi ngựa , tài bắn cung của ngươi cố nhiên lợi hại, nhưng đao pháp chưa hẳn lợi hại”.
Gã đang định tiếp tục đánh, Sở Hoan đã giơ tay lên nói:
- Chậm đã!
Cao Nhã cười lạnh nói:
- Như thế nào? Không dám đánh? Nếu như ngươi nhận thua, sẽ không cần phải tiếp tục so đấu.
Sở Hoan thản nhiên cười, từ bên hông lấy chiếc khăn vải lúc bắn cung đã sử dụng ra, ngay trước mặt Cao Nhã điềm nhiên che mắt lại.
Bốn phía mọi người lại có không ít tiếng nghị luận. Có người cho rằng Sở Hoan sau khi thắng liên tiếp hai trận đã không còn biết trời cao đất rộng. Nhưng không người nào biết, Sở Hoan che mắt lại là để phòng ngừa ánh hào quang làm nhiễu loạn tầm nhìn.
Cao Nhã lúc này lại càng lúng túng.
Sở Hoan làm như vậy, chẳng lẽ mình cũng muốn làm theo bịt kín hai mắt? Nhưng một khi bịt kín ánh mắt, thì làm sao so đao? Cao Nhã tuy rằng tập luyện đao pháp, nhưng chưa bao giờ bịt mắt luyện đao. Đối với gã, việc này chẳng khác nào là người mù. Chỉ sợ lúc đó ngay cả vị trí của Sở Hoan cũng không thể đoán được.
Trong lòng gã thầm hận, đến lúc này, mà Sở Hoan vẫn còn làm khó mình.
Gã đang do dự, Sở Hoan đã thản nhiên nói:
- Cao Võ úy, xin mời chỉ giáo!
Cao Nhã nắm chặt đao, nhưng trong lòng thì nghĩ, Sở Hoan trước mặt mọi người bịt mắt lại, chứng tỏ tiểu tử này có luyện qua “manh đao”, nếu không, không có khả năng mạo hiểm đến thế. Nếu như mình cũng bịt mắt lại, chỉ sợ đúng là không phải đối thủ của Sở Hoan.
Hoàng đế đã nói qua, thắng thăng một cấp, bại giáng một cấp. Cao Nhã bứt rứt trong lòng, hiểu rằng trong Cận Vệ quân, muốn thăng một cấp hết sức khó khăn. Hoặc là dựa vào chiến công, hoặc là dựa vào kinh nghiệm lý lịch. Hiện giờ muốn dựa vào chiến công lên chức thực không có bao nhiêu cơ hội. Cần nhờ kinh nghiệm lý lịch, lại phải ẩn nhẫn nhiều năm. Chính mình nay có thể thành Võ úy, nói toạc ra là nhờ có công lao tiên phụ. Nếu lỡ tay đánh bại, bị hạ xuống Phi úy, nếu muốn thăng chức trở lại, còn chẳng biết đến bao giờ.
Tâm niệm như vậy, gã hiểu trận chiến này vạn không thể thua, lập tức cắn răng một cái, cũng không che mắt, chân trái bước ra, trong tay đại đao lại bổ tới về phía Sở Hoan.
Vành tai Sở Hoan hơi hơi giật giật. Tiếng bước chân của Cao Nhã rất mạnh, đao phong sắc bén, ngược lại càng giúp Sở Hoan dễ dàng đoán được vị trí của Cao Nhã, hướng đao và lực đạo.
Đợi Cao Nhã chém xuống, Sở Hoan liên tục vung đao đón nhận. “Sặc sặc sặc" liên tục ba tiếng vang lên, hai đao chạm vào nhau, đốm lửa văng khắp nơi. Ba đao qua đi, Cao Nhã đúng là cảm thấy cổ tay run lên, trong lòng giật mình. Sở Hoan chẳng những bịt mắt cũng có thể thoải mái mà ngăn cản ba đao sắc bén của chính mình, hơn nữa, xem công lực thì hắn tựa hồ như còn mạnh hơn.
Trong lòng gã ớn lạnh, nhưng không kịp nghĩ nhiều, đao Sở Hoan đã không một chút đắn đo phản kích liền. Sở Hoan lần này xuất đao cũng không chú trọng động tác đẹp, vẫn quay đầu bổ về phía Cao Nhã.
Trong nháy mắt hắn đổi phản thành công, chuyển hoán tốc độ tất nhiên là hơn hẳn Cao Nhã. Cao Nhã nhìn thấy đại đao của Sở Hoan từ trên không bổ xuống, cũng không dám chậm trễ, trong lòng âm thầm kêu khổ. Tiểu tử này quả nhiên luyện qua “manh đao” (manh = mù), bịt mắt nhưng vẫn xuất đao cực kỳ chuẩn xác. Gã rơi vào đường cùng, vung đao ngăn cản, "sặc sặc sặc" ba tiếng vang lên. Cao Nhã đột nhiên thất thanh kêu lên một tiếng, đại đao đã rời khỏi tay.
Lúc trước gã xuất ra ba đao, Sở Hoan đều ngăn cản được. Gã đã cảm giác cổ tay có chút tê đau. Giờ phút này Sở Hoan chém lại ba đao, công lực của ba đao này Cao Nhã hoàn toàn không thể so bì. Từ đau thứ nhất, Cao Nhã đã cảm thấy cổ tay đau nhức. Đến đao thứ hai, cổ tay cảm giác như muốn nứt. Đến đao thứ ba, gã dốc toàn lực ngăn cản, cổ tay như muốn vỡ vụn, đau đớn không thể tả, bủn rủn toàn thân, đại đao cũng không thể nắm, bay khỏi tay.
Bốn phía mọi người nhìn thấy cảnh tượng đó âm thầm lắc đầu.
Cuộc tỷ thí này hiển nhiên không đặc sắc bằng hai trận trước, không cần đến mười chiêu đã định được kết quả. Hơn nữa hai người xuất chiêu đều rất bình thường, không có gì đáng gọi là chiêu số cao minh.
Tuy nhiên Sở Hoan bịt mắt, lại chỉ cần chưa đến mười chiêu đã đánh bay đại đao của Cao Nhã. Điều đó đủ để chứng minh Sở Hoan đao pháp quả thật không kém.
Cao Nhã đại đao rời tay, Sở Hoan đại đao chớp động, mũi đao lạnh như băng đã kề vào cổ Cao Nhã. Tựa hồ biết bại cục đã định, Sở Hoan giật khăn vải xuống, nhìn Cao Nhã, thản nhiên nói:
- Nhận thua đi!
Rồi thu đao về.