Lục Kinh Yến: “….”
Tống Nhàn: “Thế anh ta nhìn trúng ai vậy? Có ảnh không?”
Lục Kinh Yến rất muốn xuyên qua điện thoại gõ đầu Tống Nhàn ra nghiên cứu kết cấu bên trong.
Thiệt cho cô còn dùng tình cảm chân thật để tâm sự với cô ấy.
Tống Nhàn: “Có lẽ nào anh ta nhìn trúng cả hai?”
“...”
Lục Kinh Yến nhắm mắt lại, từ từ thở ra một hơi, cô chẳng còn tâm tư nào mà tranh luận nữa: “Có lẽ đi.”
Tống Nhàn: “Vậy thì cậu phải thận trọng đấy, phụ nữ thì cậu còn có thể tranh thủ một chút, chứ đàn ông thì cậu không có ưu thế đâu, trừ khi cậu sang Thái một chuyến. Nhưng mà theo hiểu biết của tớ về cậu, tớ khuyên cậu thận trọng, có lẽ đợi đến khi cậu từ Thái về, nhiệt tình của cậu dành cho anh ta đã biến mất rồi.”
Lục Kinh Yến im lặng mấy giây: “Tống Nhàn.”
Tống Nhàn: “Hử?”
Lục Kinh Yến nghiêm túc đề nghị: “Cậu nghỉ việc đi.”
Tống Nhàn: “Vì sao chứ?”
“Vì tớ thấy với bộ não này của cậu không đi làm tác giả viết tiểu thuyết toàn thời gian thì phí lắm.”
“...”
…
Tuy không thể ăn bữa trưa, nhưng Lục Kinh Yến và Tống Nhàn vẫn hẹn nhau cùng ăn bữa tối.
Ăn cơm xong, thấy thời gian còn sớm, hai người sang phố thương mại bên cạnh lượn lờ từng nhà một.
Sắp tới Tết âm lịch rồi, chỗ nào cũng đang làm hoạt động, tuy là mùa đông, buổi tối hơi lạnh, nhưng người ở bên này cũng khá nhiều. Lục Kinh Yến và Tống Nhàn vào một hiệu hàng thiết kế mua mấy bộ quần áo, sau khi thanh toán xong, hai người định rời đi, thì điện thoại của Lục Kinh Yến vang lên.
Là con trai thứ hai của Lục Hồng Trình, cũng chính là anh họ hai của cô–Lục Châu gọi tới.
Lục Kinh Yến nghe máy: “Có chuyện gì?”
Lục Châu: “Không có việc gì lớn, anh mày uống say rồi, mày tới đón tao đi.”
Nói xong, Lục Kinh Yến cảm giác điện thoại của mình rung lên.
Tiếp theo đó cô nghe thấy Lục Châu nói: “Địa chỉ tao gửi vào điện thoại mày rồi, mày nhanh qua đây, đừng để anh mày đợi lâu.”
Nói xong, Lục Châu cúp điện thoại luôn.
Tống Nhàn: “Ai đó?”
“Lục Châu.” Lục Kinh Yến mở wechat ra, nhìn thấy địa chỉ mà Lục Châu gửi sang: “Uống say rồim bảo tớ đi đón anh ta.”
Tống Nhàn: “Hả? Một mình cậu có giải quyết được không, hay là tớ đi cùng cậu nhé.”
Gã Lục Châu đó uống say thích nổi điên, Lục Kinh Yến không muốn để Tống Nhàn qua đó lắm: “Không bận gì, tớ giải quyết được anh ta.”
Địa chỉ mà Lục Châu gửi tới, là club mà Lục Kinh Yến và Tống Nhàn, Trần Khải hay đi, cách phố mua sắp các cô chỗ này không xa, Lục Kinh Yến và Tống Nhàn cùng xuống gara lấy xe, sau đó cô đưa Tống Nhàn tới bên đường, thấy cô lên taxi, lúc này mới lái xe về phía club.
Lúc này đây mới vừa qua mười giờ tối, người bên trong club không nhiều lắm, DJ đang đứng trên sân khấu điều chỉnh âm thanh.
Trong ánh đèn sặc sỡ giao nhau, Lục Kinh Yến đi men theo hàng ghế dựa vào bên trong, sau đó tìm thấy vị trí mà Lục Châu nói.
Trên chiếc sô pha da thật màu đen, có rất nhiều người đang ngồi, có nam có nữ.
Trên bàn bày một hàng rượu.
Lục Kinh Yến đứng ở bên cạnh, vòng qua đám người đó tìm một lượt, không nhìn thấy Lục Châu.
Cô lôi điện thoại ra đang định gọi cho Lục Châu, thì người ngồi bên trong cùng nhất giơ tay lên: “Ở đây.”
Lục Kinh Yến nhìn về phía giọng nói.
Là Dương Nhứ.
Hắn ta đang ngồi trên sô pha, vỗ vào vị trí trống bên cạnh mình: “Lại đây ngồi.”
Lục Kinh Yến vẫn đứng ở chỗ cũ không nhúc nhích: “Lục Châu đâu.”
“Cô qua đây ngồi trước đã.”
Lục Kinh Yến không nói gì, lật tìm số điện thoại của Lục Châu gọi qua.
Không có người nghe máy.
Lục Kinh Yến nhăn mày, đang định gọi tiếp, thì Dương Nhứ ngồi bên trong đứng dậy, cầm một ly rượu đi ra ngoài.
Hắn ta chỉ vào trong với người ngồi ngoài cùng, bảo mọi người nhường ra một chỗ, sau đó ngồi xuống, tiện thể giơ tay túm lấy cổ tay của Lục Kinh Yến, kéo cô ngồi xuống cạnh mình.
Lục Kinh Yến hất cánh tay ra, nhưng không thoát được: “Buông ra.”
Dương Nhứ hệt như bị điếc, rót một ly rượu, đặt trước mặt Lục Kinh Yến: “Đến đây, uống chút.”
“Hôm nay tôi không khỏe, không uống được rượu.” Lục Kinh Yến cầm điện thoại tiếp tục gọi cho Lục Châu.
Dương Nhứ đưa ly rượu đó cho cô gái ăn mặc khá mát mẻ bên cạnh, ra hiệu cho cô ta uống hết, sau đó rót cho Lục Kinh Yến một ly mới: “Vậy thì uống loại có nồng độ thấp.”
Lục Châu vẫn không nghe điện thoại.
Lục Kinh Yến không thèm đếm xỉa đến lời của Dương Nhứ, cô mở wechat của Lục Châu rồi gửi tin nhắn qua đó.
Dương Nhứ giơ tay lên, ấn chặt lấy điện thoại của Lục Kinh Yến: “Đừng lãng phí công sức nữa, cậu ta không để ý đến cô đâu.”
Lục Kinh Yến ngẩn người, quay đầu lại nhìn Dương Nhứ: “Anh có ý gì?”
Không đợi Dương Nhứ lên tiếng, Lục Kinh Yến đã hiểu rồi: “Các người thông đồng nhau trước rồi?”
Dương Nhứ phì cười: “Tôi không hề thông đồng với cậu ta đâu, là cậu ta nói với tôi, tối nay để em gái cậu ta qua đây chơi với tôi.”
Ngón tay Lục Kinh Yến nắm chặt lấy điện thoại.
“Đến thì đã đến rồi, thì vui vẻ lên chút.” Dương Nhứ nói, rồi hắn đẩy ly rượu vừa rót tới trước mặt Lục Kinh Yến: “Dù sao thì giờ anh trai Lục Châu của cô có mấy hạng mục đang cầu cạnh tôi đấy.”
“Bảo Lục Châu đến uống với anh.” Lục Kinh Yến nhét điện thoại vào trong túi, muốn đứng dậy rời khỏi.
Dương Nhứ đưa tay ấn lên đùi cô, ghé sát bên tai cô, trong mắt người ngoài nhìn thì thấy rất thân mật, nhưng trong miệng lại không giấu nổi uy hiếp ngấm ngầm: “Đừng để tôi mất hết mặt mũi.”
Lục Kinh Yến cụp mắt nhìn bàn tay đặt trên đùi mình của Dương Nhứ hai giây: “Vậy thì tôi cũng nói lại lần nữa, bảo Lục Châu đến uống với anh.”
Dương Nhứ bật cười, trong đáy mắt hiển nhiên mang theo tức giận: “Lục Kinh Yến, cô muốn gì hả, trong lòng tôi biết rõ, cô trong mắt người nhà họ Lục, chẳng qua chỉ là một món đồ trao đổi, bớt kênh kiệu với ông đây đi.”
Lục Kinh Yến nhìn Dương Nhứ một cái, không thèm nói gì cầm lấy túi, thọi lên cánh tay gã một phát, sau đó đứng dậy, sửa sang lại mái tóc, rồi quay người rời đi.
“Lục Kinh Yến, cô đứng lại cho tôi!”
Lục Kinh Yến coi như không nghe thấy.
Dương Nhứ ném điện thoại qua.
“Lục Kinh Yến, con mẹ cô đứng im đấy cho tôi, nghe thấy chưa hả?”
Chiếc điện thoại sượt ngang qua tai Lục Kinh Yến, rơi xuống trước mặt cô.
Lục Kinh Yến dừng chân, chậm rãi quay đầu nhìn Dương Nhứ.
Dương Nhứ hất cằm về phía chiếc điện thoại bên chân Lục Kinh Yến: “Nhặt nó lên.”
Lục Kinh Yến rũ mắt nhìn chiếc điện thoại, sau đó khom người nhặt nó lên.
Dương Nhứ ngoắc tay với Lục Kinh Yến: “Cầm lại đây.”
Lục Kinh Yến nhìn Dương Nhứ, rồi lại nhìn đám người vây xung quanh xem kịch, cô cúi đầu đánh giá chiếc điện thoại vỡ màn hình trong tay mấy giây, sau đó xoay người đi ngược về.
Thấy Lục Kinh Yến quay lại, Dương Nhứ cười khẩy một tiếng: “Ngoan ngoãn nghe lời từ sớm có phải tốt không, cứ phải để tôi tức giận.”
Lục Kinh Yến không nói gì, đưa điện thoại tới trước mặt Dương Nhứ.
Dương Nhứ đưa tay ra đón lấy.
Đầu ngón tay gã còn chưa chạm vào điện thoại, bỗng Lục Kinh Yến đưa tay ra bên cạnh thả ra, mặc cho điện thoại rơi vào trong ly rượu: “Đồ của mình thì tự nhặt lấy.”