Lân cận tổng doanh thành Tây vô cùng vắng vẻ, nơi này đương nhiên cũng không có người dám đến gần, ngoài bốn gã canh gác phía trước cửa, cũng không nhìn thấy những người khác, ở cửa có hai tượng sư tử bằng đá, trông rất uy mãnh, rất sống động.
Sở Hoan đi vào bên trong sân tổng doanh thành Tây, gã binh sĩ đen cao to đi vào thông báo, không lâu sau, liền quay lại gọi Sở Hoan:
- Tổng kì đại nhân truyền ngươi vào, đi theo ta.
Sở Hoan đi theo người này vào đại sảnh, bức tường trắng trong đại sảnh vẽ những mãnh hổ xuống núi, đang giương nanh vuốt như muốn vồ xuống. Sở Hoan nhìn xung quanh, trong lòng thắc mắc, cũng không biết vì sao lại dẫn mình đến chỗ này, trong lòng thầm đề phòng, tạm thời không có người, nhìn con hổ được vẽ trông rất sống động, liền lại gần xem.
Chợt nghe thấy tiếng bước chân vang lên, Sở Hoan nghe thấy tiếng bước chân, vội vàng quay đầu lại nhìn, liền thấy một người đi ra, chỉ thấy người đó mặc bộ quần áo thường ngày, nhưng dáng người rất cao lớn, miệng rộng mũi dài, trong tay còn xách một cái lồng chim, dường như không nhìn thấy Sở Hoan, chỉ đùa với con chim trong lồng, đi đến một chiếc ghế lớn ngồi xuống, đặt chiếc lồng chim lên trên chiếc bàn bên cạnh, lúc này đã có người bưng trà dâng lên, thấy Sở Hoan đang nhìn người mặc y phục hàng ngày, trầm giọng nói:
- Thật to gan, còn không bái kiến Tổng kỳ đại nhân.
Sở Hoan ngẩn ra, mới hiểu được được người trước mắt này chính là Tổng kì đại nhân của tổng doanh thành Tây, tướng quan giỏi nhất của Võ Kinh Vệ là chỉ huy sứ Hoàng Thiên Đô, ở dưới thiết kế bốn doanh, trưởng quan của tứ thành tổng doanh chính là Tổng kỳ, là một trong những tướng lĩnh dưới quyền của chỉ huy sứ trong Võ Kinh Vệ mà thôi.
So với mười một vệ quân khác của mười hai vệ quân, Võ Kinh Vệ đóng quân ở kinh thành, địa vị rõ ràng là cao hơn một chút rồi, có thể nhậm chức ở Võ Kinh Vệ, thì đó cũng là nguyện vọng lớn nhất của những tướng lĩnh trong mười hai vệ quân.
Sở Hoan đã biết người này chính là Tổng kì thành Tây, tiến lên một bước, chắp tay nói:
- Bái kiến Tổng kì đại nhân.
Tổng Kỳ đại nhân này họ Trương, tên Đấu Lợi, nhấp một ngụm trà, nhìn Sở Hoan, buông chén trà xuống, mới hỏi:
- Ngươi chính là Sở Hoan?
Sở Hoan nói:
- Tại hạ chính là Sở Hoan.
Nhìn xung quanh không thấy có ai nữa, cũng không giống như đang thẩm vấn, xem ra không phải việc Phò mã bị ám sát.
Chỉ có điều lúc này bị dẫn đến tổng doanh thành Tây Võ Kinh Vệ, cũng không biết bị Tổng Kỳ đại nhân này muốn làm gì.
Tổng Kỳ Trương Đấu Lợi bình tĩnh thản nhiên hỏi:
- Sở Hoan, ngươi là người ở đâu?
Sở Hoan ngẩn ra, hắn vốn cho rằng vị Tổng Kỳ đại nhân này đã biết tên họ của mình, thì cũng đã biết lai lịch của mình rồi, không ngờ đối phương lại hỏi vậy, trong lòng cũng không biết người này có phải là đã biết còn hỏi không, vẫn trả lời:
- Đến từ Tây Sơn Đạo Vân Sơn Phủ.
- Ồ?
Trương Đấu Lợi thản nhiên nói:
- Ngươi là người Vân Sơn Phủ?
Người hơi nghiên về phía trước, thấp giọng hỏi:
- Ngươo có quen biết đại học sĩ Từ Tòng Dương?
Sở Hoan không biết vì sao Trương Đấu Lợi lại nhắc đến Từ Tòng Dương, sự kì quái của câu hỏi của đối phương, nếu như thật sự trả lời, Sở Hoan đúng là có quen biết Từ Tòng Dương, hơn nữa gặp qua, nhưng e rằng Từ Tòng Dương không quen biết bản thân.
Trương Đấu Lợi thấy Sở Hoan trầm ngâm, không đợi Sở Hoan trả lời, liền hỏi tiếp:
- Ngươi là con cháu thân thích của Từ đại học sĩ?
- Không phải không phải.
Sở Hoan vội lắc đầu:
- Đại nhân hiểu lầm rồi.
Trương Đấu Lợi lại hỏi tiếp:
- Vậy ngươi và Từ đại học sĩ có quan hệ gì?
Sở Hoan nói:
- Bẩm đại nhân, thực ra... thực ra tại hạ biết đại danh của Từ đại học sĩ, nhưng Từ đại học sĩ e rằng không biết sự tồn tại của tại hạ, tại hạ và Từ đại học sĩ không có... không có quan hệ gì cả.
Trong lòng lại nghĩ:
- Y tìm ta đến, lẽ nào là vì Từ đại học sĩ? Từ đại học sĩ đã quay về Kinh rồi sao?
Trương Đấu Lợi vốn vẻ mặt chờ đợi nhìn Sở Hoan, nghe Sở Hoan nói thế này, lập tức nhíu mày, lại nâng chén trà lên, nhấp một ngụm trà, hỏi:
- Ngươi thật sự không có quan hệ gì với Từ đại học sĩ? Ngươi cũng biết, quê hương của Từ đại học sĩ là ở Vân Sơn Phủ..., cứ thoải mái mà nói, người thân bạn bè của ngươi là người có quan hệ thân mật với Từ đại học sĩ? Hoặc là..., bà con cô bác gì đó có quan hệ với phu nhân của Từ đại học sĩ? Đúng rồi, ngươi có biết phu nhân của Từ đại học sĩ không? Có cái gì mà có thể có quan hệ với phu nhân của Từ đại học sĩ?
Sở Hoan càng nghe càng thấy không rõ ràng, Tổng Kỳ này trông rất uy mãnh, đôi mắt cũng sáng, giống như một người anh minh, chỉ có điều khi hỏi sao lại không có đầu đuôi gì cả, lúc là Từ đại học sĩ, lúc lại là phu nhân của Từ đại học sĩ, rốt cuộc y muốn làm gì?
Hơn nữa nhìn cái vẻ mặt của Trương Đấu Lợi này, dường như hi vọng Sở Hoan và Từ đại học sĩ có chút liên quan, thậm chí có liên quan với phu nhân của Từ đại học sĩ cũng được, Sở Hoan trong lòng đúng thật là cũng muốn có chút quan hệ với Từ đại học sĩ, sau này ở Kinh thành còn có chỗ dựa vững chắc, .... chỉ có thể tiếc nuối lắc đầu nói:
- Bẩm đại nhân, tại hạ... tại hạ quả thật không có chút quan hệ gì với bọn họ, bạn bè thân thích của tại hạ không nhiều, càng không có ai có quan hệ với Từ đại học sĩ.
Ở trong Kinh, bản thân dường như có chút liên quan với Tề Vương, thật mà nói, dường như còn có thể có chút liên quan với Lôi Độc Hành đại tướng quân của mười hai vệ quân.
Bản thân và Lâm Lang coi là tự định chung thân, Lâm Lang là con gái của Tô lão đông gia, Tô lão đông gia và đại tướng quân Lôi Cô Hành có chút giao tình, nếu như luận bàn quan hệ thì mình cũng có chút dây mơ rễ má với Lôi đại tướng quân, chỉ có điều Lôi đại tướng quân có nhận hay không thì cũng không biết được.
Tổng Kỳ Trương Đấu Lợi có chút thất vọng, ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng hỏi nói:
- Sở Hoan, ngươi vào Kinh khi nào?
- Mấy ngày trước.
- Ngươi vì sao lại vào Kinh?
Trương Đấu Lợi nhíu mày nói:
- Là có người tiến cử ngươi?
Sở Hoan không biết Trương Đấu Lợi vì sao cứ truy hỏi suốt vậy, y dường như hoàn toàn không biết gì về tình hình của bản thân, chỉ biết mỗi họ tên của bản thân mà thôi, không khỏi thấy kì lạ.
Hắn không biết có nên mang tên Tề Vương nói ra không, đang do dự, Trương Đấu Lợi đã hỏi tiếp:
- Ngươi ở Vân Sơn Phủ làm gì?
Sở Hoan trả lời:
- Tại hạ ở Vân Sơn Phủ nhậm chức Cấm Vệ Quân.
- Ồ?
Trương Đấu Lợi lại hỏi:
- Đảm nhiệm chức vụ gì?
- Vệ tướng!
Trương Đấu Lợi càng hiện ra vẻ mặt thất vọng, y là Tổng Kỳ Võ Kinh Vệ, thuộc mười hai vệ quân.
Mười hai vệ quân là Kinh thành Cảnh vệ quân, hiển nhiên không coi Cấm Vệ Quân ở các địa phương ra gì rồi, Võ Kinh Vệ lại có địa vị cao nhất trong mười hai vệ quân, ngay cả những người của mười hai vệ quân khác cũng chẳng coi ra gì, nên tất nhiên càng không coi Cấm Vệ Quân ra gì rồi, Trương Đấu Lợi là Tổng kỳ của Võ Kinh Vệ, tuy không được coi là những quan to quyền quý, nhưng nắm toàn quyền trị an của cả kinh thành, trong tay có tới hàng ngàn binh mã, vừa nghe Sở Hoan chỉ là một vệ tướng của Vệ Sở Quân địa phương, trong ánh mắt đã lộ vẻ coi thường rồi.
Đừng nói một vệ tướng cỏn con, ngay cả Thống chế của Vệ Sở Quân địa phương Trương Đấu Lợi cũng chắc chắc coi ra gì, thản nhiên hỏi:
- Nói như vậy, ngươi là địa phương tiến cử lên?
Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút, cũng không biết trả lời thế nào,Trương Đấu Lợi cũng không thèm để ý, đứng lên, nói với người đứng bên cạnh:
- Ngươi tìm một chỗ nào đó sắp xếp cho hắn, ngày mai kiểm tra xem có thự nào thiếu người thì phái hắn tới đó.
Rồi cầm lồng chim, dường như không có hứng thú nói chuyện tiếp với Sở Hoan, liền rời đi.
Sở Hoan có chút mơ hồ, hỏi:
- Tổng Kỳ đại nhân, ngài... ý của ngài tại nghe không hiểu.
Trương Đấu Lợi nhíu mày, cuối cùng nói:
- Binh bộ đưa xuống một phần điều lệnh, lệnh bản quan điều ngươi vào Võ Kinh Vệ làm việc...!
Rồi nhìn Sở Hoan với ánh mắt khó hiểu nói:
- Cũng không biết ngươi có bản lĩnh thế nào, mà khiến Binh Bộ đưa công hồng xuống... thôi vậy, có thêm ngươi cũng chẳng hề hấn gì, Binh Bộ đã có công hàm, bản quan cũng không thể cự tuyệt ngươi được, ta sẽ sắp xếp cho ngươi vào một thự nào đó, làm việc tốt ở đó là được.
Rồi lắc lắc đầu nói tiếp:
- Ở Vân Sơn Phủ làm chức vệ tướng của ngươi tốt như vậy, chạy tới kinh thành này làm gì cơ chứ? E rằng ngươi đã đắc tội với bề trên ở đó rồi, nên có người cố ý muốn điều ngươi tới đây, đừng cho rằng kinh thành dễ lăn lộn nhé, ha ha ha...
Cười một hồi, rồi cầm lồng chim lên, huýt huýt sáo rời đi.
Vẫn chưa rời đi, bên hành lang một người đang vội vàng đi đến, ghé sát vào người Trương Đấu Lợi, nói nhỏ vài câu, Trương Đấu Lợi “ồ” một tiếng, rồi đưa lồng chim cho người đó, chỉnh sửa quần áo, vội vàng bước đi.
Sở Hoan chỉ cảm thấy trong đầu có chút mơ hồ, đến bây giờ hắn vẫn chưa hiểu được rõ ràng là chuyện gì.
Trương Đấu Lợi chiêu mình đến tổng doanh thành Tây, là vì muốn thu nhận mình vào Võ Kinh Vệ.
Chính mình cũng không biết vì sao tự nhiên lại u mê tiến vào Võ Kinh Vệ nữa.
Theo ý của Trương Đấu Lợi, là Binh Bộ truyền xuống cho hắn một phần điều lệnh, nhưng cũng phải thông qua Trương Đấu Lợi hỏi han, khiến Sở Hoan hiểu rằng, công hàm của Binh Bộ đưa xuống rất đơn giản, đối với chân tướng của mình không có chút nói rõ ràng gì, khiến Trương Đấu Lợi cũng cảm thấy lệnh điều động này rất kỳ quái, cho nên mới hỏi han Sở Hoan như vậy
Sở Hoan trong lòng cũng hơi hơi hiểu được, biết mình ở nhà trọ Hối Duyên cũng chỉ có Tôn Đức Thắng biết mà thôi, nếu như bản thân không đoán sai, phần điều lệnh đó của Binh Bộ, có chín phần là Tề Vương sau lưng chỉ bảo.
Chỉ có điều Sở Hoan lại nghĩ không hiểu, Tề Vương sao lại sắp xếp cho mình ở Võ Kinh Vệ.
Hắn cũng không có nhiều thời gian suy nghĩ, sau khi Trương Đấu Lợi đi, có người đã dẫn hắn ra khỏi tổng doanh thành Tây, dẫn đến một khu nhà bên cạnh, người đó bảo Sở Hoan đợi một lát, rồi mới quay lại nói:
- Trong này không còn giường trống, đêm nay ngươi tạm thời ra nhà kho phía sau nghỉ ngơi, ngày mai sẽ chuyển vào bên trong, chịu khó một đêm.
Sở Hoan gật đầu, người đó đang muốn dẫn Sở Hoan đi, đã thấy ngoài sân một người đi vào, gọi nói:
- Sở Hoan có phải ở đây không?
Sở Hoan quay đầu lại, người đến đã thấy trong tay Sở Hoan xách cái gói, tiến lên, đưa cho Sở Hoan một bức văn hàm, nói:
- Tổng Kỳ đại nhân bảo, ngay trong đêm nay ngươi tới Tây Môn thự báo danh.
Sở Hoan nhíu mày, lúc trước Trương Đấu Lợi còn nói đợi ngày mai kiểm tra rồi sắp xếp, vì sao mới có một lát, lại đã ra lệnh bản thân ngay đêm nay phải tới Tây Môn thự báo danh nhỉ?
Sở Hoan tiếp nhận văn hàm, bên trên viết rất rõ, điều động Sở Hoan tới Tây Môn thự làm việc, mặt sau còn có con dấu của Tổng kỳ nữa.
Sở Hoan cầm điều lệnh trong tay, trong lòng chỉ cảm thấy có chút cổ quái, nhưng rốt cuộc cổ quái ở chỗ nào, tạm thời khó mà hiểu được