Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

EDITOR: KỲ GIẢN NIỆM

BETA: MIN

Dường như anh lo dọa cô sợ nên nắm rất cẩn thận.

Anh đợi một lúc, thấy cô không tránh mới tăng thêm sức, nhưng lại sợ làm cô đau, không khỏi thả lỏng một chút.

Đầu ngón tay anh hơi lạnh, nhưng nhiệt độ ở lòng bàn tay lại rất cao, nóng như thể thiêu đốt cả người cô.

Trong phòng rất yên tĩnh, vừa rồi Lục Kinh Yến nằm trên giường không ngừng lén la lén lút lúc này đang rúc trong chăn, nhắm chặt mắt không nhúc nhích.

Trong bóng tối, tai cô trở nên nhạy bén khác thường.

Cố có thể nghe thấy tiếng đầu ngón tay anh chạm vào màn hình điện thoại, tiếng hít thở của anh, thi thoảng còn nghe thấy tiếng anh động đậy, tiếng quần áo sột soạt.

Cô sững người một lúc mới phát hiện không biết mình nín thở từ lúc nào.

Cô như tên trộm hít sâu một hơi, sau đó cô vừa mở miệng, trái tim đập loạn xạ như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Không biết từ lúc nào lòng bàn tay anh ra đầy mồ hôi, dính dính nhớp nhớp, rất khó chịu.

Nhưng anh không định bỏ tay cô ra, cô cũng không định buông tay.

Hai người cứ nắm tay như vậy.

… Nắm đến lúc Lục Kinh Yến không trụ được nữa mà ngủ thiếp đi.

Lúc Lục Kinh Yến mở mắt ra, ngoài cửa sổ đã sáng choang.

Cô nằm trên giường một lúc cho đỡ cơn gắt ngủ, vừa định tìm điện thoại thì phát hiện tay mình bị nắm lấy.

Cô dừng lại, quay đầu thấy Thịnh Tiện ghé vào mép giường ngủ.

Anh chống một khuỷu tay trên giường, úp mặt lên trên đó gương mặt bị che khuất mất phân nửa, cô chỉ có thể nhìn thấy nửa bên gương mặt anh, ánh mặt trời rất chói, dường như làn da của anh đang phản quang. Cổ anh rất dài, xương bả vai hơi phập phồng theo từng nhịp thở.

Tay kia anh tùy tiện để trên giường, nắm chặt tay cô.

Chuyện tối qua ùa về trong nháy mắt, như một thước phim truyền hình.

Anh và cô nắm tay nhau thật.



Đây không phải ảo giác của cô, cũng không phải do cô nằm mơ.

Lục Kinh Yến nhìn tay của hai người, bỗng nhiên xuất hiện niềm kích động muốn chụp ảnh lại.

Lúc tìm thấy điện thoại, cô mở máy ảnh ra thật, tìm một góc chụp tay anh và tay mình, sau đó ấn nút.

Điện thoại không tắt chuông, kêu “tách——” một cái, đánh thức người đang ngủ.

Ngón tay anh hơi động đậy, hai giây sau, anh ngẩng đầu lên.

Lục Kinh Yến theo bản năng giấu tay trong chăn, sau khi ánh mặt anh dừng lại trên mặt mình mới chậm rãi mở miệng: “Chào buổi sáng.”

Có lẽ Thịnh Tiện vừa mới tỉnh dậy nên đầu óc vẫn đang mơ màng, cũng có lẽ chưa kịp phản ứng vì sao lại ngủ ở đây, dùng ánh mắt mê man ngái ngủ nhìn cô.

Mấy giây sau, anh dường như cảm nhận thấy gì đó, ánh mắt di chuyển đến tay của mình và cô.

Rõ ràng anh có vẻ hơi khó hiểu, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, ánh mắt lập tức trở nên rõ ràng, lơ mơ kêu “ồ” một tiếng, rút tay đặt trên mu bàn tay cô ra, cúi đầu đáp: “Chào buổi sáng.”

Tiếp đó, anh đứng lên, ngáp dài: “Em đi rửa mặt đi, anh nấu chút đồ ăn.”



Quay về phòng ngủ, Thịnh Tiện đi thẳng vào toilet.

Anh mở vòi hoa sen, rửa mặt bằng nước lạnh, lúc này đầu óc mới hoàn toàn tỉnh táo.

Anh cúi đầu, nhìn bàn tay vừa mới nắm tay cô, hơi sửng sốt.

Nửa đêm, anh vẫn tới phòng ngủ chính như hai hôm trước.

Anh cũng không làm gì cả, chỉ đứng ở bên giường lẳng lặng nhìn cô.

Tôi qua, không biết vì sao cô lại gặp ác mộng, khóc lóc dữ dội, anh gọi tên cô mấy lần cũng không tỉnh lại.

Anh định chờ thêm một chút, đợi bệnh tình của mình thật sự chuyển biến tốt hơn mới tiến thêm một bước, bởi anh sợ biến khéo thành vụng, nhưng tôi qua anh vẫn không nhịn được.

Thịnh Tiện thở dài, lấy bàn chải đánh răng ra.



Nấu cơm xong, Thịnh Tiện đi gõ cửa phòng ngủ chính.

Lục Kinh Yến lên tiếng, ở trong phòng ngơ ngác một lúc mới cầm điện thoại kéo cửa ra ngoài.

Thịnh Tiện đứng trước bàn ăn, đang định xới cơm.

Lục Kinh Yến nhìn bàn tay cầm thìa của anh, nghĩ đến tôi qua bàn tay đó nắm tay mình cả đêm, tai cô chợt nóng lên.

Cô hắng giọng, giả vờ bình tĩnh đi qua đó, kéo ghế ra ngồi xuống.

Thịnh Tiện xới cơm xong đưa cho cô, sau đó lấy một chiếc thìa nhỏ đặt vào bát cô.

Lục Kinh Yến thấy trên mu bàn tay anh có một nốt ruồi rất nhỏ, ở giữa ngón cái và ngón trỏ.

Hai tai lại càng nóng hơn, cô không dám nhìn Thịnh Tiện, chỉ nhỏ giọng nói “cảm ơn”, rồi ăn đầu vào ăn.

Bữa cơm này rất yên tĩnh.

Đêm giao thừa Lục Kinh Yến đến nhà Thịnh Tiện đón năm mới, Thịnh Tiện đã hỏi cô có muốn ở lại đây không.



Cô không từ chối, nhưng cô thật sự chỉ có thể ở bên anh hai ngày thôi.

Hôm nay là mùng hai của năm mới, mặc dù cô và Lục Hồng Trình ầm ĩ không vui, mặc dù cô rất ghét Lục Châu, nhưng cô cũng phải xuất hiện trong ngày đi thăm họ hàng.

Cơm nước xong, Lục Kinh Yến bỏ đũa xuống, chờ Thịnh Tiện ở đối diện uống xong ngụm canh cuối cùng mới nói: “Lát nữa em phải đi rồi.”

Thịnh Tiện ngẩng đầu: “Ừm, anh tiễn em.”

“Không cần đâu, em lái xe tới.”

“Anh biết, anh tiễn em.” Dừng lại một lát, Thịnh Tiện nói tiếp: “Anh gọi xe về.”

Thịnh Tiện đã nói vậy rồi, Lục Kinh Yến cũng không từ chối.

Sau đó hai người lại im lặng.

Thịnh Tiện đứng dậy bắt đầu dọn dẹp bàn ăn.

Thỉnh thoảng, ánh mắt Lục Kinh Yến lại lướt qua tay anh.

Tối hôm qua hai người nắm tay nhau, lẽ nào anh không định biểu hiện gì sao.

Mãi đến khi Thịnh Tiện đưa cô xuống lầu, anh vẫn không nhắc tới chuyện tối qua.

Đến dưới nhà Lục Kinh Yến, Thịnh Tiện dừng xe lại, theo cô xuống xe, sau đó đưa chìa khóa cho cô.

Lục Kinh Yến cầm lấy chìa khóa xe, nhìn Thịnh Tiện: “Anh gọi xe chưa?”

Thịnh Tiện: “Chuẩn bị gọi đây.”

Lục Kinh Yến “à” một tiếng.

Thịnh Tiện cầm điện thoại mở ứng dụng gọi xe ra, thấy cô vẫn còn đứng bên cạnh, anh quay đầu lại nhìn: “Sao em không vào đi?”

Lục Kinh Yến: “Em đứng cùng anh một lát.”

Thịnh Tiện không nói gì, cúi đầu nhấp địa chỉ.

Giờ đang là Tết âm lịch, rất ít xe cô, đợi khoảng một phút mới có người nhận đơn, đã thế còn cách đó hơi xa.

Hai người đứng ở cửa biệt thử của Lục Kinh Yến gần 10 phút, xe mới lững thững tới.

Thịnh Tiện tắt điện thoại: “Em vào đi.”

“Ừm.”

Xe dừng hẳn, Thịnh Tiện mở cửa xe ra.

Lục Kinh Yến theo bản năng hô lên: “Thịnh Tiện.”

Thịnh Tiện vịn cửa xe quay đầu lại.

Lục Kính Yến nhìn anh, mấy máy môi, câu “Anh không có gì muốn nói với em à?” ngập ngừng bên miệng cô vẫn không thốt ra được, “Anh… về đến nhà thì nhắn tin cho em.”

“Ừm, được.” Thịnh Tiện thấy cô không có gì muốn nói, anh khom người chui vào xe.

Xe nhanh chóng rời đi.

Lục Kinh Yến đứng ở cửa, ảo não giẫm chân rồi vào nhà.



Chẳng phải chỉ nắm tay thôi à, có đáng để ý nhiều thế không?

Tôi qua lúc xem phim, cô chủ động túm tay Thịnh Tiện cũng đâu cho anh câu trả lời nào.



Lúc ra khỏi nhà Lục Hồng Trình là chín giờ tối.

Về đến nhà, Lục Kinh Yến đi tắm rồi bò lên giường, xem bộ phim truyền hình mới đang ăn khách một lúc, sau đó lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Mặc dù cô có một đám bạn trai cũ, nhưng mối quan hệ đó rất thẳng thắn.

Bởi vì cô thấy đối phương rất cặn bã, là mục tiêu mà cô muốn hành hạ đến chết, sau đó cô dùng mọi cách đoạt lấy đối phương rồi lại dùng mọi cách vứt bỏ đối phương.

Vốn không có nhiều khúc mắc như giữa cô và Thịnh Tiện.

Lục Kinh Yến không thể hiểu nổi Thịnh Tiện chơi trò gì, cô bực bội thở dài, lên Baidu.

Có rất nhiều chủ đề như này trên web.

Lục Kinh Yến nhìn mọi người bình luận.

— Chứng tỏ anh ấy thích bạn, nhưng xấu hổ không dám nói thôi, anh ấy muốn chờ bạn quen với việc có anh ấy rồi mới thổ lộ.

— Bạn cũng có thể coi đây là một bài kiểm tra, anh ấy muốn thử bạn để xem bản thân có cơ hội theo đuổi không.

— Không cầm nổi lòng, anh ấy nghĩ rằng mình đã biểu hiện rõ rồi.

Thích cô? Thử cô? Không cầm nổi lòng?

Lục Kinh Yến thành công được mấy chữ này chữa lành.

Quả nhiên Thịnh Tiện thích cô, hơn nữa còn bí mật theo đuổi cô nữa.

Lục Kinh Yến vui vẻ chuyển sang trang tiếp theo.

— Có thể anh ta là một tên lăng nhăng.

— Hay là anh ta lợi dụng bạn.

— Lần này là nắm tay, lần tới là lên giường đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK