Sở Hoan trơ mắt nhìn quỷ sai kia kéo đứt cổ quái vật, trong lúc kính hãi, trong ngọn lửa kia lại dần hiện lên ngày càng nhiều quỷ sai cũng quái vật, hình phạt tàn khốc hiện ra bốn phía, tiếng gào khóc thảm thiết của những quái vật kia không ngừng lọt vào tai, Sở Hoan cảm thấy toàn thân mình cứng ngắc, không thể nhúc nhích mảy may, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt sinh ra nhiệt độ cao, khiến Sở Hoan cảm thấy dường như toàn thân mình cũng đang bị thiêu đốt trong bếp lò.
Trong lúc đó, liền thấy một quỷ sai nghiêng đầu lại, răng nanh tóc đỏ, đang nhìn hắn, đôi mắt kia giống hệt mắt trâu, mang theo vẻ hung ác.
Sở Hoan rất giật mình, lại thấy quỷ sai bốn phía đột nhiên chuyển ánh mắt về phía mình, còn có quỷ sai cầm kình cụ đi về phía mình.
Sở Hoan đặt mình vào trong đó, cảm thấy sợ hãi xông lên đầu, chẳng qua tính tình hắn sẽ không để mặc người chém giết, thấy quỷ sai đi tới, tuy trong lòng sợ hãi nhưng vẫn nắm chặt tay đánh cược một lần. Lúc gan dạ nắm tay lại cảm thấy khác thường, nhìn thoáng qua càng kinh hãi thất sắc, hắn lại phát hiện hai tay mình biến thành móng trâu, một tiếng thét kinh hãi, trong miệng lại phát ra tiếng trâu rống.
Hết thảy điều này không thể tưởng tượng được, Sở Hoan không biết tại sao mình biến thành một con trâu.
Quỷ sai tuôn ra từ bốn phía, cả đám mặt mũi dữ tợn, toàn thân Sở Hoan tràn đầy cảm giác vô lực, mắt nhìn thấy một gã quỷ sai vung đại đao trong tay chém vào mình, toàn thân không thể nhúc nhích, căn bản không có lực phản kháng.
Mắt thấy đại đao rơi lên đầu, bỗng nhiên nghe được một tiếng rú thảm, ngực quỷ sai kia đột nhiên xuất hiện một trường thương màu vàng, xuyên qua ngực, Sở Hoan giật mình, tên quỷ sai trước mặt lại biến ảo thành một gã mãnh sĩ mặc chiến giáp toàn thân, mặt mũi vẫn cực kỳ xấu xí, lúc này lại nghe tiếng kêu thê lương chung quanh đã biến thành tiếng hò hét.
Hắn nhìn chung quanh, phát hiện chiến sĩ mặc chiến giáp bốn phía, nam có nữ có, nam nhân xấu xí không chịu nổi, mà nữ nhân đều xinh đẹp gợi cảm khác thường.
Máu tươi văng khắp nơi, nơi nơi đều là tiếng kêu giết.
Sở Hoan nhìn lại chính mình, lại biến thành một gã chiến sĩ mặc giáp, mấy tên chiến sĩ hung hãn chạy tới hai bên, cầm thương giết qua phía mình.
Trong tay Sở Hoan nhiều hơn một cây trường thương, mắt thấy địch nhân giết qua, chỉ có thể động thân nghênh chiến, hắn vung vẩy trường thương, chém giết trong đám người, đầu người chung quanh bắn ra, tứ chi rơi khắp nơi trên đất, một tràng Tu La tàn khốc.
Thân ở trong đó, ta không giết người, người sẽ giết ta.
Sở Hoan liên tục giết mấy người, nhất thời sát tính bùng lên, một gã chiến sĩ Tu La mạnh mẽ xông lại, tốc độ nhanh như thiểm điện, thương đâm ra càng sắc bén tàn nhẫn. Không chờ Sở Hoan kịp phản ứng, mũi thương lạnh băng kia đã đâm tới cổ Sở Hoan, Sở Hoan đã không cách nào né tránh, trong lòng cho rằng sẽ chết dưới thương của đối thủ, hắn nhắm mắt lại, trong giây lát bên tai truyền đến một tiếng nhạc cực kỳ dễ nghe, kèm theo tiếng Thanh Loan kêu to.
