Cô sợ làm anh đau, nên động tác cực kỳ nhẹ, đầu ngón tay vô tình cọ vào lòng bàn tay anh, xúc cảm mềm mại, còn có chút ngứa nữa.
Thịnh Tiện cứng người, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.
Lục Kinh Yến không cảm nhận được sự khác thường của anh, cô ném băng gạc vừa tháo ra sang bên cạnh, kéo nút chai cồn i-ốt trong bình thủy tinh ra, dùng tăm bông thấm ướt: “Anh chịu một chút, có thể sẽ hơi đau đấy.”
Thịnh Tiện ừ một tiếng, khôi phục lại hô hấp bình thường.
Đừng nhìn vẻ mặt lạnh lùng xa cách của cô như bình thường, nhưng ngón tay mềm mại như gì.
Anh nhìn ngón tay cô chuyển động để bôi thuốc cho mình, hơi thở dần trở nên loạn nhịp.
Mấy giây sau, anh quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Xong rồi.” Lục Kinh Yến cẩn thận quấn băng mới, lấy băng dính dán lại, buông tay anh ra, đặt lọ cồn i-ốt vào bình thủy tinh, vặn nắp thuốc mỡ lại rồi nói với anh: “Anh nhớ uống thuốc đấy, viên thuốc màu trắng này, mỗi lần uống một viên, ngày uống ba lần, còn các loại thuốc khác thì mỗi lần uống bốn viên, anh nhất định không được uống nhầm đâu đấy.”
Thịnh Tiện rút tay về, cúi đầu nhìn chằm chằm lòng bàn tay trống rỗng, hai giây sau, anh khẽ “ừ“.
“Anh nhớ phải ăn kiêng đấy, nhất định không được ăn ớt và hải sản, đặc biệt là đừng uống rượu, quan trọng nhất là đừng để bị dính nước…”
Lúc nãy cô đã nói một lần rồi, giờ nghe lại vẫn cảm thấy rất ấm áp.
Thịnh Tiện hơi cong ngón tay trái lại, ngước mắt lên nhìn về phía cô.
Lục Kinh Yến ném băng gạc dính máu vừa tháo ra vào thùng rác, không để ý đến ánh mắt của anh: “Nhất là lúc tắm rửa ấy, nhất định phải chú ý…”
Cô đang nói vô cùng phấn khích, bỗng ngừng lại.
Hai giây sau, cô quay đầu nhìn về phía Thịnh Tiện: “Anh có thể cởi thắt lưng chứ?”
Thịnh Tiện: “…”
Thịnh Tiện thật sự không thể hiểu nổi kết cấu bộ óc của cô, sao cô có thể mở rộng chủ đề câu chuyện đến vậy chứ?
Hơn nữa trọng tâm còn rất rõ ràng.
Chưa có cô gái nhà nào đi quan tâm việc một người đàn ông cởi thắt lưng cả.
Thịnh Tiện nhìn Lục Kinh Yến bằng vẻ mặt vô cảm.
Nhưng cô gái này lại không biết lời mình nói có vấn đề, thoải mái nhìn vào mắt anh chờ đợi câu trả lời.
Nếu không phải vẻ mặt của cô lúc này trông rất nghiêm túc, anh thật sự hoài nghi cô lại giống như trước, dùng một cách khác để trêu chọc anh.
Lục Kinh Yến thấy một lúc lâu mà anh không nói gì: “Chẳng lẽ anh thật sự không mở được à?”
Suýt nữa Thịnh Tiện đã bật cười vì tức ngay tại chỗ.
Anh nhìn cô hai giây, chẳng buồn nói gì, đặt tay phải lên trên thắt lưng.
Lục Kinh Yến lùi về sau một bước: “Anh làm gì thế?”
Thịnh Tiện: “Làm mẫu.”
Lúc Kinh Yến chớp mắt: “... Hả? Làm mẫu gì cơ?”
Thịnh Tiện bình tĩnh nhướng mi: “Dùng một tay cởi thắt lưng, hiểu chưa?”
Lục Kinh Yến: “…”
Trong đầu Lục Kinh Yến bỗng tưởng tượng ra hình ảnh đó, nhìn ngón tay thon dài của Thịnh Tiện, đột nhiên cô thấy hơi khát.
Cô chỉ chợt nghĩ đến chuyện đó, muốn quan tâm anh một chút thôi.
Chỉ vậy thôi.
Tại sao bức tranh đó thoáng chốc đã trở nên không thích hợp với thiếu nhì chứ?
Lục Kinh Yến rời mắt đi, khô khan kêu “ồ“: “Vậy thì không cần đâu, em đang nghĩ, nếu như thật sự không cởi được thì em sẽ gọi Trần Khải tới.”
Thịnh Tiện không nói gì.
Lục Kinh Yến cũng im lặng.
Nhưng không khí trong phòng càng lúc càng trở nên quỷ dị.
Không biết có phải do động tác đặt tay lên thắt lưng của Thịnh Tiện làm ảnh hưởng không, ánh mắt Lục Kinh Yến không khống chế được nhìn về phía Thịnh Tiện.
Lúc thì nhìn tay phải của Thịnh Tiện, lúc lại nhìn thắt lưng của Thịnh Tiện.
Sau nhiều lần, Thịnh Tiện cũng phát hiện ra.
Lúc cô nhìn thêm lần nữa, Thịnh Tiện không nhịn được bật cười: “Vẫn đang suy nghĩ à?”
“…”
Mẹ kiếp.(Chỗ này cũng có thể để là Đm nhưng nó tục thôi)
Giáo sư Thịnh biết tán tỉnh từ lúc nào thế?
Lục Kinh Yến mở miệng, cô hơi không muốn thừa nhận bản thân vẫn chưa thoát ra khỏi cơn sóng gió dây thắt lưng kia, cô ngừng lại hai giây, phát hiện mình đang nhìn chằm chằm tay phải của Thịnh Tiện, đột nhiên lóe lên một tia sáng: “Đúng là em vẫn đang suy nghĩ, nhưng em đang nghĩ về một chuyện khác.”
Thịnh Tiện nhướng mày: “Hả?”
“Anh ôm eo em rồi.”