Trong đất Trung Nguyên, từ xưa đến nay vẫn tồn tại một thế giới kỳ quái gọi là giang hồ!
Giang hồ có ở khắp nơi, mà lại không có ở đâu cả.
Có cái gọi là giang hồ, tất nhiên cũng có người của giang hồ. Người giang hồ đủ loại, cuộc sống của bọn họ, không giống người thường. Có hiệp khách, có thích khách, cũng có đao khách.
Hiệp khách là những người tung hoành ngang dọc trừ gian diệt ác, dẹp bỏ những chuyện bất bình trong thiên hạ, một lòng nhiệt huyết, được người đời kính ngưỡng.
Thích khách bất chấp sinh tử, bất chấp địch thủ, chỉ chăm chắm đạt được mục đích giết người đã nhận!
Đao khách khác hẳn hai dạng người đó!
Hiệp khách dám nhận mình là “hiệp”, đảm đương chuyện thiên hạ trước, người như vậy rất hiếm nhưng không phải không có. Có thể trở thành hiệp khách, nhất định được một số người ghi nhớ tên tuổi.
Thích khách là hạng người chỉ cầu lợi không cầu danh, hơn nữa bọn họ thường cũng không nổi danh, càng là thích khách thành công mọi người càng không thể biết sự hiện hữu của họ. Còn nhớ chuyện năm cũ, Kinh Kha hành thích Tần Thủy Hoàng tuy rằng danh truyền thiên cổ nhưng tuyệt đối không được tính là thích khách nổi tiếng. Thích khách nổi tiếng đích thị là thích khách thất bại.
Bọn họ sẽ chẳng cần quan tâm đến thân phận, nhân phẩm, danh vọng của người bị hành thích. Bọn họ hoặc vì tài hoặc vì lợi, cũng không có trong đầu cái gọi là thị phi. Để ý đến chuyện thị phi không phải là tính cách thích khách.
Mà đao khách không giống hai loại người trên.
Đao khách là người làm ăn.
Có đi sẽ có đường. Có giang hồ, sẽ có đao khách.
Đao khách tiếp đãi khách nhân nói chuyện vừa ý sẽ vì khách nhân mà toàn lực đi làm. Công việc nuôi sống bọn họ chính là giết người.
Cái này đương nhiên là không thể đưa ra bàn công khai, nhưng lại cũng không che dấu như thích khách. Hơn nữa, với đao khách, từ xưa đến nay rất coi trọng chuyện “đạo đức nghề nghiệp”, không bao giờ bán đứng chủ nhân của mình.
Khách nhân có thể lựa chọn đao khách phù hợp, mà đao khách cũng sẽ lựa chọn người thuê họ. Bọn họ có thể dựa vào cảm tính cùng quy phạm đạo đức mà quyết định.
Có đao khách làm vì ngẫu hứng, nhưng đại đa số đao khách tuân thủ quy tắc của mình. Tỷ như có đao khách không động vào quan phủ. Có đao khách không bắt nạt kẻ yếu.
Đao khách gan lớn, có lẽ
có lẽ sẽ dám tiếp nhận nhiệm vụ mình chưa hẳn có thể nuốt trôi, nhưng đao khách cẩn thận, bình thường sẽ cân nhắc xem mình có thể làm được hay không, sau đó mới quyết định.
Hơn nữa cũng như thương nhân bán mua, một khi đã đồng ý làm mà không thể hoàn thành, thì sẽ dựa theo thỏa thuận miệng, bồi thường gấp bội. Có thể trở thành đao khách nổi danh, nhất định là lời hứa ngàn vàng.
Nếu không, chỉ cần thất tín một lần, chẳng những sau đó không còn cơ hội được thuê, hơn nữa, những người cùng hội dựa vào quy tắc của hội sẽ tìm đến cửa, thông thường, một khi phạm quy ước, kết cục chỉ có thể là cái chết.
Có công việc tất nhiên có cạnh tranh, trong giới đao khách, danh khí và năng lực khác nhau, dẫn đến giá cả khác nhau.
Lâm Đại Nhi ở trong giang hồ, tất nhiên hiểu rõ sự tồn tại của đao khách. Hơn nữa đối với quy của đao khách cũng biết ít nhiều. Người này vừa xưng danh, Lâm Đại Nhi lộ ra vẻ giật mình, không kìm nổi buột miệng nói:
- Ngươi chính là Tam bất sát Cừu Như Huyết?
- Không giết nữ nhân, không giết trẻ em, không giết người xuất gia.
Người nọ lại cười:
- Chơi cũng có nguyên tắc của cuộc chơi.
Lỗ Thiên Hữu cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cừu Như Huyết tiếng tăm trên giang hồ tuyệt đối không nhỏ. Trong giới đao khách cũng được xem là đao khách bậc nhất. Gã không thể nào tưởng tượng nổi tù phạm cùng mình chịu chết lại là nhân vật như vậy.
Lỗ Thiên Hữu bất giác ôm quyền nói:
- Hóa ra là Cừu tam gia!
Tam bất sát Cừu Như Huyết còn được dân giang hồ gọi là Cừu tam gia!
Cừu Như Huyết lắc đầu thở dài:
- Hổ thẹn hổ thẹn. Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma. Giết quan phủ nhiều quá cũng có ngày bị người ta bắt được.
Gã xua tay vẻ xấu hổ:
- Thôi, không nhắc đến nữa.
Lỗ Thiên Hữu và Lâm Đại Nhi liếc nhìn nhau, trong lòng cùng hiểu, Cừu Như Huyết chỉ sợ là lần đầu tiên thất thủ nên mới bị bắt vào đại lao.
Trong mắt Lâm Đại Nhi vẫn còn chút hồ nghi. Nhưng Lỗ Thiên Hữu đã nói:
- Tam gia bình thường đã giết chết bao nhiêu quan phủ?
Cừu Như Huyết cười hắc hắc:
- Mấy nay năm mới phát hiện, giết quan bạc nhiều hơn. Hơn nữa, giết quan viên có vẻ khó lại càng muốn giết. Thế nhưng có đôi khi so với địa chủ ác bác còn dễ hơn nhiều.
Gã cười khổ:
- Chuyện dễ lại làm nhiều, nên khó tránh khỏi sơ suất.
Lâm Đại Nhi nhíu mày:
- Tam gia trên người có nhiều vết thương, nhất định là trong ngục đã phải chịu cực hình.
Cừu Như Huyết cười:
- Bọn họ cũng không tra ra lai lịch của ta. Lão tử cóc thèm nói cho bọn họ biết. Hai năm qua quan phủ đã tra được dấu vết, biết cái chết của rất nhiều quan viên có liên quan đến đến Cừu Như Huyết ta. Không ít quan tham ô lại bởi vì sự hiện hữu của ta mà lúc nào cũng nơm nớp lo lắng. Nếu biết là ta bị chém, khó tránh khỏi đắc ý, sau này sẽ càng làm việc ác. Ta cứ vậy vô thanh vô tức chết đi, không ai biết Tam bất sát Cừu Như Huyết đã chết rồi, rất nhiều người trong đêm khó lòng ngủ yên. Ha ha. Một người ngay cả khi đã chết cũng có thể khiến người khác ăn không ngon ngủ không yên chẳng phải là chuyện sung sướng sao?
Lỗ Thiên Hữu cười nói:
- Có lý. Hôm nay may mắn được gặp Tam gia, thật vinh hạnh!
Cừu Như Huyết khoát tay:
- Lỗ huynh đệ, tính mạng này của Cừu Như Huyết là do các ngươi cứu, cũng nên trả lại các ngươi!
Lâm Đại Nhi im lặng như có suy nghĩ.
Phủ Tổng đốc
Mấy người Sở Hoan sau khi ăn uống no nê, bát đũa đã được dọn dẹp sạch sẽ, vẫn không thấy Kiều Minh Đường xuất hiện. Ngược lại, người hầu lại dâng lên trà Long Tỉnh, hương thơm tràn ngập, mời mọi người thưởng thức.
Cả đám hồ nghi nhìn nhau, thật không biết Kiều Minh Đường định làm gì.
Thời gian trôi qua, sắp đến canh 3, không còn ai nói chuyện nữa, phòng trong phòng ngoài yên ắng một cách quỷ dị.
Lý Tông Toàn là người bộp chộp, cuối cùng không nhịn được, hướng Vệ Thiên Thanh hỏi:
- Thống chế đại nhân, chúng ta phải đợi đến khi nào?
