….
Thịnh Tiện là một người rất kiềm chế, bình thường trừ những cuộc xã giao bất đắc dĩ ra, anh rất ít khi ra ngoài vào buổi tối, đại đa số thời gian đều ngây người trong nhà hoặc là ở trong trường phê bài thi, phân tích vụ án, hoặc chuẩn bị bài giảng.
Hôm nay là ngoại lệ, Dương Nhứ đã lâu không liên lạc với anh, hẹn anh ra ngoài uống rượu.
Địa điểm chọn là nơi mà anh ghét nhất, anh đã không gặp bà Trần một thời gian rất dài rồi nên cuối cùng vẫn chọn ra khỏi nhà.
Anh đến nơi, liếc mắt đã nhìn thấy xe của Lục Kinh Yến.
Anh hơi ngạc nhiên liếc nhìn hai lần, mới bước chân lên bậc thang đi vào trong club.
Anh từng tới nơi này với Trần Khải, không quen thuộc kết cấu bên trong cho lắm, lúc tìm vị trí thì anh đi nhầm đường, vòng đến một bên khác.
Thịnh Tiện đang định đi vòng lại, đột nhiên nghe thấy tên “Lục Kinh Yến” trong một mảng tiếng nhạc ầm ĩ, anh khựng lại một lát, rồi tìm men theo âm thanh đó.
Ở một bên đường khác, Lục Kinh Yến đang đứng bên cạnh chiếc ghế cuối cùng trong hàng ghế quây, bỗng nhiên cô khom người ép gần lại người đang nói chuyện.
Người vừa mới gọi tên Lục Kinh Yến phút chốc mất đi giọng nói.
“Người cầu cạnh anh là Lục Châu, không phải Lục Kinh Yến tôi,”
Giọng nói của cô vẫn êm tai như ngày nào, chỉ là thêm vài phần lạnh lẽo.
Nhìn từ góc độ của anh, vừa vặn có thể thấy được sườn mặt của cô, trong ánh sáng mờ ảo của hộp đêm, làn da trắng phản quang, mái tóc xoăn dài ự nhiên rũ bên sườn mặt của cô, mái tóc đối diện phía anh được vén ra phía sau người, cổ áo len lộ ra một phần sườn cổ trắng ngần, đường nét tinh tế.
Trên mặt cô lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn, cảm giác cho người ta chính là một giây sau cô sẽ hất tung cả bàn rượu ở bên cạnh.
Ngữ điệu của cô rất chói, lời nói cũng chẳng khách sáo gì, kèm theo đó là khinh miệt và coi thường chẳng hề che giấu.
Phong thái của cô thực sự rất mạnh mẽ, giữa cái giơ tay nhấc chân hoàn toàn lộ rõ vẻ “Bà đây là nữ hoàng”.
Tóm lại là vô cùng ngang ngược và ngạo nghễ.
Lục Kinh Yến dứt lời, đi thẳng luôn mà chẳng buồn ngoái lại.
Có lẽ bàn người đó bị chấn động mạnh rồi, im lặng đúng nửa phút đồng hồ.
Đợi Thịnh Tiện vòng qua, người ở bàn đó mới lục tục bừng tỉnh, một trong số đó chửi tục một tiếng, giơ tay với người bên cạnh: “Đưa điện thoại cho tôi mượn dùng một tí.”
Người đó ngồi xoay lưng lại với Thịnh Tiện, nhưng anh vẫn nhận ra được đó là người vừa bị Lục Kinh Yến cảnh cáo.
Gã ta mượn điện thoại rồi bấm số gọi đi, vừa nối máy đã bùng nổ: “Lục Châu, con mẹ mày chơi tao đúng không?”
“Bớt giận? Con mẹ nó mày bảo tao bớt giận thế nào? Hiện giờ tao chỉ muốn kéo cổ con đĩ Lục Kinh Yến kia về làm chết nó.”
“Lục Kinh Yến cô ta làm sao vậy, không cha lại không mẹ, còn coi mình là đại tiểu thư nhà họ Lục thật à?”
“Đừng quên, là nhà họ Lục các người cứng rắn nhét cô ta cho tôi, nếu không phải gương mặt đó của cô ta không tồi, con mẹ mày còn tưởng tao hiếm lạ cô ta sao?”
“Tôi thẳng thắn với cậu này, bảo tôi cưới cô ta, không có cửa đâu! Tôi chỉ muốn chơi đùa cô ta mà thôi...”
Không biết đầu bên kia xảy ra chuyện gì, đột nhiên điện thoại bị cúp mất.
Dương Nhứ bực bội “đệt” một tiếng, ném điện thoại sang một bên, lại bắt đầu mắng chửi với người ở trên bàn này: “Đúng là không biết được Lục Kinh Yến lấy tự tin đâu ra, cả ngày kiêu ngạo như thế, chẳng biết bao nhiêu mối làm ăn của nhà họ Lục, đều dựa vào việc cô ta bán thân đổi lấy, một con đàn bà bị bao nhiêu đàn ông chơi qua như thế, còn muốn gả cho tôi à? Khừa...”
Gã chưa nói dứt lời, bả vai bị người ta khẽ vỗ lên.
Dương Nhứ ngẩng đầu, nhìn thấy Thịnh Tiện đứng phía sau mình, ngẩn ra, “Anh….”
Âm thanh của gã chưa dứt, Thịnh Tiện cúi người xuống, nhặt chai rượu tây trên bàn lên, đập bụp một phát lên đầu Dương Nhứ.
Chai rượu nát tanh bành, rượu cồn với mảnh vụn thủy tinh bắn ra bốn phía.
Có mấy người phụ nữ hốt hoảng hét ầm lên chói cả tai.
Dương Nhứ bị đập mê mang mãi lúc lâu, mới tỉnh táo lại, gã đưa tay lên vuốt mặt, một tay toàn là máu đỏ. Máu bị rượu làm loãng, từng giọt chảy dọc trên người gã, trông vừa kinh khủng vừa ghê tởm.
Dương Nhứ khó mà tin nổi chuyển động tròng mắt, “Thịnh Tiện, anh nổi cơn thần kinh gì thế!”
Ánh mắt của Thịnh Tiện lạnh lẽo đáng sợ, anh nhìn chằm chằm đỉnh đầu còn đang rịn máu của Dương Nhứ, thần tình trên mặt chẳng có gì biến hóa.
Dương Nhứ còn định mở miệng, đột nhiên Thịnh Tiện giơ nửa chai rượu còn lại đập lên trên bàn.
Ly rượu nghiêng ngả một đoàn, chất lỏng lênh láng khắp bàn, chảy dọc theo mép bàn nhỏ giọt xuống đất.
Chẳng biết là Dương Nhứ bị họa hay là bị Thịnh Tiện đã lâu không gặp chấn, bỗng chốc mất đi âm thanh.
Những người khác nhìn thấy cảnh tượng này, càng không dám thở ra một hơi.
Thịnh Tiện lạnh lùng quét qua Dương Nhứ, anh cúi người rút lấy hai tờ khăn giấy, chậm rãi lau đi vết máu trên tay, sau đó ném khăn giấy lên mặt Dương Nhứ: “Quản kỹ cái mồm của cậu.”
…
Ra khỏi hộp đêm, Thịnh Tiện đứng bên lề đường, hóng gió lạnh một lát, trái tim anh vẫn bức bối kinh khủng.
Người chưa từng hút thuốc như anh, khi nhìn thấy cửa hàng đang mở cửa phía đối diện, lại có xúc động muốn đi vào mua một bao thuốc.
Một chiếc xe cấp cứu lao đến, dừng ở cửa của hộp đêm.
Chẳng bao lâu, Dương Như bịt chặt lấy trán cùng đám bạn theo cùng ra khỏi hộp đêm, chui vào trong xe cấp cứu.
Thịnh Tiện nhìn chiếc xe cấp cứu lái đi, bên tai anh văng vẳng những câu nói kia của Dương Nhứ.
“Không cha lại không mẹ, còn coi mình là đại tiểu thư nhà họ Lục thật à? Là nhà họ Lục các người cứng rắn nhét cô ta cho tôi đấy….Bảo tôi cưới cô ta, không đời nào….Chẳng biết bao nhiêu mối làm ăn của nhà họ Lục, đều dựa vào việc cô ta bán thân đổi lấy...”
Thịnh Tiện cảm thấy càng nghẹt thở hơn.
Anh giơ tay lên, kéo mở cà vạt, mở bung hai cúc áo, hô hấp mới thông thoáng hơn một chút.
Anh không rõ rốt cuộc bản thân mình vào giờ này phút này có cảm nhận gì.
Có phẫn nộ, có cả đau lòng.
Những lời kia của Dương Nhứ, giống hệt như từng nhát dao cứa thẳng vào trái tim anh.
Đột nhiên anh nhớ đến đêm sinh nhật của Trần Khải, anh ngồi trong xe nhìn thấy cảnh tượng cô một mình đứng bên đường ngửa đầu lên hút thuốc.
Anh của khi ấy, xuyên qua vẻ rực rỡ của cô nhìn thấy được là chấm hết.
Mãi cho đến hôm nay, anh mới biết được, ngày hôm đó anh không nhìn nhầm.
Thịnh Tiện vẫn luôn cho rằng, rất nhiều chi tiết nhỏ không đáng nhắc tới anh đều quên hết rồi, thế nhưng anh phát hiện anh lại nhớ rất rõ ràng.
Anh nhớ tới đêm lần đầu tiên ăn khuya với cô, nửa đêm anh ra khỏi trường học thì nhìn thấy cô.
Cô cười hì hì tiễn anh về nhà, trên đường đi cô mặt dày mày dạn nói với anh rất nhiều lời tục tĩu.
Cuối cùng cô thấy anh sắp nổi nóng, thì giơ tay lên khóa xe lại, nói với anh, ở cùng cô năm phút.
Bỗng nhiên anh rất vui mừng, tối đó sau khi xuống xe anh đã mềm lòng hỏi cô một câu có đói không.
Hiện giờ nghĩ lại, câu nói kia của cô nghe thì có vẻ hời hợt, nhưng trên thực tế là đang cầu xin anh.
Xe cộ ngược xuôi trên đường, Thịnh Tiện ngửa đầu dựa vào thân cây, nhắm mắt lại.
Lát sau, Thịnh Tiện lôi điện thoại ra, bấm gọi một cuộc điện thoại.
Bên kia vang lên mấy tiếng, mới được nối máy.
“A lô?” Giọng nói của cô rất tự nhiên.
Nhưng cổ họng Thịnh Tiện như bị người ta bóp chặt lại, khó chịu đến mức khó mà thở nổi, anh khựng lại ba giây, âm giọng hơi khàn, hỏi: “Em đang ở đâu vậy?”