Trong khi Sở Hoan kinh ngạc, mở to mắt, lại phát hiện chung quanh sương mù mờ mịt, một con Thanh Loan bay qua trước mặt mình, lại có một nữ tử xiêm y đẹp đẽ quý giá quay đầu, dịu dàng cười với mình, dung mạo như thiên tiên, nụ cười sáng chói/
Âm thanh của tự nhiên không ngừng lọt vào tai, cảnh sắc chung quanh xinh đẹp như tranh vẽ, cho dù là nam hay nữ đều cao quý khác thường, thanh nhã mà tinh khiết.
Sở Hoan đi trong đám người, khuôn mặt mỗi người đều tươi cười, cực kỳ khiên tốn lễ phép, trên không trung có tiên hạc Thanh Loan bay qua, còn nhìn thấy không ít dị thú quý hiếm.
Hắn chậm rãi bước đi, hết thảy chung quanh đều khiến Sở Hoan như trong mộng ảo, đột nhiên dưới chân trầm xuống, hắn ngã quỵ, trước mắt đen kịt, bên tai nghe được từng tiếng thút thít nỉ non, lập tức cảm thấy thân thể mình bay bổng, người giữa không trung, lúc này nhìn thấy mình trong một gian phòng đơn sơ, một vị lão giả nằm trên giường gỗ, bên giường có năm sáu người phủ trên mặt đất mà khóc, dĩ nhiên đốt giấy để tang.
Sở Hoan đang nghi hoặc, nhìn lão giả trên giường gỗ, mới phát hiện lão giả đã chết đi, râu tóc bạc trắng, chẳng qua lông mày của lão giả dĩ nhiên quen thuộc khác thường, trong giây lát lại giật mình, hình dạng lão giả trên giường lại có vài phần tương tự mình, chỉ là tuổi tác lớn hơn mình rất nhiều, nhất thời khó hiểu, bên tai lại nghe được tiếng quát lớn vang lên:
- Hồn phách của ngươi đã xuất, mau theo chúng ta tới Địa Ngục báo danh… !
Sở Hoan còn không kịp xem ai nói, đã cảm thấy một vòng tròn từ không trung chùm xuống, cổ lập tức bị ghìm chặt, là xiềng xích cột chặt cổ mình.
Sở Hoan lập tức cảm thấy khó thở, xiềng xích kia gần như muốn kẹp gãy cổ mình, xiềng xích kia càng kéo càng chặt, Sở Hoan lại cắn răn kháng cự, mơ hồ cảm thấy dường như cổ mình bị kéo đứt, thống khổ khác thường, đúng lucsn ày bên tai đột nhiên truyền tới tiếng Phật hiệu trầm thấp, tiếng Phật hiệu kia vừa trầm thấp lại mịt mờ, tràn đầy uy nghiêm.
Trước mắt Sở Hoan đột nhiên sáng ngời, hết thảy đều biến mất, chỉ còn tiếng Phật âm bên tai, trước mắt rõ ràng, lại vẫn ở trong gian phòng nhỏ kia, Quỷ đại sư khoanh chân ngồi trước mặt mình, ngọn đèn lờ mờ, đôi mắt đỏ thẫm đang nhìn mình, Phật âm kia truyền ra từ trong miệng Quỷ đại sư.
Sở Hoan thế mới biết, chính mình vừa mới gặp một ác mộng cực kỳ quái dị.
Lúc này hắn cảm giác được, toàn thân mình mồ hôi đầm đìa, dường như bị một thùng nước dội từ trên đầu xuống, ngay cả quần áo cũng đã ướt đẫm.
