Làm ăn ấy mà, tôi thanh toán tiền anh ra hóa đơn đỏ.
Cực kì hợp lý.
Thịnh Tiện không ngờ rằng học sinh tiểu học lại ra chiêu này, bỗng chốc anh không phản ứng kịp, hơi ngây người ra.
Lục Kinh Yến thành công khiến Thịnh Tiện nghẹn họng, cô nhướng mày lên: “Sao hả? Muốn bớt nộp thuế?”
Thịnh Tiện ngước mắt lên: “Không, hôm khác sẽ đưa cho em.”
Lục Kinh Yến “Ồ” một tiếng: “Hôm khác là hôm nào?”
Không đợi Thịnh Tiện lên tiếng, Lục Kinh Yến đã ghé tới trước mặt Thịnh Tiện, chẳng có chút xấu hổ ngượng ngùng nào cong mắt lên hỏi: “Vào ngày mà em rất muốn gặp anh sao?”
“...”
Thịnh Tiện không tiếp lời, Lục Kinh Yến đơn phương coi như anh ngầm thừa nhận, cô chậm rãi ngồi thẳng người lên, móc hoa văn trên chiếc gối ôm hỏi: “Hôm nay hẹn hò không?”
“Hả?”
“Nếu không anh tới khách sạn làm gì?”
“...”
Lần trước bàn chuyện với Bạc Mộ ở quán cà phê, cô cảm thấy là hẹn hò.
Lần này xuất hiện ở khách sạn, cô lại cảm thấy là hẹn hò.
Thịnh Tiện thực sự rất tò mò, rốt cuộc chỗ nào nơi anh đã cho cô ảo giác, khiến cô năm lần bảy lượt sinh ra hiểu lầm đối với anh.
Nguyên nhân hôm nay anh xuất hiện ở khách sạn này là bởi vì nhận được ủy thác của Trần Khải, tới để giúp đỡ mẹ của người bạn trên mạng nào đó của cậu ta kiện cáo.
Gặp mặt xong, Thịnh Tiện mới biết, đương sự chẳng hề có suy nghĩ đến chuyện ly hôn, chỉ đơn giản là bạn trên mạng kia muốn để mẹ cô ta ly hôn thôi.
Nguyên nhân là bố cô ta bạo lực gia đình mẹ cô ta tới mười mấy năm, người bạn trên mạng kia của Trần Khải không nhịn nổi nữa, tiền trảm hậu tấu hẹn luật sư sau lưng mẹ cô ta.
Sau khi gặp mặt, khoảng một nửa thời gian, đều lãng phí trên việc người bạn trên mạng kia khuyên mẹ cô ta quyết tâm ly hôn đi.
Hai mẹ con nói qua nói lại rồi bắt đầu cãi nhau, người mẹ phẫn nộ cho con gái mình một phát tát, còn đứa con gái có lẽ sắp nổi khùng vì sự nhu nhược yếu đuối của mẹ mình, ôm lấy mặt ra sức tuôn hết những lời giấu sâu trong đáy lòng ra.
Thì ra bố cô ta đã muốn đá mẹ cô ta từ lâu rồi, mấy năm nay đều âm thầm di dời tài sản.
Con gái trách móc người mẹ còn nhẫn nại như thế này nữa, sớm muộn cũng có một ngày, hôn nhân và tiền bạc đều không giữ nổi lấy một cái.
Người mẹ của bạn trên mạng này, là một người nội trợ gia đình truyền thống, không có công việc, không xã giao, chỉ thi thoảng đi cùng chồng tỏ vẻ ân ái những lúc cần ra, thì toàn bộ thời gian và tinh lực còn lại đều đặt lên con gái và củi gạo dầu muối.
Người mẹ bị bạo lực gia đình nhiều năm như vậy mà vẫn không ly hôn, một mặt là bởi vì con gái, một mặt khác là bởi bà trước nay đều không có công ăn việc làm, sợ không có nguồn kinh tế của chồng, bà sẽ không thể nào tồn tại nổi.
Người mẹ không sợ ly hôn với chồng, mà chỉ sợ con gái chia cách với mình, đến nay gã chồng đã động chạm tới ý định ly hôn của bà, bà không thể không tính toán cho tương lai được, điều bà muốn nhất khi quyết định ly hôn là quyền nuôi dưỡng đứa con gái vẫn chưa trưởng thành, còn đang học cấp ba này, thứ yếu mới là tài sản.
Nhìn từ góc độ thu nhập kinh tế, khả năng gã chồng sẽ giành được quyền nuôi dưỡng đứa con gái cao hơn người mẹ rất nhiều lần. Nhưng bạo lực gia đình là một trong những tình hình pháp lý mà tòa án phán quyết tình cảm vợ chồng đã rạn nứt, cũng là một trong những điều kiện xin bồi thường tổn hại trong hôn nhân, đồng thời, hành vi bạo lực gia đình không có lợi cho sức khỏe trưởng thành cho bé gái vị thành niên, là một cơ hội rất lớn để tranh thủ quyền nuôi dưỡng.
Sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, Thịnh Tiện mới biết, kết hôm mười mấy năm, bị bạo hành vô số lần, thế nhưng bà vợ này không hề để lại chứng cứ phạm tội của gã chồng mình một lần nào.
Gã chồng này của bà ta là một người rất cẩn mật, những vết thương nhỏ chưa bao giờ cho bà ta đi viện khám, có mấy lần ra tay nặng, đánh bà ta ngất đi, có tìm cũng là tìm bác sĩ tư nhân, thậm chí người phụ nữ chưa từng nghĩ đến việc ly hôn này, còn vì duy trì vẻ hòa hợp ngoài mặt của vợ chồng mà còn viết lên giấy chẩn đoán là tự mình không cẩn thận bị ngã.
Thuận theo cả sự việc, nếu bà vợ này thực sự muốn kiện gã chồng ra toàn, xem ra trước mắt thực sự chẳng chiếm chút ưu thế nào.
Đúng là to đầu.
Lưu lại phương thức liên lạc của bà mẹ xong, Thịnh Tiện và Trần Khải đi ra nhà vệ sinh một chuteen.
Sau đó đụng phải Lục Kinh Yến đang đánh nhau với người ta.
Đầu càng to hơn nữa.
….
Lục Kinh Yến thấy Thịnh Tiện mãi không nói gì, còn tưởng mình đoán trúng rồi, cô tặc lưỡi một tiếng.
Thịnh Tiện bừng tỉnh, nhìn vẻ mặt kỳ quặc của Lục Kinh Yến: “Công việc.”
Lục Kinh Yến “à” một tiếng, khiến người ta không nắm bắt được cô tin hay không.
Thịnh Tiện im lặng hai giây: “Bạn trên mạng của Trần Khải, mẹ cô ta muốn khởi tố ly hôn.”
Lục Kinh Yến đánh giá Thịnh Tiện từ trên xuống dưới một lượt: “Có phải anh dựa vào việc bán sắc kiếm cơm không.”
Thịnh Tiện: “?”
Lục Kinh Yên chậm rì rì nói: “Nếu không thì sao người ủy thác của anh lại luôn là nữ chứ.”
Thịnh Tiện: “...”
Vừa rồi anh không nên lắm mồm.
Không nhắc đến chuyện phiền phức này, Lục Kinh Yến sắp quên mất chuyện lần trước ăn khuya cùng anh, trong lúc vô ý đã lướt thấy vô số oanh oanh yến yến trong wechat của anh.
Số lần cô gặp anh không nhiều lắm, buổi tối đầu tiên đã đụng phải cảnh anh đang giằng co với một cô gái bên lề đường.
Sau đó là Bạc Mộ.
Hiện giờ lại là mẹ của đứa trẻ.
Tuy là công việc, nhưng chẳng hiểu sao cứ khiến cô thấy chướng mắt.
Lục Kinh Yến chậm rãi “chậc” một tiếng: “Anh cũng biết chăn phết nhờ.”
Thịnh Tiện khó hiểu nhìn cô một cái: “Chăn gì cơ?”
Lục Kinh Yến: “Cá.”
“...”
Thịnh Tiện không biết cô lại điên khùng chuyện gì.
Trong số những tên đàn ông cặn bã mà Lục Kinh Yến quen, trong mười gã thì có tới chín là tay lăng nhăng, quá đáng hơn một chút còn có hôm lễ tình nhân hẹn hò tới tám lần.
Cô cũng không thấy có gì, nhưng đặt trên người Thịnh Tiện, chẳng hiểu sao lại khiến cô thấy không được thoải mái.
Thời gian không còn sớm nữa, anh định đơn phương kết thúc cuộc trò chuyện điên khùng với học sinh tiểu học: “Nếu như không còn chuyện gì khác, tôi….”
Lục Kinh Yến đang không thoải mái, nghe thấy lời này, bỗng ném chiếc gối ôm xuống, giơ tay túm lấy cổ áo của Thịnh Tiện, kéo anh tới trước mặt mình.
Động tác của cô hơi đột ngột, hệt như muốn nhào lên đấm nhau với người ta luôn vậy.
Thịnh Tiện ngơ người chừng ba bốn năm giây, rồi cúi đầu nhìn bàn tay đang túm lấy cổ áo mình.
Giây phút Lục Kinh Yến ra tay mới phản ứng được mình đang làm gì thì đã muộn mất rồi.
Cô nhìn lên gương mặt của Thịnh Tiện, lại nhìn xuống bàn tay của mình, hơi há miệng ra.
Lục Kinh Yến mày bị điên hả.
Bực bội thì bực bội, động tay chân làm quái gì.
Người đã tán về tay chưa mà tùy tiện động tay.
Mày như thế này mà còn đòi ngược cặn bã nữa à?
Lục Kinh Yến chớp mắt, nhanh chóng động não làm thế nào để vớt vát.
Ba giây sau, cô nuốt ngụm nước bọt, ra vẻ bình tĩnh, chậm rãi buông cổ áo của Thịnh Tiện ra. Đối mặt với ánh mắt tràn đầy nghi vấn của anh, cô dùng một ngón tay móc lấy cà vạt của anh xoay vòng tròn: “Anh trai, em có lời muốn nói với anh.”
“Lời thì thầm.”
Nói xong, cô ghé sát đầu lại, sát tới bên tai anh, cố tình dùng giọng nói vừa khẽ vừa mềm mại: “Anh trai à, em muốn vào ao cá của anh, có thể cho một cơ hội không?”