Mục lục
Quốc Sắc Sinh Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Hoan đã đi lên phía trước, nhìn thấy mỡ đông đầy bàn, mấy cái chén dĩa đã ngã lật, lập tức gọi người đến dọn dẹp, đợi đến khi dọn dẹp xong, lúc này Sở Hoan mới tự mình rót đầy chén rượu cho mấy người, xong ngồi xuống, bưng chén rượu lên, nói:

- Trên chiến trường, có đổ máu, không cần thiết nhắc lại, hôm này chè chén, Sở Hoan xin xin uống trước làm lễ!

Không nói hai lời, hắn uống cạn rượu trong chén uống cạn, lập tức đưa bốn người xem.

Bốn người bốn mặt nhìn nhau, cũng không biết có nên uống chén rượu này hay không, sau một hồi trầm mặc, lại nhìn thấy Minh Quý dẫn đầu bưng chén rượu lên, uống cạn, cũng không nói nhiều lời.

Cố Lương Trần và Tôn Xán cũng bưng chén rượu lên uống cạn, Hầu Kim Cương tuy là bưng chén rượu lên, nhưng không lập tức uống ngay, lão nhìn chằm chằm Sở Hoan, dường như muốn nhìn thấu ý đồ của Sở Hoan, chỉ là khuôn mặt Sở Hoan mang theo nụ cười vô hại, Hầu Kim Cương làm sao mà nhìn thấu được ý đồ của Sở Hoan, do dự hột chút, cuối cùng hỏi:

- Sở Hoan, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Nói hết ra luôn đi, bổn tướng là người nóng tính, ngươi giả thần giả quỷ như vậy, bổn tướng uống không trôi chén rượu này.

Lão đặt chén rượu trong tay xuống bàn.

Sở Hoan cười:

- Hầu tướng quân cảm thấy bản đốc đang giả thần giả quỷ sao? Bản đốc đã nói, chỉ là trước lúc chia tay, uống với nhau mấy chén mà thôi, chúng ta trên chiến trường chém giết, mặt phía nam sẽ căm thù lẫn nhau, chỉ mong xong bữa tiệc này, mọi người lấy nụ cười xóa bỏ ân cừu.

- Quả nhiên là vậy.

Hầu Kim Cương cười:

- Đây là rượu hành hình, nếu đã như vậy, trước khi chết bổn tướng uống vài chén cũng không sao.

Lão bưng chén rượu lên, uống cạn.

- Nếu đã chiến bại, bọn ta cũng không có gì để nói.

- Trước khi chết?

Sở Hoan ngạc nhiên nói:

- Hầu tướng quân hiểu lầm rồi, chỉ là trước lúc chia tay thôi, tại sao lại nói đến chữ chết.

Hầu Kim Cương cau mày nói:

- Sắp chia tay không phải chính là đem đến pháp trường?

Sở Hoan lắc đầu:

- Xem ra Hầu tướng quân thực sự là hiểu lầm rồi, bản đốc đã chuẩn bị đồ ăn và ngựa, hai ngày này binh mã Thiên Sơn ở ngoài thành, chỉ cần đồng ý, cũng có thể quay về quê nhà, nhưng mà là vì gần đây bản đốc sự vụ bận bịu, từ nay về sau chỉ sợ không có thời gian tiễn chư vị, cho nên mới nhân tối nay, chuẩn bị một bàn tiệc rượu ở đây, là vì muốn tiễn mấy vị mà thôi.

Bọn người Cố Lương Trần khẽ giật mình, đối mặt nhìn nhau.

Hầu Kim Cương ngơ ngác một chút, lập tức nhíu mày hồ nghi nói:

- Sở Hoan, ý của người là nói, người... người muốn thả bọn ta?

- Nếu như mấy vị bằng lòng ở lại, bản đốc cầu còn không được, vui mừng không siết.

Sở Hoan cười:

- Nay thiên hạ bất định, đạo tặc hoành hành, nếu chư vị tướng quân muốn cống hiến vì nước nhà, cùng bản đốc bình định phản loạn, với sự anh dũng tài cán của chư vị, đương nhiên là phúc của thiên hạ, nhưng mà bản đốc xưa nay không cưỡng ép người khác, nếu như chư vị muốn quay về quê nhà, bản đốc tất nhiên cũng không có lý do gì ngăn cản.

