Hai người đi vào lượn xung quanh quán thịt nướng một vòng, cuối cùng cũng tìm thấy một bàn trống ở góc bên trong cùng.
Việc buôn bán của quán này thực sự quá nhộn nhịp, tuy có rất nhiều nhân viên phục vụ, nhưng không thể nào mà chạy kịp.
Thịnh Tiện sợ học sinh tiểu học không chờ nổi, anh đi thẳng tới quầy lễ tân lấy một tờ thực đơn, đặt lẫn cả bút tới trước mặt Lục Kinh Yến, ra hiệu cho cô muốn ăn gì thì gọi.
Lục Kinh Yến không có cảm giác đói mấy, cô tiện tay gọi mấy món, rồi đưa trả thực đơn lại cho Thịnh Tiện.
Bên trong quán thịt nướng rất ồn ào, phía sau lưng Lục Kinh Yến là một chiếc bàn lớn, có mấy ông đô con ngồi đó uống rượu chém gió, giọng nói lớn đến độ có thể đẩy bay nóc của quán thịt nướng rồi.
Ở trong nơi hỗn tạp ồn ào quá mức nhưng rất có hơi thở của cuộc sống này, muốn trò chuyện cũng tốn khá nhiều sức lực.
Lục Kinh Yến trò chuyện với Thịnh Tiện đôi câu, giọng nói mỗi lần đều bị người đằng sau át đi mất, nên cô dứt khoát ngậm miệng luôn.
May mà tuy trong quán nhiều người, nhưng đồ ăn lại lên rất nhanh, Lục Kinh Yến nhìn một bàn đồ ăn, bắt đầu cầm đũa lên.
Bàn đối diện sau lưng Lục Kinh Yến có hai người, trong đó có một người khá là mập, trong lúc Lục Kinh Yến đang chiến đấu với một con tôm, thì người đó đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, chẳng biết là uống nhiều rồi hay gì, động tác hơi thô lỗ, đụng phải ghế của Lục Kinh Yến.
Lục Kinh Yến ngậm con tôm trong miệng ngoảnh đầu lại nhìn một cái.
Gã béo mập đó nhìn thấy cô, ánh mắt sáng rực lên: “Người đẹp, xin lỗi nhé.”
Lục Kinh Yến không có biểu hiện gì lớn, ngoảnh đầu lại tiếp tục gặm xiên nướng của mình.
Chẳng bao lâu gã béo mập đó ra khỏi phòng vệ sinh quay về, vừa đi vừa điều chỉnh lại thắt lưng.
Lúc đi ngang qua người Lục Kinh Yến, hắn cúi đầu nhìn Lục Kinh Yến một cái.
Thịnh Tiện ngồi đối diện với cô mang gương mặt hờ hững ngước mắt nhìn gã béo mập kia một cái.
Gã béo kia hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt của Thịnh Tiện, hắn dùng ánh mắt suồng sã đảo quanh người Lục Kinh Yến một lượt.
Mùa đông ở Bắc Kinh, trong phòng có bật máy sưởi, nhiệt độ rất cao.
Sau khi Lục Kinh Yến đi vào, cô đã cởi áo khoác ra rồi, bên trong chỉ còn lại chiếc áo len ôm sát người.
Tấm lưng của cô rất đẹp, thon nhỏ thẳng tắp, để lộ ra chiếc cổ trắng ngần thon dài.
Sau khi gã béo mập quay về chỗ ngồi của mình, còn không ngừng ngoảnh đầu về sau nhìn Lục Kinh Yến.
Có lẽ là do uống rượu say, ánh mắt của gã ngày càng suồng sã, mang theo sự thèm khát ham muốn mà chỉ cần là đàn ông liếc mắt một cái là hiểu.
Thịnh Tiện xưa nay luôn bĩnh tĩnh lạnh lùng, lúc này đầu mày nhăn chặt lại, nơi lồng ngực bực bội lạ thường.
Đến khi gã béo kia quay lại lần thứ ba, Thịnh Tiện khoanh tay trước ngực nhìn Lục Kinh Yến đang ăn cơm, không nhịn nổi nữa gõ lên mặt bàn: “Lục Kinh Yến.”
Trong miệng Lục Kinh Yến giờ này đang ngậm đầy đồ ăn, vẻ mặt khó hiểu ngẩng đầu lên.
Thịnh Tiện không tỏ vẻ gì nhìn cô nói: “Lại đây.”
Lục Kinh Yến chớp mắt, nhai nuốt đồ ăn trong miệng: “Gì ạ?”
Thịnh Tiện nhìn sang chỗ trống bên cạnh mình: “Ngồi tới bên cạnh tôi.”
Đã sắp ăn xong rồi, sao lại bảo cô ngồi sang bên chỗ anh chứ.
Lục Kinh Yến ngẫm nghĩ, còn tưởng là Thịnh Tiện có lời muốn nói với mình, cô đặt xiên que trong tay lên bàn, cầm điện thoại đi vòng qua bên Thịnh Tiện.
Thịnh Tiện vươn tay ra, kéo chiếc ghế bên cạnh mình, đợi sau khi Lục Kinh Yến ngồi xuống, anh ngước mắt nhìn lên phía trước một cái.
Gã béo mầm kia vẫn nghoẹo đầu nhìn chằm chằm Lục Kinh Yến.
Lục Kinh Yến ngồi xuống, lấy một xiên thịt, vừa định hỏi Thịnh Tiện xem gọi mình qua để làm cái gì thì Thịnh Tiện đột nhiên đứng dậy, đi vòng qua chỗ vừa rồi cô ngồi, sau đó ngồi lên vị trí của cô.
Vẻ mặt của Lục Kinh Yến rất ngạc nhiên: “….”
Giáo sư Thịnh định chơi trò gì thế?
Thịnh Tiện ngoảnh đầu về sau, kéo chiếc ghế dịch về phía trong một chút, lặng lẽ chặn Lục Kinh Yến kín mít.
Lục Kinh Yến gặm thịt, ngoảnh đầu nhìn xung quanh một lượt, sau đó nhìn thấy chiếc TV trên đỉnh đầu phía sau mình là hiểu ra luôn.
Đây là giáo sư Thịnh muốn xem TV rồi.
Hơn nữa còn muốn xem loại quảng cáo mua sắm trên mạng nữa.
Thấy Lục Kinh Yến ăn đã no rồi, Thịnh Tiện gọi nhân viên phục vụ tới.
Bàn phía sau vẫn chưa kết thúc, tiếng chém gió càng ngày càng lớn.
Áo khoác và túi xách của Lục Kinh Yến đều ở bên chỗ Thịnh Tiện ngồi hết, cô đứng dậy muốn vòng ra lấy, Thịnh Tiện đã cầm lên giúp cô rồi.
Đi đến cửa của quán thịt nướng, hai người đều mặc xong áo khoác, một trước một sau rời khỏi đó.
Đi đến trước xe của Lục Kinh Yến, Thịnh Tiện đưa chìa khóa xe cho cô.
Lục Kinh Yến chui vào xe mới nhớ ra chuyện mình có việc quên không hỏi, ngoảnh đầu nhìn anh: “Sao anh biết em ở dưới nhà anh vậy?”
Thịnh Tiện xé phiếu phạt dán trên kính xe đưa cho cô: “Lúc về nhà, vừa vặn nhìn thấy cảnh sát giao thông dán phiếu phạt ở đây.”
Lục Kinh Yến lặng lẽ xoay mặt về: “….”
Vốn dĩ Thịnh Tiện đã ấn vào nút khởi động xe, nghe thấy Lục Kinh Yến hỏi anh câu này, lại tắt máy đi: “Nói đi.”
Lục Kinh Yến ngẩn người ra một lát, rồi quay đầu nhìn anh: “Nói gì ạ?”