Lục Kinh Yến im lặng một lát, mới “ờ” một tiếng, cô đưa ly rượu không tới trước mặt Trần Khải.
Trần Khải vội vàng cầm lấy chai rượu trên bàn, rót đầy vào ly cho cô.
Lục Kinh Yến chạm ly với Trần Khải, rồi ngửa cổ uống một ngụm to.
Chất lỏng cay nồng chảy từng chút một từ cổ họng xuống bụng, khi nuốt được một nửa, cổ họng của cô như có một bàn tay vô hình bóp chặt lấy, rượu kẹt ở nơi cuống họng, có nuốt thế nào cũng không trôi.
Đột nhiên cô thấy rất buồn.
Bao nhiêu năm nay, cô đều chỉ một mình, cô quá hiểu cảm giác cô đọc khi bị cả thế giới bỏ rơi rồi, hiểu tới mức cô đã quen với nó, đã sớm quên mất buồn bả là cảm giác như thế nào.
Thế nhưng giờ phút này đây, cô cực kỳ buồn bã, một cảm giác chua xót mãnh liệt từ nơi đáy lòng cô xộc thẳng lên mắt mũi cô.
Cô cụp mắt xuống, lặng lẽ nắm chặt lấy ly rượu, cô cố gắng khiến bản thân mình trông như chẳng hề hấn gì.
Mãi sau, cô khôi phục như thường nhìn sang Trần Khải đang đùa cợt với người bên cạnh, sau đó cô giơ tay lên khẽ chọc lên bả vai của Trần Khải.
Trần Khải nhanh chóng ngoảnh lại: “Sao thế, bé cưng.”
Lục Kinh Yến lạnh lùng nhìn Trần Khải: “Tôi phát hiện con người cậu đúng là biết qua cầu rút ván.”
Trần Khải: “?”
Lục Kinh Yến làm lơ đi gương mặt hoang mang của Trần Khải, cô chậm rãi uống mấy hớp rượu, liếc xéo hắn ta: “Anh họ cậu đối xử với cậu khá là tốt, lần trước cậu dẫn bạn trên mạng của cậu tới tìm anh họ cậu để nhờ kiện tụng, người ta không nói hai lời đã giúp cậu rồi, kết quả tới đêm đón năm mới, cậu thì tốt rồi, chạy ra ngoài bay lượn, ngay cả một ly rượu cũng không thèm gọi anh họ cậu ra uống.”
Trần Khải: “...”
Mắt thấy gương mặt tràn đầy hoang mang của Trần Khải biến thành biểu cảm đầu chó, Lục Kinh Yến chậm rãi nói: “Trần Khải, cậu đúng là làm cho tôi thất vọng, qua cầu rút ván thì thôi đi, còn chẳng có tí mắt nhìn nào.”
Trần Khải hít thở sâu một hơi: “Lục Kinh Yến, cậu nói rõ ràng cho ông đây biết, tớ sao lại không có mắt nhìn rồi hả.”
“Cậu có à?” Lục Kinh Yến liếc Trần Khải: “Tôi đã nhắc nhở cậu rõ ràng như thế rồi, cũng có thấy cậu mời người ta đến uống rượu đâu.”
“...” Trần Khải rất tức: “Lục Tiểu Yến, tôi đã gọi từ lâu rồi, anh họ tôi chê nhàm chán, không tới.”
Lục Kinh Yến à một tiếng, vẫn khá là bình tĩnh: “Anh họ cậu nói đúng lắm.”
“...”
“Đúng là khá nhàm chán.”
“...”
“Cho nên tôi quyết định đi đây.”
“….”
….
Ra khỏi KTV, Lục Kinh Yến đứng bên lề đường hóng gió lạnh một lát, vốn dĩ cô không uống nhiều rượu, đứng đây một lát hơi rượu đã bay hết sạch.
Cô thường xuyên ngâm người trong khu vực này với Trần Khải, rất quen thuộc với nơi này, cô kéo cao cổ áo lên, đi dọc theo con đường này khoảng một trăm mét, rẽ sang phải vào một con ngõ nhỏ không sáng mấy, sau đó dừng chân ở trước một quán rượu có treo đèn lồng.
Ông chủ quán rượu này rất tùy hứng, mỗi buổi tối buôn bán, chỉ đón mấy bàn khách, đồ ăn dùng hết thì đóng cửa.
Lục Kinh Yến rất quen với ông chủ của quán rượu này, lúc cô đẩy cửa vào, bên trong vắng lặng, chỉ có một mình ông chủ, đang nghiên cứu thực đơn.
Ông chủ nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên: “Một mình à?”
“Ừ.” Lục Kinh Yến tìm một chỗ ngồi xuống: “Đóng cửa rồi hả?”
“Đóng cửa rồi, nhưng có món mới, có muốn thử không?”
Lục Kinh Yến lắc đầu.
Ông chủ rót cho Lục Kinh Yến một cốc nước ấm, thuận thế ngồi xuống đối diện cô.
Lục Kinh Yến lôi điện thoại ra, mở khóa màn hình, lật tìm số điện thoại của Thịnh Tiện, sau đó đưa điện thoại tới trước mặt ông chủ: “Giúp tôi một chuyện.”
Ông chủ rất am hiểu, nghe xong lời của Lục Kinh Yến, lập tức nhập vai luôn.
