Tố Nương không dám cử động dù nhỏ nhất. Tuy một chân Sở Hoan đặt tại bờ eo của nàng, làm cho nàng phải cố hết sức nhưng nàng lại giống như thất hồn lạc phách, không muốn nhúc nhích chút nào, chỉ ngơ ngác nhìn khuôn mặt Sở Hoan gần trong gang tấc.
Sở Hoan hô hấp đều, gương mặt hiện lên vẻ mệt mỏi thật. Tố Nương chờ giây lát, thấy Sở Hoan không nhúc nhích, giống như đã ngủ say rồi, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí giơ tay lên, kéo tay phải của hắn qua trán mình, đặt cánh tay ra. Động tác của nàng vô cùng nhẹ. Biết Sở Hoan không phải cố ý mà chỉ vì say nên vô tình, Tố Nương lấy tay phải Sở Hoan ra mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là sau khi lấy tay phải Sở Hoan ra, Tố Nương rất nhanh liền không thể thở phào được nữa, thật giống như mất đi thứ gì đó. Chỉ là một chân của Sở Hoan vẫn đang đặt trên eo nàng, nàng đang nghĩ biện pháp đứng dậy, chưa nghĩ ra thì Sở Hoan đã giơ chân lên. Tố Nương vội vàng lật người, đang muốn ngồi dậy thì ai ngờ cái chân kia của hắn lại nâng cao lên. Tố Nương tránh không kịp, lúc này đang lật người, lập tức nằm lại trên giường, cái chân kia cũng đặt lên giữa bụng nàng. Nàng không nhịn được mà lầm bầm một câu:
- Chân nặng như vậy, không biết nuôi kiểu gì mà được!
Lời này còn chưa dứt, cánh tay của đại lão gia kia đã lại quay trở về. Tố Nương trợn mắt há mồm.
Một cánh tay lớn không ngờ đặt ngay lên ngực nàng. Lúc bàn tay của Sở Hoan đặt lên ngực nàng, Tố Nương giống như bị điện giật toàn thân, run rẩy cả người. Nàng cảm thấy một cảm giác cực kỳ kỳ quá, không nhịn được mà nhìn Sở Hoan đang ngủ say.
Tố Nương tuy có danh là vợ Sở Hoan nhưng lúc kết hôn, Sở Hoan vẫn nằm trên giường bệnh. Hai người căn bản chưa gần gũi xác thịt. Nhưng lúc này Sở Hoan đặt tay lên ngực nàng, khiến cho lần đầu tiên Tố Nương có cảm giác đặc biệt này. Hoảng sợ, lo lắng nhưng lại mang theo một tia hưng phấn.
Nàng mờ mịt không biết tại sao nhưng lúc này, đột nhiên cảm thấy tay của Sở Hoan bóp bóp. Tố Nương đang kinh ngạc, cảm thấy đúng là bàn tay của Sở Hoan đang xoa bóp vài cái trên ngực mình.
Sở Hoan lúc này mơ mơ màng màng. Hắn chỉ cảm thấy mũi ngửi được mùi hương rất dễ chịu. Hắn đang mơ hồ, tựa như cũng biết mình nằm trên giường. Tay phải của hắn hiện giờ đặt trên một chỗ rất mềm mại, co giãn như gối bông. Loại cảm giác này dù là không tỉnh táo vẫn khiến hắn không kìm được mà xoa xoa vài cái, cảm thụ sự mềm mại rất hay trên tay.
Thậm chí hắn còn cảm thấy, chân của mình dường như cũng đặt lên một nơi rất mềm, gối lên đùi rất thoải mái.
Bộ ngực đầy đặn của Tố Nương, hoàng hoa khuê nữ, co dãn không phải tầm thường. Nàng làm gì đã từng bị ai đùa giỡn như thế, hoảng sợ sắp phát khóc lên.
Chỉ là bị Sở Hoan xoa vài cái, nàng cảm thấy toàn thân nhưng không có sức lực. Đáng hận hơn là bụng dưới lúc này có hơi nóng bốc lên, cảm giác vọt thẳng lên bộc ngực. Thậm chí nàng còn cả thấy đầu ngực mình bắt đầu gồ lên.
Nàng không biết tại sao lại có loại phản ứng này, muốn đưa tay gạt tay Sở Hoan ra. Nhưng nam nhân bên người này khác hẳn những người khác. Hắn là trượng phu chân chính của mình. Nếu nói trong thiên hạ còn có người có tư cách đùa bỡn mình như thế thì cũng chỉ có một nam nhân này.
Nàng chỉ cảm thấy hai má vô cùng nóng, tai cũng nóng lên. Nàng biết hiện giờ nhất định mặt mình rất đỏ, trái tim đập dồn dập. Hô hấp cũng bắt đầu trở nên hổn hển, bộ ngực đầy đặn phập phồng.
Tay của Sở Hoan đặt trên ngực nàng, cũng phập phồng cao thấp theo. Dường như cảm nhận được sự mềm mại của nó, tay của Sở Hoan vừa yên tĩnh được một chút liền bóp thêm vài cái, sau đó bắt đầu di động vuốt ve trên bộ ngực kia.
Tố Nương mặc một bộ áo xanh ngắn tay, vải cũng không dày lắm, bên trong có một tầng áo gấm, sau đó là một cái yếm. Sinh hoạt hôm nay đã bất đồng. Trước khi mặc áo quần dầy chưa hẳn đã ấm áp. Hôm nay tơ lụa tuy mỏng nhưng mặc lại ấm vô cùng. Nhưng do đó nên Sở Hoan tuy đặt tay cách quần áo, Tố Nương lại có thể cảm nhận rõ ràng sức nóng tỏa ra từ bàn tay hắn.
Nàng thậm chí còn hoài nghi Sở Hoan giả vờ ngủ. Bởi vì tay của hắn đang vỗ về chơi đùa vài cái trên ngực, sau đó liền xuyên qua khe hở trên quần áo mà chui vào, trực tiếp tiến vào bên trong, chỉ còn có một tầng yếm cuối cùng chống đỡ. Cái yếm kia làm bằng tơ, mỏng như cánh ve. Tay của Sở đại lão gia sau khi đi vào, tựa như đã không còn ngăn cách. Bàn tay kia bóp đôi bầu ngực lớn, lúc này hành động rất tự nhiên.
Phản ứng kia hoàn toàn thuần thục. Hô hấp của Tố Nương cũng càng dồn dập, hai đùi không kìm được mà khép lại. Nàng chỉ cảm thấy đầu nhũ hoa đã cương lên, bờ môi đỏ hồng hé mở. Lúc này hai ngón tay của Sở Hoan lại kẹp vào đầu nhũ hoa. Tố Nương cảm thấy toàn thân giống như bị điện giật, cổ họng không nhịn được mà rên khẽ một tiếng. Có khó chịu, có thoải mái. Tố Nương nghẹn đỏ mặt. Tuy Sở Hoan không mở mắt nhưng Tố Nương vẫn ngượng ngùng vô cùng, tự mình nhắm mắt lại, trong lòng thầm nghĩ:
- Sớm muộn hắn cũng sờ thôi. Tóm lại là hắn muốn sờ, hiện tại sờ cũng chẳng sao. Hắn là nam nhân của ta!
Trong đầu nàng không kìm được mà nhớ tới lời dạy bảo của Tiết phu nhân.
Sau khi nàng quen Tiết phu nhân, Tiết phu nhân có kinh nghiệm phong phú, tất nhiên dạy nàng không ít thứ, cho dù là một số chuyện nam nữ cũng nói tới.
Tiết phu nhân biết rõ Tố Nương và Sở Hoan còn chưa động phòng, hơn nữa từ những lời rời rạc của nàng mà hiểu được quan hệ giữa hai người. Tiết phu nhân liền dạy Tố Nương, muốn làm vợ chồng thì không thể trên danh nghĩa mà phải động phòng mới tính là vợ chồng chân chính.
Đối với việc động phòng, Tiết phu nhân cũng vụng trộm nói với Tố Nương, muốn lấy lòng nam nhân thì lần động phòng đầu tiên là rất quan trọng. Nhất định phải để nam nhân cảm nhận được đầy đủ sự dịu dàng của nữ nhân. Tiết phu nhân lại cường điệu thêm, đêm động phòng, nhất định nam nhân nói gì phải nghe nấy, không được làm trái, tránh tạo thành ngăn cách. Chỉ có nghe lời mới có thể khiến tâm tình nam nhân sung sướng.
Tố Nương một mực kính nể Tiết phu nhân. Trong mắt nàng, Tiết phu nhân là một nữ nhân khôn khéo có học vấn. Đối với những gì Tiết phu nhân truyền thụ, nàng đều nhớ kỹ trong lòng.
Tố Nương không biết tối nay Sở Hoan có động phòng với mình không. Nàng chỉ nhớ rõ nhất định phải thuận theo, phải nghe lời, không có khả năng để Sở đại lão gia không vui. Dù cho Sở Hoan có vuốt ve mạnh vài cái, Tố Nương có đau cũng không dám kêu. Thân thể đẫy đà của nàng run rẩy nhẹ, hai tay không biết đã nắm chặt từ bao giờ, cảm thấy trong lòng bàn tay ướt nhẹp, hiển nhiên là đã tràn ngập mồ hôi.
