Bạc Mộ: “…”
“Không tin à? Tôi có chứng cứ.” Lục Kinh Yến mở túi xách, rút mấy tờ tiền đỏ chót ra, đắc ý đung đưa trước mặt Bạc Mộ: “Nhìn thấy chưa, 1, 2, 3, 4,….”
Thịnh Tiện bị loại hành vì của học sinh tiểu học này làm cho đau đầu, anh giơ tay xoa xương lông mày, cắt đứt lời cô nói: “Cô có việc sao?”
Lục Kinh Yến cứng rắn nói nốt chữ “5” cuối cùng, mới trả lời: “Vậy còn anh thì sao? Anh có việc hả?”
Thịnh Tiện gật đầu: “Có.”
“Việc gì?” Lục Kinh Yến liếc qua Bạc Mộ: “Hẹn hò với cô ta?”
Thịnh Tiện không quá muốn trả lời vấn đề kì quặc này của cô. Truyện Full
Lục Kinh Yến trợn mắt nhìn Thịnh Tiện: “Anh thích loại như cô ta hả?”
trông mặt cô gái nhỏ này viết câu “Không có được đáp án quyết không ngừng lại”, cùng với vẻ mặt bất cứ lúc nào cũng có thể xù lông, Thịnh Tiện lặng người mấy giây, thỏa hiệp: “Không phải.”
Lục Kinh Yến ngẫm nghĩ hồi lâu cũng chẳng nghĩ ra được ý của Thịnh Tiện là gì.
Là không thích kiểu như Bạc Mộ, hay là….
Dường như Thịnh Tiện nhìn thấu được suy nghĩ của cô, giọng nói lạnh nhạt: “Không phải hẹn hò, là công việc.”
Bị Thịnh Tiện nói vậy, lúc này Lục Kinh Yến mới phát hiện ra mấy tập tài liệu đặt trên bàn.
Tuy cô không xem kỹ, nhưng vẫn lướt qua được mấy chữ.
Hình như là gia hạn hợp đồng gì đó.
Xem ra thực sự là bận rộn công chuyện.
Thứ mà người đàn ông ghét nhất, đó chính là lúc đang làm việc bị bạn gái làm ồn.
Đương nhiên Lục Kinh Yến không ngốc đến nỗi đạp mìn trên phương diện này, cô chậm rãi gật đầu, cầm túi đứng lên: “Vậy hai người từ từ bàn, em ra ngoài đợi trước.”
Lục Kinh Yến sợ Thịnh Tiện không hiểu lời của mình, cô bổ sung thêm một câu: “Đợi anh.”
Lục Kinh Yến khi tới hùng hùng hổ hổ, lúc đi ngoan ngoãn yên lặng.
Vì để khiến bản thân mình tỏ ra cực kì hiểu chuyện, cô còn hào phóng đóng cửa giúp bọn họ.
….
Hợp đồng đại diện của Bạc Mộ sắp đến hạn, đang bàn bạc hợp đồng mới. Điều khoản hợp đồng thì không nói nhiều, còn tiềm ẩn rất nhiều cạm bẫy, so sánh từng điều một, khi kết thúc đã 11h đêm rồi.
Bạc Mộ vừa sửa sang tài liệu, vừa nhìn Thịnh Tiện mấy cái, cuối cùng kìm lòng không đậu nói: “Anh với cô ta sao mà quen nhau vậy?”
Thịnh Tiện phản ứng hai giây mới biết cô ta đang nói tới Lục Kinh Yến: “Bạn của Trần Khải.”
Bạc Mộ “À” một tiếng, không nói chuyện.
Cô ta cầm hết đồ, trước khi đứng dậy, ngẫm nghĩ rồi nói thêm: “Tôi quen cô ta hồi học cấp hai, danh tiếng cũng không được tốt, còn cướp bạn trai của người khác….”
“Đồ cầm hết chưa?” Thịnh Tiện nâng mắt lên, giọng nói lạnh lùng.
Bạc Mộ há miệng, một giây sau, khô khan nói: “….Cầm hết rồi.”
Thịnh Tiện không nói chuyện, xách áo gió bước ra ngoài.