Tiếng Phật âm của Quỷ địa sư dừng lại, trong phòng nhất thời khôi phục yên lặng. Sở Hoan vẫn cảm thấy cổ hơi đau đớn, đưa tay sờ lên cổ, cũng không có bất cứ thứ gì khác thường, nhưng loại cảm giác bị khóa xích này chưa tan đi, thậm chí hô hấp cũng gấp rút, thở hổn hển.
- Đại… đại sư… !
Sở Hoan trở lại bình thường, hết thảy vừa thấy quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Giọng Quỷ đại sư nghe rất suy yếu, lại rất uy nghiêm hỏi:
- Ngươi trải qua Lục Đạo Luân Hồi, có cảm giác gì?
Sở Hoan khẽ giật mình, lúc này nhớ lại, mộng cảnh mình vừa trải qua đúng là rất giống với bức họa mình chứng kiến tại Lục Đạo đường, dường như mình còn sống mà thể nghiệm chân thật một hồi bên trong bức họa.
Hắn không biết tại sao mình lại sinh ra cảm giác như vậy, nhưng có một điểm có thể khẳng định, mình sinh ra ảo giác như vậy chắc chắn là Quỷ đại sư động tay động chân.
Nhưng hắn không cách nào tưởng tượng, Quỷ đại sư này dùng phương pháp gì có thể khiến mình tiến vào ảo giác như vậy, trái lại hắn biết có một loại thuật thôi miên, thuật thôi miên có thể dẫn ra thứ ẩn giấu sâu trong ký ức con người, khiến người ta nhớ lại, nhưng bình thường mà nói, ảo giác thuật thôi miên sinh ra đều là chuyện bản thân mọi người từng trải qua, chỉ là bị mọi người quên đi, thông qua thuật thôi miên gọi lại ký ức ngủ say.
Nhưng ảo giác hôm nay hoàn toàn khác.
Ảo giác sinh ra hôm nay lại bị dẫn vào trong Lục Đạo Luân Hồi, giống như thực sự trải qua Lục Đạo Luân Hồi một phen, cảm giác này chân thật tới đáng sợ.
Sở Hoan thực khó có thể tưởng tượng, Quỷ đại sự lại có năng lực khống chế tư tưởng người khác, trực tiếp đưa ý thức người khác tiến vào trong tràng cảnh Lục Đạo Luân Hồi, điều này mạnh hơn nhiều so với thuật thôi miên.
Bản thân thuật thôi miên là một năng lực cực kỳ thần bí, mà thuật dẫn ý thức của Quỷ đại sư hiển nhiên mạnh hơn rất nhiều thuật thôi miên, một thứ là giúp người ta nhớ lại ký ức đã quên, mà loại của Quỷ đại sư thì khống chế sự tưởng tượng của người khác, giữa hai loại quả thật không thể so sánh.
Nếu không phải hôm nay Sở Hoan tự mình trải nghiệm, hắn tuyệt đối sẽ không tin tưởng loại chuyện lạ ly kỳ này.
Quỷ đại sư vẫn nhìn Sở Hoan, dường như đang chờ đợi câu trả lời của Sở Hoan.
Sở Hoan trầm mặc một lát, nhớ lại hết thảy ảo giác đã phát sinh vừa rồi, rốt cuộc nói:
- Khổ!
Quỷ đại sư hơi gật đầu, nói:
- Ngươi rất tốt!
Lão cũng không nói vì sao rất tốt, chỉ chậm rãi nói:
- Thiện tam đạo, Thiên Đạo, Tư La Đạo, Nhân Gian Đạo, ác tam Đạo, Ngạ Quỷ Đạo, Địa Ngục Đạo, Súc Sinh Đạo, Lục Đạo phân chia thiện ác, thiện tam đạo là Thượng Tam Đạo, ác tam đạo là Hạ Tam Đạo. Lục Đạo Luân Hồi, chúng sinh khó thoát, trong đó vô luận là Thượng Tam Đạo hay Hạ Tam Đạo, đều tràn đầy cực hạn và trói buộc. Lục Đạo vô cùng, Luân Hồi vô tận, không cách nào siêu thoát Lục Đạo, thì vĩnh viễn rơi vào trong Lục Đạo Luân Hồi, vĩnh viễn không thể sinh!