Đột nhiên Sở Hoan ngừng động tác. Tố Nương nằm trên giường, không dám nhúc nhích. Nàng cũng không dám mở to mắt. Một lát sau, tay của Sở Hoan chỉ đặt trên bộ ngực mềm mại của nàng, không động đậy nữa. Tố Nương đang muốn mở to mắt, đột nhiên thấy thân thể nặng nề
hẳn. Trong sự kinh hãi, nàng không khỏi mở to mắt ra, phát hiện ra Sở Hoan đã nằm lên người mình.
Trái tim của Tố Nương sắp nhảy lên cổ rồi, lại nghe Sở Hoan nói lầm bầm không rõ:
- Thơm quá, mềm quá!
Đầu hắn đã gối lên ngực Tố Nương.
Sở Hoan trong mơ mơ màng màng, cảm thấy dưới người mềm mại vô cùng. Chính mình chưa bao giờ ngủ cái giường nào mềm mại như vậy. Gối đầu mềm nhũn, hương thơm càng đậm. Đột nhiên bên tai hắn truyền tới tiếng nói dịu dàng:
- Nhị lang, ngươi đè ta nặng quá, ta không thở được!
Lúc đầu Sở Hoan còn chưa cảm thấy gì nhưng lại khôi phục tinh thần rất nhanh, mở to mắt ra, cúi đầu nhìn xuống. Hắn liền thấy một khuôn mặt xinh đẹp trắng như tuyết, lúc này có vẻ sợ hãi, trên má, trên trán đầy mồ hôi. Hắn chỉ cảm thấy nữ nhân trước mắt này rất xinh đẹp, đặc biệt là nốt ruồi trên khóe miệng kia lại càng khiến nàng quyến rũ. Đại lão gia chống hai tay lên giường, cơ thể bắt đầu kéo giãn khoảng cách một chút, tựa như muốn nhìn rõ dưới thân là ai, lại thấy đối mặt mê người
của Tố Nương đang nhìn mình, hai bàn tay nhỏ bé đưa ra trước ngực. Lông mi chớp chớp, vô cùng đáng yêu.
Thân thể dưới thân mềm mại thơm tho vô cùng. Sở Hoan cảm thấy bớt say không ít, chỉ thấy trên người nóng lên. Dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của Tố Nương khiến hắn cảm thấy thú vị mười phần.
Hắn nhìn thấy hai tay Tố Nương đang để trước ngực, giống như chống đỡ gì đó, không nhịn được mà cau mày, mang theo men say nói:
- Bỏ tay ra!
Tố Nương thấy trên mặt Sở Hoan có vẻ không vui, không dám chống lại, đáng thương vô cùng bỏ tay ra. Bộ ngực đầy đặn kia hiện ra ngay trước mặt. Sở Hoan vừa rồi giằng co một hồi, nhìn chằm chằm vào mặt Tố Nương, lầm bầm nói:
- Đây là Tố Nương, ừ, là bà lão ta cưới vào cửa, có thể làm!
Nhìn khuôn mặt quyến rũ của Tố Nương, Sở Hoan lại cảm thấy bụng dưới có lửa nóng dâng lên. Hắn là người luyện võ, dù mệt mỏi thì vẫn có tinh lực, đặt trên thân thể mềm mại của Tố Nương, cảm thấy say sưa, có phản ứng rất lớn. Tố Nương cảm thấy có thứ gì đó đang từ từ chọc vào bụng mình.
Nàng mặc dù là hoàng hoa khuê nữ nhưng dù sao tuổi cũng không nhỏ, thân thể chín muồi, biết rõ đó là vật gì, mặt nóng như phát sốt, nhịn không được mà uốn éo vòng eo. Sở Hoan đã cau mày nói:
- Không được nhúc nhích!
Tố Nương cảm thấy thân thể bị xiết chặt, không dám động đậy nữa, hô hấp trở nê dồn dập. Sở Hoan thấy bộ ngực đầy đặn của nàng phập phòng, chỉ thấy quần áo ngăn tầm nhìn. Hơi nóng dâng nên, hắn nói:
- Kéo quần áo ra, ta không nhìn thấy!
Nhất thời Tố Nương nghe không hiểu, cẩn thận hỏi lại:
- Kéo ra, kéo ra ở đâu?
Ánh mắt Sở Hoan rơi vào ngực nàng, cũng không nói chuyện. Tố Nương sững sờ, lập tức hiểu ra, cắn cặp môi đỏ mọng, hai tay nhỏ run rẩy. Lúc này chẳng những lòng bàn tay mà cả lưng bàn tay cũng toàn mồ hồi. Sở Hoan nói quá trực tiếp, đúng là để nàng kéo vạt áo mình ra. Cuối cùng nàng cũng là hoàng hoa khuê nữ, ngượng ngùng cực kỳ, nhất thời không biết là nên nghe theo hay không.