Nội sảnh cùng Noãn các cách nhau không xa, khi Tiếu Tĩnh Khiêm xuất hiện ở nội sảnh, áo mũ đã chỉnh tề, có một nam tử hơn 40 tuổi mặc áo vải thô đang chờ trong sảnh, nhìn thấy Tiêu Tĩnh Khiêm xuất hiện, vội vàng tiến lên cung kính nói:
- Nhị công tử!
Tiếu Tĩnh Khiêm dò xét người này vài lần, ngồi xuống ghế, hỏi:
- Ngươi nhìn rất lạ, là người trong phủ sao?
Nam tử vội nói:
- Tiểu nhân nửa năm trước được Lưu quản gia đưa đến phủ, làm việc ở trong kho hàng. Nhị công tử ít về, gặp không nhiều, có lẽ không nhớ tiểu nhân.
- Là Lưu Trùng phái ngươi tới?
- Vâng.
Nam tử vội nói:
- Nhị công tử có việc vô cùng khẩn cấp, tiểu nhân được Lưu quản gia dặn dò, ngựa không ngừng dừng vó chạy tới đưa tin cho Nhị công tử.
- Ngươi nói là Lưu Trùng phái ngươi tới, vậy y có đưa cho ngươi vật gì không?
Nam tử lập tức lấy ra một đồ vật từ trước ngực, là một chuỗi hạt tràng niệm phật bằng gỗ đàn hương. Tiếu Tĩnh Khiêm trông thấy phật châu kia, gật gật đầu, hỏi:
- Y cho ngươi đưa thư gì? Thư đâu?
- Lưu quản gia nói, chuyện này quan trọng, không thể viết thư, chỉ có thể truyền miệng.
- Không thể viết thư?
Tiếu Tĩnh Khiêm nhíu mày.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nam tử nhìn xung quanh, tiến sát đến hạ thấp giọng nói:
- Nhị công tử, lão gia bệnh tình nguy kịch!
- Hả?
Tiếu Tĩnh Khiêm bỗng nhiên đứng lên, thất thanh nói:
- Phụ thân người...!
Nam tử vội dùng ngón tay dựng thẳng lên miệng, nhắc nhở Tiếu Tĩnh Khiêm không nên lớn tiếng. Tiếu Tĩnh Khiêm cũng biết chuyện này quan trọng nhường nào, thần sắc ngưng trọng, hạ giọng nói:
- Mau nói, rốt cuộc chuyện gì, phụ thân hiện giờ sao rồi?
Nam tử nhìn xung quanh, dường như sợ hãi có người nghe lén, Tiếu Tĩnh Khiêm lắc đầu nói:
- Cứ nói đừng ngại, nơi đây sẽ không có ai đến gần được.
- Ba ngày trước, lão gia đột nhiên té xỉu trong phủ, lúc đó đại công tử cùng Lưu quản gia đều có mặt, lập tức mời đại phu đến phủ khám cho lão gia. Nguyên nhân tại sao lại đột nhiên té xỉu, đại phu nói với đại công tử nhưng ngay cả phu nhân cũng không biết.
Nam tử hạ giọng nói:
- Lưu quản gia cảm thấy sự việc có chút kỳ quặc nên âm thầm tìm đại phu, bỏ ra một ít bạc, hỏi thăm tình hình của lão gia. Lưu quản gia không nói với tiểu nhân là bệnh gì, chỉ nói đại phu nói với ông ấy là lão gia lành ít dữ nhiều.
Tiếu Tĩnh Khiêm hai tay nắm đấm vào nhau, trầm giọng nói:
- Vậy bây giờ phụ thân tỉnh lại rồi chứ?
- Chưa tỉnh lại nhưng đại công tử đã phong tỏa tin tức, hơn nữa đi gặp mấy vị trưởng lão trong phủ mấy lần.
Nam tử nói khẽ:
- Lưu quản gia để cho tiểu nhân đi tới đưa tin cho nhị công tử, nếu như đoán không sai, đại công tử đang chuẩn bị đem tin tức lão gia bị bệnh giấu nhị công tử, sau đó âm thầm tiếp cận trưởng lão trong gia tộc, đợi đến khi lão gia...lão gia bất trắc, y lập tức tiếp nhận vị trí gia chủ.
Tiếu Tĩnh Khiêm cười lạnh nói:
- Tên ấy tầm nhìn hạn hẹp, vị trí gia chủ để loại người như y chiếm lấy sao? Lưu quản gia còn nói gì nữa không?
- Lưu quản gia còn nói, không biết lão gia có tỉnh lại hay không. Nếu như không thể tỉnh lại, đại công tử nhất định sẽ giả truyền di chúc của lão gia, nhất định nói lão gia chuẩn bị lập con trưởng làm gia chủ. Đại công tử hiện giờ đang âm thầm tiếp xúc với các trưởng lão trong tộc, nhất định là muốn có được sự ủng hộ của bọn họ.
Nam tử trầm giọng nói:
- Y cố tình đem tin tức lão gia bị bệnh giấu diếm, chính là sợ nhị công tử trở về tranh vị trí gia chủ cùng y. Chỉ cần nhị công tử không biết chuyện này, đến lúc đó nhị công tử biết, thì tất cả đã muộn rồi.
- Được lắm Tiếu Tĩnh Sanh.
Tiểu Tĩnh Khiêm tức giận nói:
- Cho rằng lão tử ở ngoài thì chuyện gì cũng không biết sao, lại không biết được Lưu quản gia chính là tai mắt trong phủ của ta.
Vỗ vai nam tử:
- Ngươi làm rất tốt, ngươi tên gì?
- Tiểu nhân Ngưu Khánh.
- Ngưu Khánh, lần này ngươi lập công, đợi đến khi bổn công tử quay lại nhất định sẽ ban thưởng. Lưu quản gia còn có nói chuyện gì nữa không?
- Lưu quản gia nói, trưởng lão trong tộc, không phải đều ủng hộ đại công tử, cũng có nhiều người ủng hộ nhị công tử. Nhị công tử văn võ song toàn, tài đức vẹn toàn, chỉ có nhị công tử mới có thể kế thừa vị trí gia chủ, Tiếu gia mới có thể phồn vinh hưng thinh.
Ngưu Khánh nói:
- Nếu như nhị công tử không có trong phủ, thì dựa vào uy thế của đại công tử, bọn họ cũng không dám phản đối.
- Tên ngu xuẩn kia, một lòng muốn đem cơ nghiệp Bắc Sơn dâng cho Chu Lăng Nhạc, không muốn làm rạng danh gia tộc, lại muốn làm tay sai của Chu Lăng Nhạc.
Tiếu Tĩnh Khiêm cười lạnh nói:
- Mặc dù Chu Lăng Nhạc lợi hại nhưng cần gì phải sợ gã, Tiếu gia chúng ta cũng chưa có thử đánh cược một lần với Chu Lăng Nhạc. Vị trí gia chủ nếu rơi vào trong tay tên ngu xuẩn kia, Bắc Sơn rất nhanh sẽ trở thành món ăn trong tay Chu Lăng Nhạc. Bổn công tử cho dù bị thịt nát xương tan, cũng không để chuyện đó xảy ra.
Ngưu Khánh nói:
- Nhị công tử, quản gia nói rồi, tiền đồ của Tiếu gia, hoàn toàn gửi gắm trên người nhị công tử. Một khi đại công tử có được vị trí gia chủ, Tiếu gia sẽ bị hủy hết, vì thế Lưu quản gia lệnh cho tiểu nhân bất kể thế nào cũng phải đem tin tức lão gia bệnh trọng báo cho nhị công tử, không thể trì hoãn chút nào, bởi vì...bởi vì lão gia hiện tại không rõ, nếu như nhị công tử về muộn, e là...e là tất cả đã không còn kịp nữa.
Tiếu Tĩnh Khiêm lập tức nói:
- Đúng vậy, hiện tại ta phải trở về ngay. Ngưu Khánh ngươi chờ ta, giờ ta đi phó thác sự việc trong quân, sau đó sẽ dẫn một đội binh mã trở về phủ thành. Binh trong tay lão tử, xem tên ngu xuẩn đó sao đấu được với ta!
- Nhị công tử, không thể được.
Ngưu Khánh vội vàng nói:
- Lưu quản gia liên tục dặn dò tiểu nhân, khuyên nhủ nhị công tử nhất định không được hành động theo cảm tính.
- Hành động theo cảm tính?
- Nhị công tử, tình hình hiện giờ của lão gia, chưa biết sống chết thế nào, mặc dù bệnh nặng, nhưng...chưa chắc đã không thể tỉnh lại.
Ngưu Khánh nhẹ nhàng nói:
- Nếu như nhị công tử mang binh trở về, lão gia lại tỉnh lại đến lúc đó thì nhị công tử ăn nói thế nào với lão gia? Chẳng lẽ lại để lão gia nghĩ, nhị công tử mang binh hồi phủ để đoạt vị trí gia chủ sao? Hơn nữa, rất nhiều trưởng lão trong tộc đều khen ngợi nhị công tử, đều cảm thấy nhị công tử vượt xa đại công tử, nhưng nếu như dẫn binh về, chỉ e là trưởng lão cũng cảm thấy nhị công tử...!
Lại không nói tiếp nữa.
Tiếu Tĩnh Khiêm chau mày nói:
- Ngươi cứ nói đừng ngại, nói sai ta cũng không trách ngươi.
- Nhị công tử, nếu như người dẫn binh trở về, các trưởng lão cũng nghĩ rằng người cùng quyền uy bức, cậy thế đoạt quyền, vô cùng bất lợi với nhị công tử.
Ngưu Khánh nghiêm nghị nói:
- Nhị công tử muốn làm gia chủ, muốn để cho cao thấp trong tộc tâm phục khẩu phục thì cần lấy đức thu phục lòng người. Dẫn binh trở về, chỉ khiến cho nhị công tử bị hao tổn, tuyệt đối không phải thượng sách.
- Đúng đúng đúng.
Tiếu Tĩnh Khiêm bừng tỉnh ngộ nói:
- Ngưu Khánh, ngươi nói không sai, ừm, không thể dẫn binh trở về, thật sự không thể. Tên ngu xuẩn Tiếu Tĩnh Sanh kia sẽ nói cậy thế đoạt quyền, hắc hắc, bổn công tử sẽ không để hắn mượn cơ hội đâu, bổn công tử làm gia chủ, đó là nguyện ý của mọi người, lấy đức thu phục lòng người, lấy đức thu phục lòng người...!
Vỗ vai Ngưu Khánh, cảm khái nói:
- Ngưu Khánh, không ngờ ngươi lại có tầm nhìn như vậy, thật đúng là nhân tài. Đợi đến khi bổn công tử đạt được vị trí gia chủ, tất sẽ trọng dụng ngươi.
- Tiểu nhân tạ ơn nhị công tử.
Ngưu Khánh cảm kích nói.
- Theo ý của ngươi, giờ phải làm thế nào mới tốt.
- Lưu quản gia đã nghĩ ra đối sách.
Ngưu Khánh nhẹ nói:
- Nhị công tử đừng gây chiến, tuyệt đối không để lộ bệnh tình của lão gia cho những người khác biết. Bất luận là Chu Lăng Nhạc hay là Sở Hoan đều đang nhìn chằm chằm vào Bắc Sơn chúng ta, nếu như để bọn họ biết lão gia bệnh nặng, e là sẽ xuất quân tới. Cho nên tin tức này, càng ít người biết càng tốt.
Tiếu Tĩnh Khiêm dường như suy nghĩ điều gì, gật đầu nói:
- Ngươi nói đúng.
- Nhị công tử cần phải đi suốt đêm hồi phủ.
Sắc mặt Ngưu Khánh nghiêm nghị nói:
- Phủ thành cách nơi này cũng chỉ có trăm dặm, nhị công tử nhanh thúc ngựa, bây giờ xuất phát, trước trời sáng có thể về đến phủ thành.
Nhị công tử cũng không cần làm gì, sau khi hồi phủ, nhìn thấy lão gia, chỉ cần ở bên cạnh lão gia, đại công tử cũng không thể làm gì được.
Lão gia một mực coi trọng nhị công tử, chỉ cần lão gia có thể tỉnh lại, nhất định giao vị trí gia chủ cho nhị công tử. Cho dù lão gia không tỉnh lại chỉ cần nhị công tử ở trong phủ, những trưởng lão ủng hộ nhị công tử cũng dám đứng về phía nhị công tử...còn về binh mã, đến lúc vạn bất đắc dĩ, nhị công tử dùng cũng không muốn!
Tiếu Tĩnh Khiêm đương nhiên hiểu ý tứ trong đó. Nếu có được sự ủng hộ của các trưởng lão trong tộc, cuối cùng đạt được vị trí gia chủ, như vậy đương nhiên tất cả đều vui vẻ. Nhưng nếu Tiếu Tĩnh Sanh chiếm ưu thế, vào lúc vạn bất đắc dĩ, cũng không cần để ý gì đến uy vọng, đương nhiên phải điều động binh mã, cậy thế đoạt quyền.
Tiếu Tĩnh Nghiêm rất rõ, y muốn đoạt lấy không chỉ đơn giản là vị trí gia chủ. Đạt được vị trí gia chủ, mới có tư cách kế thừa quyền thế của Tiếu Hoán Chương, trở thành người nắm quyền Tổng đốc Bắc Sơn.
Vị trí Tổng đốc Bắc Sơn đã không giống lúc trước. Nếu là lúc trước, sau khi Tiếu Hoán Chương chết thì phải qua triều đình cắt cử phái quan viên khác đến nhậm chức.
Nhưng hiện tại triều đình không quản được Tây Bắc, Tiếu gia cũng không trơ mắt nhìn quyền thế bị đoạt mất, để người khác ngồi lên vị trí Tổng Đốc Bắc Sơn, Tiếu gia ở Bắc Sơn thâm căn cố để, bất luận là tiền lương hay là binh mã đều ở trong tay bổn tộc, thân sĩ gia tộc quyền thế ở Bắc Sơn, cũng đều dưới trướng của Tiếu gia. Nếu Tiếu Hoán Chương chết đi, thì cái ghế Tổng Đốc sẽ trống, đương nhiên là quan viên trên dưới ở Bắc Sơn sẽ trình sớ lên triều đình, tập thể tiến cứ con của Tiếu Hoán Chương kế thừa vị trí Tổng Đốc.
Đây chỉ là công phu bề mặt, dù sao Tiếu gia tạm thời vẫn không muốn có tội danh mưu phản.
Tiếu gia tại Bắc Sơn đã là thâm căn cố đế, khó mà rung chuyển. Nếu triều đình biết thời biết thế, như vậy cả hai bên cùng vui vẻ, triều định tiếp tục cuộc sống của y, Tiếu gia vẫn là thần tử bên ngoài. Nhưng một khi triều đình phái quan viên khác xuống, đối với Tiếu gia mà nói, có rất nhiều con đường để lựa chọn, dĩ nhiên có thể khiến cho quan viên nhậm chức đến một người chết một người, cho dù không lấy mạng thì tiền lương binh mã đều trong tay Tiếu gia, quan viên phái đến cũng không có đất đặt chân.
Mà con đường vạch mặt đương nhiên là trực tiếp phản. Thiên hạ hiện nay khắp nơi đều là thế lực phản loạn, Tiếu gia cho dù có phản thì triều đình cũng không có sức mà chinh phạt.
Nhưng không phải là vạn bất đắc dĩ thì đương nhiên Tiếu gia sẽ không chọn con đường này. Giống như Chu Lăng Nhạc, ai cũng biết thanh thế của y ở Tây Bắc, càng biết được người này muốn chiếm Tây Bắc, nhưng chỉ cần không xuất cờ hiệu thì y vẫn là thần tử tốt của triều đình.
Tiếu Tĩnh Khiêm hiểu rất rõ vị trí gia chủ chính là vị trí Tổng Đốc, mà Tổng Đốc có quyền hành ở tất cả Bắc Sơn. Quyền thế như vậy, sao mà y có thể nhường cho vị huynh trưởng thua xa y như vậy chứ.