Hầu Kim Cương bỗng nhiên đứng dậy, há to miệng, nhưng không nói được lời nào, lập tức từ từ ngồi xuống, vẻ mặt mê man, nhìn mấy người còn lại, thấy đồng bọn cũng tỏ vẻ kinh ngạc. Sau một hồi yên lặng, cuối cùng nghe thấy Cố Lương Trần hỏi:

- Sở... Sở đốc, bọn ta không hiểu ý của người!

Sở Hoan cầm bầu rượu lên, rót đầy chén rượu mình, sau đó tùy ý đem bầu rượu đến bên tay Cố Lương Trần. Cố Lương Trần sửng sốt một chút, nhưng cũng cầm bầu rượu lên, rót đầy rượu cho mình, theo thứ tự truyền đi, mấy người kia cũng rót đầy rượu cho mình.

Sở Hoan lúc này mới nói:

- Quân nhân xem việc phục tùng làm thiên chức, trên chiến trường, tự mình làm chủ, chém giết tới cùng, mới thực sự là quân nhân chân chính. Chư vị tướng quân trong cuộc chiến ở mã tràng biểu hiện rất dũng mãnh, ở trong nghịch cảnh, cũng chiến đấu tới cùng, được xem như là quân nhân chân chính. Nếu như chư vị chạy thục mạng thì, bị bản đốc bắt được, hôm nay cũng không có bữa tiệc như vậy, cũng là vì chư vị tướng quân thực hiện chức trách của quân nhân, cho nên trong lòng bản đốc rất là khâm phục.

Bọn người Hầu Kim Cương đều không nói tiếng nào, nhưng thần sắc rõ ràng là dịu lại.

- Lần này Thiên Sơn xuất binh, nói đến cùng, đơn giản là vì Chu Lăng Nhạc lòng lang dạ thú, chư vị nếu như đã là thuộc hạ của hắn, phục tùng hiệu lệnh, đó cũng là chuyện đương nhiên.

Sở Hoan cảm thán nói:

- Kỳ thật rất nhiều chuyện, là đúng là sai, cũng không thể ngay lúc đó có thể xem nhẹ được, cũng cần phải mất rất nhiều năm, do hậu nhân bình luận. Đứng trên lập trường của bản đốc thì thấy, Chu Lăng Nhạc tội ác tày trời, nhưng bản đốc không cảm thấy tướng sĩ Thiên Sơn tội ác tày trời. Bản đốc đã hạ lệnh, tướng sĩ Thiên Sơn ngoài thành, bằng lòng quay về quê nhà, sẽ phân phát lương khô về quê, hơn nữa bản đốc đã quyết định, sẽ phổ biến đồng đều Quân điền lệnh tại Thiên Sơn.

Mấy người đều hơi biến sắc.

- Quan viên Thiên Sơn, bản đốc sẽ không trách tội bọn họ. Về việc an bài cho chức vụ khác, phải đợi sau khi Thiên Sơn ổn định, bản đốc sẽ tiến hành khảo hạch quan viên, có tư cách lưu lại, bản đốc chắc chắn trọng dụng, nếu như là vàng thau lẫn lộn, ngồi không ăn bám, bản đốc tất nhiên sẽ không dễ dàng cho bọn họ tiếp tục lưu lại.

Quét mắt nhìn bốn người, hắn chậm rãi nói:

- Có một điểm, bản đốc có thể cam đoan với các vị, tuy quân Tây Bắc đã khống chế thành Minh Sa và thành Sa Châu, nhưng tướng sĩ quân Tây Bắc đối với bách tính trong thành, tất nhiên là không đụng đến một sợi tóc. Người nhà chư vị, cũng đều bình an không việc gì, sau khi chư vị trở về Thiên Sơn, đi con đường nào, cũng đều do chư vị tự quyết định.

Nói đến đây, hắn bưng chén rượu lên:

- Chư vị, hôm tay chia tay, cũng không biết khi nào mới có thể cùng nhau uống chén rượu. Chén rượu này, cũng là rượu bản đốc tiễn chư vị tương quân!

Hắn ngửa đầu uống hết chén rượu, lần này mấy người này đều không hề do dự, bưng rượu lên uống cạn.

Sau khi đặt chén rượu xuống, Cố Lương Trần hỏi:

- Sở... Sở đốc nói thiên hạ rung chuyển, hôm nay Tây Bắc cũng xem như là nằm trong sự khống chế của Sở đốc, nạn trộm cắp của Tây Bắc, đối với Sở đốc mà nói, cũng chỉ là một bọn tôm tép nhãi nhép, không biết Sở đốc còn phải bình định nạn trộm cướp như thế nào?

- Cố tướng quân, nếu nói thực thì Tây Bắc hiện nay cũng không thể xem là quá rung chuyển.

Sở Hoan nghiêm nghị nói:

- Nhưng mà ta nghĩ chư vị cũng hiểu rõ, quan nội loạn khắp nơi, nhất là Thiên Môn Đạo Đông Nam, Thanh Thiên Vương Hà Bắc, vậy cũng là làm loạn một phương, thực lực cường đại. Theo bản đốc biết, đạo Thiên Môn đã đánh đến Ngọc Lăng Đạo, chỉ cách kinh đô và vùng lân cận gần trong gang tấc. Mà Thanh Thiên Vương cũng từ Hà Bắc tiến vào Phúc Hải, không nói cái khác, chỉ là hai thế lực này, cũng đã khiến thiên hạ đảo loạn rung chuyển không chịu nổi, dân chúng trôi dạt khắp nơi, thế loạn lớn như vậy, quân Tây Bắc sớm muộn cũng phải tận lực một phen.

Mắt Hầu Kim Cương sáng ngời:

- Sở đốc, ngài nói, sớm muộn gì cũng sẽ lãnh binh đánh vào quan nội?

Y lúc này không gọi thẳng tên, mà gọi là “Sở đốc”, rõ ràng là tâm tính đã thay đổi.

- Cái này bản đốc... bây giờ cũng không thể nói được.

Sở Hoan cười:

- Nhưng mà nếu như cần thiết thì, bản đốc bình định náo loạn, tất nhiên sẽ nghĩa bất dung từ.

Minh Quý vẫn không lên tiếng, lúc này cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, hỏi:

- Sở đốc, ngài nên biết rằng vì sao Chu Lăng Nhạc phải khởi binh, vì sao chúng ta lại phải ủng hộ ông ấy?

Sở Hoan lại cười nói:

- Xin chỉ giáo.

- Sở đốc bằng lòng ngồi tại đây cùng bọn ta uống rượu, có đảm lược có nhận thức, Minh Quý rất khâm phục.

Minh Quý thản nhiên nói:

- Nói đến cùng, bọn ta là bại tướng, là sống hay là chết, thật sự cũng không có để trong lòng, cho nên có một số chuyện, cũng không có ý muốn che giấu.

Dừng một chút, y mới ngưng mắt nhìn Sở Hoan nói:

- Những lời Sở đốc nói, đều có đạo lý cả, nhưng có một chút ý kiến, Minh Quý ngược lại không đồng ý.

- Hả?

- Trong lời nói Sở đốc, dường như còn nghĩ đến chuyện của triều đình Tần quốc, nếu như là như vậy, Sở đốc cũng không thể xem là một vị trượng phu.

Minh Quý chậm rãi nói:

- Minh Quý thừa nhận, đương kim thánh thượng lập quốc mở biên cương, cũng xác thực là một vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất, khiến người ta khâm phục. Nhưng thánh thượng hôm nay, cùng vị vua oai hùng mưu lược kiệt xuất trước kia tưởng như hai người, đế quốc Đại Tần lâm vào cảnh như ngày hôm nay, đã không còn ý nghĩa để tiếp tục tồn tại. Tần quốc còn tồn tại càng lâu, dân chúng Phổ Thiên sẽ chịu khổ càng nhiều. Thiên Môn Đạo, Thanh Thiên Vương là hai thế lực đảo loạn thiên hạ, nhưng mà nếu như không phải Tần quốc tự bại, bọn chúng cũng không có cơ hội như vậy.

Ba người Hầu Kim Cương nghe Minh Quý nói như vậy, đều tỏ ra kinh ngạc.

Những lời Minh Quý, nếu như là đặt ở lúc trước, là những lời kinh tâm động phách đại nghịch bất đạo, tru diệt tam tộc cũng không đủ. Nhưng mà đến ngày hôm nay, ngược lại cũng không khiến người khác ngạc nhiên như thế, nguyên nhân kinh ngạc của ba người Hầu Kim Cương, cũng không phải do những lời của Minh Quý, mà ba người họ đều biết, y là một người ít xuất hiện, quanh năm suốt tháng trầm mặc ít nói, hiếm khi nghe y đưa ra ý kiến dài như vậy, nhưng lúc này Minh Quý lại thay đổi thái độ bình thường, chậm rãi nói, so với y trước đây khác nhau rất lớn, điều này khiến ba người Hầu Kim Cương tự nhiên sinh lòng kinh ngạc.

Khi Chu Lăng Nhạc đảm nhiệm tổng đốc trước đây, Minh Quý là một thành viên của Cấm Vệ quân Thiên Sơn, nhưng lúc đó chỉ là một nha tướng Cấm Vệ quân nhỏ nhoi mà thôi. Ngược lại sau khi Chu Lăng Nhạc lên đài, nhiều lần đề bạt, Minh Quý luôn đảm nhiệm chức vụ lang tướng, nếu như không phải có sự tồn tại của Thịnh Tuyên Đồng, Minh Quý thậm chí đã trở thành thống lĩnh Cấm Vệ quân Thiên Sơn, nhưng cho dù như vậy, địa vị của hắn trong quân đoàn Thiên Sơn thực sự không như bình thường, cũng rất được Chu Lăng Nhạc coi trọng.

Người này ở trước mặt Chu Lăng Nhạc, cũng hiếm khi nói mấy câu, ngược lại hôm nay lần đầu gặp Sở Hoan, vừa mở miệng lại không giống người không dễ dàng gì nói chuyện với người ngoài. Ba người Hầu Kim Cương nhất thời không thể nào hiểu được trong lòng Minh Quý rốt cuộc là nghĩ như thế nào.

Sở Hoan hơi trầm ngâm, vẻ mặt nghiêm nghị nói:

- Lời nói Minh tướng quân rất có đạo lý, sách lược phương châm của triều đình cũng thật sự xảy có vấn đề. Nếu không Thiên Môn Đạo cùng Thanh Thiên Vương cũng sẽ không phát triển thành thanh thế như vậy.

- Không phải phần lớn đều có vấn đề, mà là hoàng đế gây nên, vốn là tiêu diệt nước nhà.

Minh Quý mặt không đổi sắc, dường như chỉ là trần thuật lại một số chuyện:

- Xây dựng đất nước gian khổ vô cùng, nhưng hủy diệt đất nước lại rất dễ dàng. Hoàng đế khai cương lập quốc, tính tình kiêu ngạo, duy ngã độc tôn, một khi lầm đường lạc lối, sẽ hủy diệt cả một đất nước. Tâm tư của Chu Lăng Nhạc, bọn ta rất rõ ràng, hắn thực sự là muốn trước chiếm Tây Bắc, sau đó tiến binh vào Quan Trung, nắm cả thiên hạ trong tay, thay đổi triều đại. Nhưng hiện tại, ta vẫn cho rằng dã tâm của hắn là hùng tâm, con đường thì không sai, chỉ là người khó thắng trời, tuy hắn có hùng tâm, nhưng lại không có tài cán, bước đầu tiên này, lại bị ngăn chặn...!

Nói đến đây, trong mắt y lại có chút vẻ xúc động, cũng không tiếp tục nói nữa.

Bọn người Cố Lương Trần ngược lại cũng đều như có điều suy nghĩ.

Lời Minh Quý nói, là lời trong lòng mọi người muốn nói. Xem ra đối với bọn người Cố Lương Trần, Tần quốc không nhất thiết phải tiếp tục sinh tồn, loạn thế, tranh hùng thiên hạ, đây mới là con đường tốt nhất hiện tại.

Sở Hoan nghi ngờ nhìn Minh Quý, hỏi:

- Ý Minh tướng quân là?

- Sở đốc, không thể bảo vệ được Tần quốc, cũng không thể giữ được, nếu như ngài còn muốn thuần phục Tần quốc đang lung lay sập đổ, thì sẽ chôn cùng nó thôi.

Minh Quý thản nhiên nói:

- An phận ở một góc, tuy nhất thời có thể hùng bá, nhưng không có lòng tiến thủ, sớm muốn cũng sẽ tan thành mây khói, trong sớm chiều Sở đốc bại Bắc Sơn, định Thiên Sơn, hùng tài đã lộ, nếu như không thể xưng bá thiên hạ, cuối cùng cũng chỉ là bọt nước vừa hiện mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK