BETA: MIN
Thịnh Tiện không qua sofa ngồi, mà đi tới phòng bếp.
Lục Kinh Yến thầm thở phào nhẹ nhõm, đáy lòng khỏi khỏi khinh thường chính mình.
Nhìn cô đâu giống một nữ lưu manh đâu, vậy mà sao trong đầu lại sinh ra nhiều hình ảnh thô tục vậy chứ?
Nhưng không thể không nói, Thịnh Tiện vừa mới tắm xong, lúc anh cúi đầu chải mái tóc sắp khô của mình thật khiến người khác phạm tội mà.
Hình ảnh kia… Lục Kinh Yến mới vội vàng liếc qua nhưng cô đã ghi nhớ sâu sắc, đã vậy còn tái hiện rõ ràng trong đầu cô nữa.
Lục Kinh Yến cảm thấy miệng lưỡi khô nóng, cô không kìm được đưa tay lên phẩy phẩy.
Không lâu sau, Thịnh Tiện bưng một đĩa hoa quả đã gọt vỏ ra khỏi bếp.
Mãi đến lúc anh tới gần, Lục Kinh Yến mới vội vã bỏ tay xuống.
Thịnh Tiện khom người, đặt đĩa hoa quả xuống trước mặt cô, sau đó đưa một cái dĩa bạc vô cùng tinh xảo cho cô: “Nóng à?”
Lục Kinh Yến cầm lấy cái dĩa, không có cách nào khác ngoài cắn răng thừa nhận: “… Ừm, có lẽ là do nhiệt độ nước tắm cao quá.”
Thịnh Tiện không nói gì, anh nhìn chung quanh một vòng, rồi chống một tay bên trái Lục Kinh Yến, nghiêng người cúi đầu xuống.
Nhìn khuôn mặt anh mỗi lúc một gần, Lục Kinh Yến không nhịn được nín thở.
Anh đang định làm gì thế?
Dầu gội đầu và sữa tắm mà cô vừa dùng đều là của anh, trên người cô toàn mùi hương quen thuộc của anh, nhưng cô cảm thấy mùi hương từ người anh vẫn đặc biệt hơn nhiều.
Nhàn nhạt, mát lạnh, khiến người ta có cảm giác như đang đứng trên đỉnh núi tuyết.
Môi Lục Kinh Yến khẽ giật giật, theo bản năng rũ mắt xuống.
Tim cô đập cực kỳ nhanh, vì quá khẩn trương nên lòng bàn tay dần xuất hiện lớp mồ hôi mỏng.
Thịnh Tiện muốn hôn cô ư?
Anh và cô vẫn chưa xác định quan hệ, bây giờ mà hôn thì có phải không thích hợp lắm không?
Cũng đâu có gì không thích hợp, chỉ hôn một cái thôi mà, dù sao cô cũng muốn hôn…
Chữ “anh” còn chưa kịp vụt lên trong đầu Lục Kinh Yến thì cô đã nhìn thấy gò má anh cọ vào mặt mình.
Chạm, chạm, chạm rồi…
Lục Kinh Yến ngẩn người, theo bản năng nghiêng đầu.
Thịnh Tiện cầm lấy chiếc điều khiển từ xa bên cạnh, ấn nút giảm nhiệt độ điều hòa.
Lục Kinh Yến: “…”
Lục Kinh Yến cảm thấy mình giống như bị sét đánh vậy, toàn thân cứng đờ.
Cô lén lút ngước mắt nhìn Thịnh Tiện.
Anh tự nhiên bỏ điều khiển ra, ngồi xuống cạnh cô.
Người ta chỉ muốn lấy điều khiển thôi mà, đâu có định hôn mày?
Lục Kinh Yến, đầu óc mày bình thường chút đi, mày cho là ai cũng giống mày, bị nhồi nhét đống phế liệu đồi trụy nhiều quá rồi sao?
may mà vừa rồi mày không bị rút gân não rướn người về phía trước….
Lục Kinh Yến tưởng tượng hình ảnh kia, bỗng cảm thấy ngạt thở.
“Vẫn nóng à?” Đột nhiên tiếng của Thịnh Tiện ở bên cạnh vang lên.
Lục Kinh Yến quay đầu nhìn anh, phát hiện anh đang nhìn mặt mình chằm chằm, cô đưa tay lên sờ thử, nóng hổi.
Sợ anh lại vòng qua trước mặt mình, cầm điều khiển từ xa lần nữa, Lục Kinh Yến không hề nghĩ ngợi đã lắc đầu, “Không nóng, em…” Cô dừng lại, thấy đạo diễn Xuân Vãn đang quay đến Mục Sở Từ ngồi dưới khán đài, vội vàng nói: “Em kích động, em thấy nam thần của mình nên kích động thôi.”
Thịnh Tiện không nói gì, nhìn sang TV.
Chờ Mục Sở Từ biến mất khỏi màn hình, anh cúi đầu xem điện thoại.
Chương trình xuân vãn không tính là hay, nhưng cũng không thể nói là tệ được, đa số là mời những ngôi sao rất có tiếng tăm, vì tính chất công việc, nên ít nhiều Lục Kinh Yến cũng có chút hiểu biết về những nghệ sĩ này, thi thoảng còn nói một câu nghệ sĩ nào hay mua fan ảo đăng bài viết, nghệ sĩ nào trả tiền bao hotsearch cả năm, nghệ si nào có quan hệ tốt với những tài khoản marketing.
Mấy điều Lục Kinh Yến nói chủ yếu là điểm mù của Thịnh Tiện, nhưng lúc cô nói chuyện, anh sẽ ngẩng đầu nhìn TV, sau đó không mặn không nhạt đáp lại cô.
Trong lúc không để ý, thời gian đã điểm 12 giờ.
MC chương trình Xuân Vãn bắt đầu đếm ngược, lúc đếm tới “1”, trong TV vang lên tiếng “Chúc mừng năm mới”.
Cùng lúc đó, Lục Kinh Yến nghe thấy người bên cạnh nói: “Chúc mừng năm mới.”
Dứt lời, điện thoại của hai người bắt đầu rung liên tục.
Đều là những lời chúc phúc mà mọi người canh giờ gửi tới.
Lục Kinh Yến cầm điện thoại trả lời từng tin nhắn một, sau khi trả lời xong, cô nhìn thoáng qua bên cạnh.
Thịnh Tiện đang rũ mắt, một tay lướt màn hình, có vẻ anh cũng đang trả lời tin nhắn.
Nhân lúc anh không để ý đến ánh mắt của mình, cô nhìn anh nhiều thêm một chút, sau đó đưa mắt nhìn thời gian trên điện thoại, cô mới chợt nhận ra, năm nay, cô không phải đón năm mới một mình.
Thật ra cô có thể qua chỗ Lục Hồng Trình đón Tết, hai năm sau khi ba mẹ cô qua đời, cô vẫn qua chỗ đó, nhưng về sau lại không muốn đi nữa.
Bởi vì cô cảm thấy mình giống một người ngoài, rất dư thừa.
Sau đó, cô chỉ đón Tết một mình, ngày mà những gia đình khác sum vầy bên nhau, hầu như cô đều đi ngủ.
Không có lý do nào cả, cô ngủ rồi sẽ không suy nghĩ nhiều, cũng không đa sầu đa cảm nữa.
Cho nên, lý do khiến cô bị ảnh hưởng khi nhìn thấy bài viết phải đón năm mới một mình của Thịnh Tiện trên vòng bạn bè là bởi vì cô đã trải qua cảm giác đó.
Vào ngày đặc biệt này mà chỉ có một mình sẽ dễ sinh ra ý nghĩ bị toàn thế giới bỏ rơi.
Anh chưa từng kể cho cô nghe chuyện của anh lúc nhỏ, nhưng từ những lời cách quãng của Trần Khải, cô có thể cảm nhận được cuộc sống trước kia của anh không tốt tẹo nào.
Ba mẹ anh ly hôn sớm, lúc anh còn nhỏ ba mẹ đã tái hôn, Dương Nhứ cũng chẳng kém anh mấy tuổi, Lục Kinh Yến bỗng thấy rất tò mò, khi còn bé, Thịnh Tiện làm thế nào mới vượt qua được.
Ngón tay Lục Kinh Yến giật giật, mở WeChat của Thịnh Tiện ra, gửi cho anh tiền lì xì.
Thịnh Tiện nhắn lại: “?”
Lục Kinh Yến: “Anh trai à, cho anh tiền mừng tuổi.”
Thịnh Tiện nở nụ cười, anh ngồi bên cạnh cô nhưng vẫn bấm điện thoại trả lời tin nhắn: “Anh trai đã lớn vậy rồi mà vẫn được mừng tuổi à?”
Lục Kinh Yến: “Ừm, có chứ.”
Thịnh Tiện không nói gì, cũng không nhắn tin trả lời cô nữa.
Lục Kinh Yến nhìn anh, thoát khỏi cuộc trò chuyện với anh.
Qua 0 giờ rồi, chương trình Xuân Vãn cũng chẳng còn gì để xem nữa, Lục Kinh Yến hơi mệt, cô kiên trì ở trong phòng khách một lúc rồi đứng dậy: “Em đi ngủ đây.”
“Ừm.” Thịnh Tiện ngẩng đầu, lên tiếng.
Lục Kinh Yến nói “Ngủ ngon” rồi đi về phía phòng ngủ.
Cô đánh răng xong, lên giường nằm, phát hiện Thịnh Tiện nhắn cho cô một tin mới.
Thịnh Tiện: “Ở dưới gối.”
Lục Kinh Yến phản xạ có điều kiện thò tay xuống dưới gối, mò được một bao lì xì rất dày.
Cô không đếm tiền, cũng không mở ra xem, căn cứ vào độ dày để đánh giá, so với 200 tệ lì xì của cô thì chỗ này có khi phải gấp 20 lần.
Thì ra anh đã chuẩn bị tiền mừng tuổi cho cô từ trước.
Lúc cô đang suy nghĩ miên man, điện thoại lại rung hai cái.
Thịnh Tiện nhận tiền lì xì của cô.
Thịnh Tiện: “Cảm ơn em, tuy anh trai đã lớn vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên được nhận tiền mừng tuổi.”
Lần đầu tiên…?
Ba mẹ cô tuy rất bận, nhưng Tết đến vẫn sẽ về nhà, lúc cô còn bé, cứ đến Tết sẽ nhận được rất nhiều tiền mừng tuổi.
Anh nói đây là lần đầu tiên, chẳng lẽ trước khi ba mẹ anh ly hôn, họ chưa từng mừng tuổi cho anh sao?
Dù cho ba mẹ không mừng, vậy người lớn trong nhà, họ hàng thì sao…
Lục Kinh Yến cảm thấy tim mình như bị cái gì đó đâm vào, vô cùng đau đớn.
Một lát sau, cô mở khóa màn hình, gửi cho anh một loạt lì xì.
….
Lục Kinh Yến về phòng không bao lâu, Thịnh Tiện cũng tắt đèn quay về phòng ngủ phụ.
Anh thấy cô vẫn chưa trả lời tin nhắn nên bỏ điện thoại xuống đi đánh răng.
Lúc quay lại, anh nghe thấy điện thoại trên giường reo liên tục.
Anh nằm trên giường, cầm điện thoại di động lên, phát hiện cô gửi cho anh 27 bao lì xì.
“Lì xì 1 tuổi cho anh trai.”
“Lì xì 2 tuổi cho anh trai.”
“Lì xì 3 tuổi cho anh trai.”
….
“Lì xì 27 tuổi cho anh trai.”
Thịnh Tiện nhìn vuốt màn hình di động, đến cuối cùng, nơi nào đó trong trái tim anh bỗng sụp đổ.
Cổ họng anh cực kỳ khó chịu, như bị cái gì chặn lại, thật lâu sau yết hầu mới khó khăn trượt lên xuống.
Anh hít sâu mấy hơi, vẫn không thể bình tĩnh lại, anh từ từ nhắm mắt, đưa cánh tay lên che mắt lại.
Ở trong căn phòng tối đen, yên tĩnh, anh có thể nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch, cũng cảm nhận được cánh tay mình hơi ướt.