Vệ Thiên Thanh đã thay ba lượt trà, vẫn tiếp tục nhấm nháp. Gã biết Kiều Minh Đường đã sắp xếp như vậy ắt hẳn có duyên cơ. Tuy gã hồ nghi nhưng vẫn bình chân như vại, liếc Lý Tông Toàn bình tĩnh đáp:
- Có ăn có uống, bảo chờ thêm một năm cũng nên chờ.
Lý Tông Toàn rút đao ra lau chùi, liếc nhìn về phía Sở Hoan, thấy hắn tựa trên mặt bàn, thần sắc bình tĩnh, hai mắt nhắm lại, tựa như đang ngủ.
Lý Tông Toàn cười lạnh, hung hăng cắm đao vào vỏ soạt một tiếng, mấy người đều nhìn về phía gã nhưng cũng không nói lời nào. Sở Hoan dường như không nghe thấy, vẫn nhắm mắt dưỡng thần, mí mắt không hề nhúc nhích.
Một lúc sau đã thấy có người đưa đồ ăn đến, Lý Tông Toàn không thể nhịn được lên tiếng:
- Chúng ta không đói!
Người hầu cười:
- Đây là cho Quách Lang tướng và Kiều Lang tướng!
Vệ Thiên Thanh mở lớn mắt hỏi:
- Bọn họ quay lại rồi?
Đúng vào lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, lập tức nhìn thấy Quách Dương và Kiều Ân khó nhọc tiến vào, áp giáp còn dính nước mưa, phía sau có hai gã Vệ tướng đi cùng.
Vệ Thiên Thanh lập tức đứng dậy, mọi người trong phòng cũng đều đứng dậy. Sở Hoan vốn hai mắt đang nhắm chặt trong nháy mắt cũng đứng bật dậy. Quách Dơmng dẫn đầu đi đến trước mặt Vệ Thiên Thanh chắp tay nói:
- Thống chế đại nhân, ty chức lĩnh tội!
- Tình huống thế nào?
Vệ Thiên Thanh vội nói:
- Có đuổi kịp loạn đảng không?
Quách Dương và Kiều Ân liếc nhau, rồi thở dài nói:
- Đại nhân, ty chức vô năng, chỉ bắt được một người chết!
Vệ Thiên Thanh trong lòng sớm đã có dự cảm, loạn đảng bày mưu tính kế cướp pháp tràng, tất nhiên đã tính kỹ đường lui. Nếu có thể bắt chúng cũng chẳng khác nào gặp quỷ.
Gã bảo mấy người ngồi xuống, rồi mới hỏi:
- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Quách Dương nói:
- Ty chức dẫn người theo cửa Bắc đuối bắt bọn chúng, ra khỏi thành mười dặm, thấy dấu chân ngựa trên mặt đất chia thành ba đường chạy thục mạng. Ty chức cũng đành chia quân thành ba đường tự mình lĩnh binh tiếp tục đuổi theo hướng Bắc.
Vệ Thiên Thanh vuốt cằm nói:
- Mục đích của bọn chúng chính là muốn các ngươi chia binh.
- Ty chức một đường chạy theo hướng Bắc, đuổi theo hơn mười dặm, bọn họ lại chia thành ba đường chạy thục mạng. Ty chức… ty chức chỉ có thể chia người đuổi theo. Lại đuổi thêm chừng 10 dặm, thì thấy hai gã loạn đảng chạy thục mạng. Bọn họ nhìn thấy bị đuổi sát đến nơi lại chia thành hai đường. Ty chức lúc ấy tính bắt bằng được một người sống nên lần này không chia quân nữa mà dốc sức đuổi theo một người, bắn tên trúng hắn khiến hắn ngã gục xuống. Tiếc rằng chạy lên đến nơi thì người nọ đã cắn lưỡi tự vẫn. Đợi đến khi tập hợp tất cả các nhánh quân, mới biết các đường đó cũng chỉ thu được một số thi thể…
Gã nói đến đây, đứng dậy, khom người lại nói:
- Đại nhân, ty chức bất tài, mời đại nhân giáng tội!
Vệ Thiên Thanh lắc đầu:
- Không trách các ngươi! Đám người này quỷ kế đa mưu!