Thịnh Tiện nhận máy rất nhanh, ông chủ không đợi anh lên tiếng, đã nói: “Chào anh, xin hỏi anh là anh Thịnh đúng không?”
“Anh quen chủ nhân của số điện thoại này không ạ?”
“Cô ấy ở trong quán tôi uống say rồi, về cơ bản đã bất tỉnh nhân sự, anh là người liên hệ khẩn cấp trong điện thoại cô ấy, cho nên có thể làm phiền anh đến đây đón người đi không?”
Thịnh Tiện ở đầu điện thoại bên kia, im lặng chốc lát: “Địa chỉ.”
Ông chủ báo một địa chỉ.
Anh ta vừa dứt lời, điện thoại đã bị Thịnh Tiện tắt phụt.
….
Thịnh Tiện tới rất nhanh, không tới mười phút, cửa quán rượu bị đẩy ra vang lên kít một tiếng.
Ánh đèn ngả vàng khiến trong quán có hơi kỳ diệu.
Thịnh Tiện nhăn mày lại, nhìn thuận theo âm thanh.
Chỉ nhìn thấy người đang bất tỉnh nhân sự, uống say bét nhè nào đó với một người đàn ông trung nhiên đeo tạp dề màu trắng dang chơi xúc xắc.
Rõ ràng trong quán chỉ có hai người, mà hai người này lại chơi ra khí thế của hai mươi người.
Thịnh Tiện: “….”
Thịnh Tiện im lặng nhìn chằm chằm hai người mãi một lúc lâu.
Hai người chơi tới mức hăng say, hoàn toàn không chú ý trong quán có thêm một người nữa.
Thịnh Tiện hắng giọng.
Hai người chẳng thèm để ý đến anh, người nào đó bất tỉnh nhân sự giống hệt như nhóc hoang dại, giẫm lên ghế lắc xúc xắc.
Thịnh Tiện thở dài một hơi, bước qua.
Nương theo tiếng bạch vang lên, xúc xắc bị một chiếc cốc trà úp lên trên bàn, Lục Kinh Yến nói: “2 con bốn.”
Ông chủ: “3 con bốn.”
Thịnh Tiện: “8 con bốn.”
Lục Kinh Yến: “Đệch mợ tổng cộng chỉ có 6 cái xúc xắc, lấy đâu là 8 con bốn.”
Thịnh Tiện: “...”
Ông chủ: “….”
Lục Kinh Yến: “...”
Trong quán rượu yên lặng ba giây, Lục Kinh Yến hắng giọng, rụt chân đang giẫm lên ghế xuống đất, sau đó ngồi thẳng lên ghế, chậm rãi ngẩng đầu lên, đưa tay gạt lọn tóc, chống cằm cười hì hì gọi Thịnh Tiện: “Anh trai, anh tới rồi.”
Thịnh Tiện cụp mắt xuống nhìn Lục Kinh Yến, không nói gì.
Ông chủ thức thời thu dọn cốc chén và xúc xắc trên bàn đi.
Lục Kinh Yến bấm điện thoại đặt trên bàn, màn hình sáng lên, cô nhìn thời gian: “Anh ơi, anh đến cũng nhanh phết, mười phút đã đến rồi.”
Nói rồi, Lục Kinh Yến sấn đầu về phía trước, vừa vặn chạm tới vùng bụng của Thịnh Tiện, cô ngửa đầu lên đối diện với đôi mắt của anh: “Anh ơi, có phải vừa rồi anh rất lo lắng cho em không?”
Thịnh Tiện nhắm mắt lại, lùi về sau một bước, kéo giãn khoảng cách với cô ra: “Có đi không?”
Lục Kinh Yến: “Hả? Không đợi một lát sao ạ?”
Thịnh Tiện không nói gì.
Lục Kinh Yến dịch vào trong nhường ra một chỗ, vỗ lên chỗ trống nói: “Anh ơi, anh đói không, hay là ăn một bát mì sợi nhé?”
Thịnh Tiện không ngồi xuống.
Lục Kinh Yến xoa bụng, trông có vẻ vô cùng đáng thương nói: “Nhưng em đói lắm, em muốn ăn mỳ cơ.”
Ông chủ đang đứng trước quầy thu ngần tính sổ sách ngẩng đầu lên: “Đóng cửa rồi.”
“...”
Lục Kinh Yến ngẩng đầu lườm ông chủ một cái.
Thịnh Tiện không đợi cô lườm ông chủ xong, anh giơ tay gõ lên bàn, trông có vẻ rất mất kiên nhẫn: “Đi thôi.”
Lục Kinh Yến đứng lên, vẫy tay tạm biệt ông chủ, sau đó đi theo Thịnh Tiện ra khỏi quán rượu.
Trong con ngõ nhỏ rất yên tĩnh, chỉ có hai người bọn họ.
Hai người lặng lẽ đi về phía trước mấy bước, Lục Kinh Yến nói: “Anh ơi, anh không hỏi em sao lại lừa anh tới đây à?”
Thịnh Tiện như không nghe thấy vậy, chẳng có tí phản ứng nào.
Lục Kinh Yến dừng lại không chịu đi.
Thịnh Tiện đứng tại chỗ đợi một lát, thấy cô mang vẻ cứng rắn tới cùng, lại quay ngược về: “Vì sao.”
“Bời vì,” Lục Kinh Yến khựng lại hai giây, ngẩng đầu lên nhìn về phía Thịnh Tiện: “Em muốn đón năm mới cùng anh đó.”