Buổi tối hôm ấy, Lục Kinh Yến mơ thấy một giấc mơ.
Trong căn phòng ánh đèn u tối, một người đàn ông mặc đồ đen bị trói chặt chân tay trên chiếc ghế, trên cổ anh có một vòng xích, mái tóc hơi dài che khuất đôi mắt anh.
Vách tường sau lưng anh treo đầy các loại dụng cụ linh tinh.
Căn phòng rất yên tĩnh, người đàn ông gục đầu xuống chẳng còn chút hơi thở nào.
Trôi qua tầm mấy giây đồng hồ, tiếng giày cao gót giẫm trên mặt đất vang lên.
Ngay sau đó cánh cửa bị đẩy ra, một luồng sáng chiếu vào, một người phụ nữ mặc váy dài màu đỏ, đeo một đôi giày cao gót, diễm lệ lạnh lùng bước vào.
Trong tay cô ấy cầm một chiếc roi màu đen, hai tay khoanh trước ngực, từ trên cao nhìn xuống người đàn ông: “Cục cưng, anh nghĩ xong chưa?”
Người đàn ông không nói gì.
Người phụ nữ khẽ bật cười, dùng cán roi nâng cằm người đàn ông lên, nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh cảm thấy anh rơi vào trong tay em còn có thể trốn thoát được nữa sao?”
Người đàn ông lạnh lùng, xem ra là thà chết cũng không chịu khuất phục đây.
Người phụ nữ giẫm lên trên ghế, để lộ ra cặp đùi thon dài trắng nõn, cô đặt tay lên thành ghế, đè ép cả người đàn ông xuống cùng, khiến người đàn ông nửa nằm xuống, sau đó túm lấy sợi xích trên cổ của anh lên, kéo mặt anh về phía trước mặt mình: “Em cứ thích vẻ mặt này của anh đấy, càng cao không thể với, em cứ muốn với tới.”
Người đàn ông nghiêng đầu đi.
Người phụ nữ cũng chẳng tức giận, chiếc roi men theo cằm anh trượt dọc xuống phía dưới, cởi từng nút cúc áo anh ra: “Chậc, có tám múi cơ bắp thật này….”
Chính trong lúc này, ánh đèn u tối trong căn phòng bỗng sáng lên.
Lục Kinh Yến nhìn thấy rõ gương mặt của người đàn ông và phụ nữ.
Thế mà lại là cô và Thịnh Tiện.
Sau đó cô mở bừng mắt ra.
Cô nằm ngửa trên giường, nhìn chằm chằm vào trần nhà quen thuộc, ngẩn người mãi một lúc, mới phản ứng lại vừa rồi bản thân mình nằm mơ.
Ke ngủ không có chỗ xả, cô điên tiết gừ mộtt iếng.
Cô nằm mơ thấy giấc mơ kỳ cục gì vậy trời.
Cảnh tượng khó mà mở miệng thì coi như xong, còn play giam cầm nữa, đệt?
Lục Kinh Yến cnagf nghĩ càng thấy bản thân mình biến thái.
Rèm cửa sổ trong phòng đang khép chặt, bên trong tối om, vì là cuối tuần, Lục Kinh Yến không đặt báo thức, chẳng rõ bây giờ là mấy giờ.
Cô nằm trên giường tiêu hóa mãi một lát, mới sờ đến điện thoại.
Mới bảy giờ sáng, cô không vội vã ngồi dậy, bấm vào Emotion xem.
Cô theo thói quen đi xem bảng hotsearch trước.
Bảng hotsearch hôm nay hơi khác thường, trừ ngôi sao, người nổi tiếng trên mạng, những video hài hước ra, còn thêm một tin tức mới nữa.
Mấy năm nay cũng chẳng biết là bị ai dạy hư, những nhân viên làm tin tức đều thích đăng bài vào nửa đêm.
Nội dung của tin tức gây ra trận xôn xao lớn, là một nữ sinh viên trường đại học nổi tiếng ăn trộm tiền của bạn cùng phòng, hơn nữa là trộm cắp nhiều lần, tổng số tiền lên tới chục ngàn tệ.
Theo như lời cô nữ sinh bị mất tiền kia, gần như tháng nào cô gái đó cũng mất tiền một lần, cũng nhiều lần báo cáo tình hình này cho dì quản lý ký túc xá, nhưng vẫn mãi không tra ra được thủ phạm, còn về lần mất tiền này, nguyên nhân có đối tượng nghi ngờ là vì, tập thể ký túc xá của cô gái đó tối đó phải ra ngoài hoạt động, đối tượng bị nghi ngờ kia không đi, nhưng cô ta vừa vặn lại không mang chìa khóa ký túc xá, nên mượn chìa khóa của cô gái mất tiền này, tối hôm đó cô gái quay về ký túc thì tiền đã mất rồi.
Nguyên nhân tin tức này lên được hotsearch, là bởi vì rất nhiều người nhớ đến chuyện hồi đi học mình cũng bị mất tiền, tới hiện giờ không biết được kẻ trộm là ai, cũng có người nói biết kẻ trộm là ai, nhưng không có chứng cứ nên đành bỏ qua.
Nhiều hơn nữa là một số cư dân mạng chính nghĩa nói loại người này không xứng lên đại học, trường học nên đuổi học cô ta đi, đề nghị người mất tiền nên báo cảnh sát để cho kẻ trộm này ngồi tù.
Trong thời đại mạng internet rất phát triển này, một khi sự việc bùng lên, sẽ có vô số người bổ vào ké fame.
Tin tức này mới xuất hiện ngắn ngủi mấy tiếng đồng hồ, đã có phóng viên chạy tới trường học đó để phỏng vấn.
Cô gái bị mất tiền kia họ Dương, cô gái bị nghi ngờ kia học Tôn.
Trong miệng của mọi người, sinh viên họ Tôn kia chẳng thích tham gia mấy hoạt động chia 50/50 là mấy, ăn mặc ở đều rất tiết kiệm, một đôi giày đeo từ lúc nhập học cho tới năm ba, tóm lại là kiểu rất thiếu tiền, nhưng gần đầy cô gái đó vừa thay một chiếc điện thoại mới tinh.
Mà bạn sinh viên họ Dương kia, điều kiện gia đình khá giả, cũng rất hào phóng với bạn học, thường xuyên mời mọi người ăn cơm, có thể nhìn ra được gia đình cho phí sinh hoạt rất nhiều.
Những nội dung phỏng vấn này, khiến bạn sinh viên họ Tôn kia càng bị động, tuy phía cảnh sát chưa điều tra ra kết quả, nhưng nghị luận trên mạng đã nhất trí cho rằng bạn họ Tôn này là kẻ trộm.
Lục Kinh Yến đọc lướt qua những bình luận mới nhất một cái, cơ bản đều là mắng mỏ bạn sinh viên họ Tôn kia.
“Nghèo thì đã sao? Nghèo là lý do để ăn trộm tiền à? Mấy năm nay còn có người lấy nghèo khổ ra làm lý do à?”
“Đã là người trưởng thành hết rồi, trộm cắp là phạm pháp, phạm pháp thì phải trả giá!”
“Đề nghị phía cảnh sát can thiệp, đề nghị trường học nghiêm phạt bạn sinh viên này.”
“...”
…
Lục Kinh Yến không để tin tức này vào trong mắt, cô nằm lì mãi trên giường cho đến khi đói bụng, mới chạy vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi xuống dưới lầu.
Dì Tôn đã chuẩn bị bữa sáng xong rồi, nhưng người thì không ở nhà.
Lục Kinh Yến còn tưởng dì Tôn đi siêu thị mua đồ gì, cũng không để ý cho lắm, cô ngồi trước bàn ăn lấp đầy bụng, sau đó quay lên lầu xem phim truyền hình rồi ngủ nướng một trận.
Tới lúc thức dậy lần nữa, đã là buổi chiều rồi, Lục Kinh Yến xuống lầu, không nhìn thấy dì Tôn đâu nhưng đã nghe thấy giọng nói của bà ấy.
Bà ấy đang gọi điện thoại với người ta, đè thấp giọng chẳng biết là đang cầu xin điều gì.
Dì Tôn nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn, thấy Lục Kinh Yến xuống lầu, vội vàng cúp điện thoại đi: “Cô Lục, cô muốn ăn trưa không ạ?”
Lục Kinh Yến hơi gật đầu, rồi đi vào phòng ăn.
Dì tôn bưng đồ ăn trưa chuẩn bị cho cô lên bàn.
Lúc Lục Kinh Yến ăn cơm, dì Tôn đứng bên cạnh không đi, mấy lần nhìn cô muốn nói lại thôi.
Ăn cơm xong, Lục Kinh Yến buông đũa xuống, dì Tôn bước tới rút một tờ khăn giấy đưa cho cô.
Lục Kinh Yến nhìn dì Tôn một cái, lạnh nhạt nói một tiếng: “Cảm ơn.”
Dì Tôn mím môi, ngập ngừng một lát: “Cô Lục à.”
“Hửm?”
Dì Tôn không nói dì, Lục Kinh Yến nhìn bà một cái.
Dì Tôn xoa lòng bàn tay: “Cô Lục à, tôi muốn nhờ cô giúp một chuyện, cô có thể gỡ hotsearch của con gái tôi xuống không, Emotion là của cô, cô có thể gỡ xuống đúng không ạ? Con gái tôi không trộm tiền, hiện giờ cả thế giới đều nói nó là ăn trộm.”
Lục Kinh Yến ngớ người.
Thì ra sinh viên họ Tôn là con gái của dì Tôn.
“Cô Lục à, tôi biết tôi nhờ cô giúp đỡ như thế này hơi đường đột, nhưng tôi thấy những người kia đang mắng chửi con gái tôi, tôi thực sự rất khó chịu, cô có thể giúp….”
“Xin lỗi, không thể.” Lục Kinh Yến tỉnh hồn, lạnh lùng cắt ngang lời dì Tôn: “Những nhiệt độ đó đều là cư dân mạng tìm kiếm mà ra, tôi không thể cướp đoạt đi quyền lợi của họ được.”
Hốc mắt dì Tôn đỏ bừng, bà cúi đầu gạt đi nước mắt: “Không sao đâu, cô Lục ạ, tôi hiểu được.” Lục Kinh Yến không nói gì, đứng dậy ra khỏi phòng ăn.
Quay về đến trên lầu, cô phát hiện điện thoại của mình rơi ở trong phòng ăn.
Cô quay ngược lại, vừa đến tầng một, cô đã nghe thấy dì Tôn đang gọi điện thoại cho con gái: “Mẹ tin con, đừng khóc nữa, mẹ nói rồi, có mẹ ở đây, mẹ nhất định sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện này cho con.”
“...”
“Mẹ thực sự tin tưởng con, con là con gái mẹ, mẹ không tin con thì ai tin đây?”
…
Lục Kinh Yến thu bước lại, cô dựa vào vách tường lặng lẽ nghe dì Tôn an ủi con gái mình.
Cô nhớ tới hồi mình học tiểu học, nảy sinh mâu thuẫn với bạn trong lớp, cụ thể là mâu thuẫn gì, cô đã không còn nhớ nữa, nhưng cô biết, chuyện đó không phải lỗi của cô, là bạn nhỏ đó ngã sấp mặt rồi vu vạ cho cô.
Bạn nhỏ đỏ khóc rất đau lòng, giáo viên và các bạn khác trong lớp đều cảm thấy cô bắt nạt đứa đó.
Phụ huynh hai bên đều bị gọi đến trường, bố mẹ của đứa bé kia nhanh chóng chạy đến, thấy cô còn nói có như thế nào cũng không được ra tay đánh người, mà hôm ấy bố mẹ cô đều ở Bắc Kinh, nhưng chẳng ai đến cả, cuối cùng người đến là thư ký của bố.
Không có ai điều tra chân tướng sự việc, thư ký vừa đến là một tràng xin lỗi và bàn về chuyện bồi thường.
Dù sao thì nhà họ Lục lắm tiền, cùng lắm là quyên góp cho trường học thôi mà, hiệu trường và giáo viên cũng chẳng làm khó cô nữa.
Bố mẹ đứa trẻ kia cũng phải để cho giáo viên trong trường thể diện, chuyện đó cứ thế qua đi.
Hôm ấy cô từ trường về nhà thì đụng phải mẹ đang vội vàng ra ngoài, cô gọi một tiếng “mẹ ơi”, muốn nói với bà, cô không bắt nạt đứa trẻ kia, là đứa đó nói dối.
Nhưng cô còn chưa kịp dứt lời, mẹ đã nhanh chóng ngắt lời cô.
Hai mươi năm qua đi, tới giờ cô vẫn còn nhớ rất rõ.
Mẹ cô nói rằng: “Lục Kinh Yến, ở trường học con phải hiểu chuyện, mẹ và bố con rất bận rộn, con đừng lúc nào cũng gây phiền phức cho chúng ta.”