Sở Hoan hơi mờ mịt, lại hơi khó hiểu.
Hắn không hề nghiên cứu Phật hiệu, chẳng qua cũng nghe được danh từ Lục Đạo Luân Hồi, nhưng rốt cuộc có chuyện gì lại không hứng thú, chưa bao giờ có lòng nghiên cứu.
Lúc này Quỷ đại sư nói tới, Sở Hoan cái hiểu cái không, nhưng Sở Hoan càng kỳ quái hơn, là mình chẳng qua mang theo Mị Nương tới đây giải độc cứu mạng, Quỷ đại sư này lại an bài mình quan sát bức họa trên tường tại Lục Đạo đường, rồi lại nói về Phật hiệu ở chỗ này với mình làm gì?
Lúc này trong lòng hắn muốn biết nhất chính là an nguy của Mị Nương thế nào, nhưng Quỷ đại sư thuyết giáo ở đây, hắn cũng không tiện ngắt lời, hơn nữa tràng cảnh Lục Đạo Luân Hồi mình vừa trải nghiệm vừa rồi quả thực vô cùng ly kỳ, lập tức bình tâm lắng nghe, trong lòng nghĩ tới Quỷ đại sư làm như vậy sẽ có lời giải thích với mình, lại nghe một chút Quỷ đại sư rốt cuộc muốn làm gì.
- Chúng sinh Luân Hồi trong Lục Đạo, quả thật là chuyện khổ không thể tả, đây chính là chuyện lớn nhất mà sinh linh phải giải quyets.
Giọng Quỷ đại sư nghiêm túc và trang trọng vô cùng:
- Muốn giải quyết chuyện lớn này, nhất định phải có được Diệu Pháp Môn, là sinh linh tràn ngập vui mừng giác ngộ và trí tuệ siêu việt. Cho nên Phật Đà nói ngũ giới thập thiện pháp, tứ thánh đề, thập nhị nhân duyên pháp, lục độ vạn hành bồ tát pháp, để chúng sinh linh rời khổ được vui mừng, vào Niết Bàn, siêu thoát Lục Đạo Luân Hồi!
Sở Hoan cái hiểu cái không, cẩn thận hỏi:
- Đại sư, ý của ngài là nói, Phật hiệu sinh ra chính là muốn giúp đỡ chúng sinh linh siêu thoát Lục Đạo, Phật hiệu chính là Đại Pháp Môn giải quyết Lục Đạo Luân Hồi?
Giọng Quỷ đại sư mang theo một chút vui mừng:
- Ngộ tính của ngươi rất cao, đã hiểu được lời ta nói.
Sở Hoan thầm nghĩ trong lòng: “Vậy cũng không phải ngộ tính gì cao, lời ông nói ra chính là đạo lý”. Lời này hắn đương nhiên sẽ không nói ra, hắn hỏi:
- Đại sư, tại hạ không hiểu Phật hiệu, những Diệu Pháp Môn huyền ảo này, tại hạ thật khó có thể hiểu được chân lý.
Hắn nói lời uyển chuyển, ý tứ kia thực sự hiểu được, chỉ là không muốn tiếp tục nói Phật hiệu.
Quỷ đại sư đương nhiên nghe ra ý tứ trong lời Sở Hoan nói, lắc đầu:
- Nếu lúc trước, ngươi có thể không rõ, nhưng bây giờ ngươi lại phải hiểu được một chút, chỉ khi ngươi đã hiểu được cái gì là Phật hiệu, ngươi mới có thể suốt đời hộ pháp!
- Hộ pháp?
Sở Hoan khẽ giật mình.
Quỷ đại sư chậm rãi nói:
- Ngươi phải nhớ đã từng đáp ứng ta, muốn ta cứu sống nàng, chỉ có một điều kiện, điều kiện này chính là cuộc đời này ngươi phải làm hộ pháp Phật môn!
Sở Hoan nghe vậy, khuôn mặt lập tức biến sắc.