Quán cà phê đã đóng cửa, chỉ còn lại hai ba nhân viên phục vụ ở lại quét dọn.
Thịnh Tiện cầm ví tiền: “Xin hỏi hết bao nhiêu vậy?”
Một nhân viên đang lau bàn, cười nói: “Đã có người thanh toán giúp hai người rồi.”
Thịnh Tiện ngẩn người.
Ngay giây sau nhân viên phục vụ chỉ về vị trí sát cửa sổ: “Cô gái kia giúp hai người thanh toán đó ạ.”
Thịnh Tiện nhìn theo tay chỉ của nhân viên phục vụ.
Bên ngoài khung cửa sổ là cảnh đêm của đô thị phồn hoa.
Trên chiếc bàn màu đèn, có đặt một chiếc túi màu trắng.
Bên cạnh có một người đang nằm bò, mái tóc đen xòa trên vai.
Bạc Mộ hơi ngạc nhiên: “Sao cô ta còn chưa đi?”
Thịnh Tiện yên lặng nhìn người bên cửa sổ.
Nhân viên phục vụ tưởng câu này của Bạc Mộ là đang nói cho mình nghe: “Cô ấy nói đã hẹn với quý ngài này phải đợi anh ấy, chúng tôi cũng không dám đuổi cô ấy đi.”
Bạc Mộ nhìn Thịnh Tiện.
Vẻ mặt của Thịnh Tiện cực kì thờ ơ.
Ngay tại lúc cô ta đang định mở miệng gọi anh, bỗng anh lên tiếng: “Cô Bạc, cô đi trước đi.”
Bạc Mộ ngẩn người: “Vâng, vậy chúng ta liên lạc sau.”
Thịnh Tiện hơi gật đầu, không nói gì thêm.
Bạc Mộ đi được một lúc, anh mới tiến về phía cửa sổ.
….
Lục Kinh Yến chỉ muốn nằm trên bàn một lát, không ngờ bò rồi bò lại ngủ quên luôn.
Trong cơn mơ hồ, cô cảm giác được có thứ gì đó đang gõ lên vai mình, cô thấy hơi phiền, xoay đầu sang bên khác, sau đó thứ đồ kia gõ lên vai cô càng mạnh hơn, gõ khiến cô tỉnh luôn.
Khi vừa mở mắt cả người cô hơi mờ mịt, cảm giác được sức nặng trên vai, cô mới ý thức được mình bị người khác gọi dậy.
Khi chưa hoàn toàn tỉnh táo, là lúc cô gắt ngủ nhất, cô hùng hổ ngẩng đầu lên: “Con mẹ nó là…”
Chưa nói hết câu, gương mặt chẳng có biểu cảm gì của Thịnh Tiện kia đã rơi vào trong đáy mắt cô.
Cô bỗng mất tiếng hệt như bị ấn vào nút tạm dừng.
Cô mỉm khóe miệng ngơ ngẩn ba giây, cười nói: “Anh trai, xong việc rồi ạ?”
Thịnh Tiện bị thao tác lật mặt còn nhanh hơn lật sách của cô làm kinh ngạc không nói lên lời: “….”
Lục Kinh Yến dụi mắt, chậm rãi đứng dậy.
Cô mặc một chiếc áo dài tay, gương mặt bị đè ép lên bàn còn hằn lên mấy nếp gấp của quần áo, mí mắt bị cô dụi ra mấy nhăn, cả người trông có vẻ ngây ngô lạ lùng, hoàn toàn không có hơi thở kiêu ngạo lanh lợi như bình thường.
Lục Kinh Yến quay đầu nhìn quán cà phê một lượt, không tìm thấy bóng dáng của Bạc Mộ: “Người phụ nữ kia đi rồi ạ?”
Thịnh Tiện: “Ừ.”
Lục Kinh Yến cười cong cả mắt, sáng rực lên: “Vậy nên hiện tại chỉ còn lại hai chúng ta thôi ạ?”
Thịnh Tiện chẳng rõ cô đang vui mừng vì điều gì, anh không lên tiếng.
Lục Kinh Yến xách túi lên: “Đưa em về nhà nhé.”