Gã chỉ vào bàn đồ ăn nói:
- Trước tiên cứ dùng cơm đi đã…
Bốn người Quách Dương lúc này mới ngồi vào bàn ăn cơm.
Vệ Thiên Thanh nhìn về phía Sở Hoan hỏi:
- Sở Hoan, ngươi cảm thấy đám người này có trốn khỏi Tây Sơn đạo không?
Lý Tông Toàn thấy Vệ Thiên Thanh hỏi ý kiến Sở Hoan, hiển nhiên tỏ ra rất coi trọng Sở Hoan. Gã theo Vệ Thiên Thanh đã nhiều năm chưa từng nhận được sự ưu ái như thế, trong nội tâm oán niệm đối với Sở Hoan càng sâu đậm.
Nói cho cùng, Lý Tông Toàn đã xem Sở Hoan là hòn đá cản đường của mình.
Cấm Vệ quân tứ đại Lang tướng, Kiều Ân, Phan Phụ và Quách Dương đều còn trẻ, nếu không có chuyện ngoài ý muốn thì khả năng điều động ba người này còn rất lâu nữa. Chỉ có Phí Lang tướng đã lớn tuổi, nếu vết thương trên người tái phát nói không chừng vị trí Lang tướng đó sẽ để trống. Nếu không phải vì Sở Hoan xuất hiện, với lai lịch tư chất của Lý Tông Toàn thì có đến tám chín phần là sẽ đảm nhận vị trí Lang tướng này.
Nhưng vì Sở Hoan xuất hiện, được Vệ Thiên Thanh coi trọng,thậm chí chỉ trong vòng mười ngày ngắn ngủi đã thăng quan đến chức Vệ tướng mà Lý Tông Toàn phải mất phấn đấu rất nhiều mới đạt được. Điều này khiến cho Lý Tông Toàn oán hận không thôi, xem Sở Hoan như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt.
Nếu gã biết Sở Hoan không lâu sau sẽ tiến kinh, chắc là sẽ không còn lo lắng vị trí Lang tướng đang bị đe dọa nữa. Nhưng, với tính cách của gã, nhất định sẽ càng đố kỵ Sở Hoan được Tề Vương tán thưởng.
Sở Hoan đã nói:
- Thống chế đại nhân, tuy hôm nay loạn đảng đại náo pháp trường nhưng bọn họ cũng không đắc thủ. Cứu được một người, lại bị chúng ta bắt lại một người. Bọn họ đã dám mạo hiểm cướp pháp trường, điều đó chứng tỏ tù phạm này rất quan trọng đối với bọn họ. Bọn họ sẽ không dễ dàng buông tha, trong thời gian ngắn lo lắng quan phủ truy nã sẽ mai danh ẩn tích nhưng chắc là sẽ không rời khỏi Tây Sơn đạo, đợi sau khi sự việc yên ắng trở lại, tiếp tục nghĩ biện pháp cứu người.
- Đó là tự tìm đường chết!
Vệ Thiên Thanh cười nói.
- Vốn là dân liều mạng tự tìm đường chết.
Vệ Thiên Thanh vừa dứt lời, từ ngoài cửa đã vọng vào một giọng nói rõ ràng, lập tức mọi người thấy một thân y phục thường ngày Kiều Minh Đường đang chắp tay sau lưng đi vào.
Mọi người nhất tề hành lễ. Kiều Minh Đường đã nói:
- Chư vị ăn uống no đủ chưa?
Vệ Thiên Thanh tiến lên hai bước, chắp tay đáp:
- Đại nhân, không biết triệu tập chúng ti tướng đến đây, có gì phân phó?
Kiều Minh Đường mỉm cười nói:
- Đây là làm theo phân phó của Từ Đại học sĩ. Muốn tinh nhuệ không cần bao cỏ.
Tất cả mọi người đều khẽ giật mình.
Kiều Minh Đường thần sắc nghiêm nghị, chậm rãi nói:
- Các ngươi đều là tướng lãnh tinh nhuệ của Cấm Vệ quân, ngoài các ngươi ra, bản quan đã chọn lựa hai trăm binh sĩ lấy một địch mười, lần này bản quan muốn các ngươi làm một chuyện lớn, chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại…