BETA: MIN
Lục Kinh Yến: “…”
Lục Kinh Yến vừa được chữa lành không lâu, giờ lại thành công bị đả kích.
Chỉ là muốn chiếm hời thôi ư? Chỉ là muốn ngủ với cô thôi ư?
Lục Kinh Yến thất vọng trở mình, thoát khỏi Baidu, vào WeChat.
Cô càng nghĩ càng đau buồn, không nhịn được vào WeChat đăng bài lên vòng bạn bè.
Lục Kinh Yến: Em muốn trái tim anh, anh lại ham muốn thân thể em.
Mấy ngày Tết này mọi người đều rảnh rỗi, chỉ trong chốc lát, phía dưới đã có mấy bình luận.
Tống Nhàn: “Bé cưng, có chuyện gì vậy? Đăng bài cảm thán văn nghệ thế.”
Trần Khải: Cậu muốn trái tim của ai? Nói cho tớ biết, tôi moi cho cậu.
Trần Khải: Ai dám ham muốn thân thể của cậu? Nói cho tôi biết luôn đi, tớ thiến hắn giúp cậu.”
Lục Kinh Yến không hề nghĩ ngợi, lại di chuyển đầu ngón tay gõ bốn chữ: Thiến ông nội cậu.
Còn chưa kịp trả lời, Lục Kinh Yến thấy phía dưới vòng bạn bè có bình luận mới.
Là cái người mà Trần Khải đang la hét đòi moi tim băm nhỏ.
Lục Kinh Yến im lặng một lúc, xóa bốn chữ không lịch sự lắm kia đi, đổi thành một dấu “.” trả lời Trần Khải.
Hai giây sau, Trần Khải trả lời cô: Bé Yến, cậu “.” một cái là có ý gì vậy?
Lục Kinh Yến trả lời Trần Khải: Ý là cậu câm miệng đi.
Tống Nhàn trả lời Trần Khải: Ha ha ha ha ha ha ha ha câm miệng đi.
Trần Khải:…
Trần Khải: Bé Yến, cậu thay đổi rồi, trở nên đa sầu đa cảm.
Tống Nhàn trả lời Trần Khải: Đúng vậy, tớ cũng nghĩ thế, vòng bạn bè của Yến Yến cực kỳ giống mọi người lúc đến trường ấy, cực kỳ giống thời nổi loạn, cảnh tượng một số thiếu nữ hoài xuân đăng bài cảm than đau khổ.
Trần Khải trả lời Tống Nhàn: Thiếu nữ hoài xuân?
Trần Khải: Xuân là ai? @Lục Kinh Yến.
Thịnh Tiện không kết bạn với Tống Nhàn nên không thấy dòng bình luận của cô ấy, chỉ thấy câu trả lời của Trần Khải.
Thịnh Tiện trả lời Trần Khải: Xuân gì cơ?
Trần Khải nhanh tay to mồm, nháy mắt đã trả lời bằng dòng chữ dài: Vòng bạn bè của bé Yến rất giống thiếu nữ hoài xuân đang sầu nào, em đang muốn biết là ai đã khiến một người lúc nào cũng thẳng thắn như cậu ấy lại trở nên đa sầu đa cảm như thế.
Nhắn xong dòng này, Trần Khải vẫn cảm thấy thiếu, lại trả lời một câu: Anh, anh có biết không?
Lục Kinh Yến bỗng thấy chột dạ, cô vô thức muốn xóa vòng bạn bè, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy xóa đi giống giấu đầu hở đuôi hơn.
Cô đảo mắt, ấn vào màn hình trả lời Trần Khải: Không có gì đâu, tớ vừa xem một bộ phim điện ảnh nên tùy tiện cảm thán vậy thôi.
Trần Khải trả lời Lục Kinh Yến: “À, ra là vậy.”
Cách một chiếc điện thoại, Lục Kinh Yến cũng có thể cảm giác được Trần Khải thất vọng tràn trề, cô kéo môi dưới, không để ý hắn ta nữa, ấn vào tên Thịnh Tiện ở phía trên, vào xem vòng bạn bè của anh.
Khoảng hơn một tiếng trước, anh đăng lên vòng bạn bè…
Đó là hai bức ảnh ghép lại với nhau.
Hai người trong hai bức hình ăn mặc giống hệt nhau, một người là chủ nhân của vòng bạn bè này, còn người kia là Mục Sở Từ.
Phía dưới có hai câu trả lời của Thịnh Tiện, không biết gửi cho ai.
Thịnh Tiện: Cảm thấy tôi đẹp trai hơn à?
Thịnh Tiện: Cảm ơn vì lời khen này nhé.
Lục Kinh Yến: “?”
Lúc Lục Kinh Yến đang tự hỏi liệu có phải giáo sư Thịnh bị ma nhập hay không thì điện thoại của cô bỗng rung lên.
Thịnh Tiện gửi một bức ảnh tới, hơn nữa lại còn là hình anh, được chụp từ phía đối diện chiếc gương cao từ trần xuống sàn trong phòng thay đồ của anh.
Lục Kinh Yến vừa mới vào ảnh, chưa kịp thưởng thức được mấy giây thì hình ảnh đã biến mất.
Cô quay về khung trò chuyện, thấy WeChat xuất hiện một dòng chữ nhỏ màu đen: Đối phương đã thu hồi tin nhắn.
Lục Kinh Yến vứt một dấu hỏi qua: “?”
Thịnh Tiện: “Anh gửi nhầm.”
Lục Kinh Yến: “??”
Cái gì gọi là gửi nhầm chứ? Chẳng lẽ muốn gửi cho người khác à?
Thịnh Tiện: “Anh bấm vào màn hình, vậy mà không biết sao lại gửi ảnh đi.”
Lục Kinh Yến: “…”
Thịnh Tiện: “Ngày mai có thời gian rảnh không?”
Lục Kinh Yến: “… Có ạ.”
Lục Kinh Yến vừa định hỏi anh có chuyện gì vậy thì màn hình xuất hiện một định vị.
Là một quán cà phê đang hot trên mạng.
Thịnh Tiện: “Vậy gặp ở đây nhé?”
Lục Kinh Yến chớp mắt, hôm nay hai người vừa mới xa nhau mà, sao anh lại hẹn gặp cô?
Thịnh Tiện: “?”
Lục Kinh Yến hoàn hồi, vội vàng nhắn lại: “Được ạ, mấy giờ?”
Thịnh Tiện: “Ba rưỡi chiều.”
Có lẽ Thịnh Tiện cảm thấy câu trả lời hơi cộc lốc, lại nhắn thêm một tin nữa: “Có tiện không?”
Lục Kinh Yến: “Tiện ạ.”
Có thể là do Thịnh Tiện không ở cạnh nên kỹ năng tán tỉnh của Lục Kinh Yến đã quay về: “Lúc nào anh trai muốn gặp em, em đều tiện cả, đừng nói là ba rưỡi chiều, dù là ba rưỡi sáng, chỉ cần anh trai mở miệng, em có thể đến bên giường anh trai luôn.”
Thịnh Tiện: “…”
Lục Kinh Yến tưởng Thịnh Tiện bị trêu không có gì để nói, định nhắn “ngủ ngon” với anh như thường ngày, kết thúc cuộc đối thoại đêm nay, không ngờ màn hình điện thoại lại sáng lên.
Thịnh Tiện: “Ngoan.”
“…”
Cô không gõ nổi hai chữ kia nữa.
Lục Kinh Yến cảm thấy một luồng nhiệt ở cổ chạy thẳng lên đầu.
Cô phát hiện Thịnh Tiện trêu cô ngày càng thành thạo.
Trước khi ngủ, Lục Kinh Yên vào Emontion dạo một vòng, sau đó thấy tên Mục Sở Tử trên hot search.
Cô ấn vào, phát hiện ra bức ảnh mà Mục Sở Từ bị chụp ở sân bay chiều nay đã lên hotsearch rồi
Cô tiện tay lướt hai cái, vừa định thoát ra thì chợt cảm thấy bộ quần áo Mục Sở Từ mắc quen quen.
Mười giây sau, cô nhớ đến tấm ảnh Thịnh Tiện thu hồi.
Lục Kinh Yến: “…”
Gửi nhầm gì chứ?
Rõ ràng anh cố ý gửi ảnh cho cô xem mà?
Giáo sư Thịnh đang tán tỉnh cô là chắc kèo luôn.
Lục Kinh Yến vui vẻ quay về hot search, thấy một chủ đề hot là # Lễ tình nhân #.
Hôm nay là Lễ tình nhân, buổi chiều lại Thịnh Tiện hẹn cô…
Lục Kinh Yến đột nhiên hiểu ra.
Thảo nào giáo sư Thịnh nắm tay cô cả đem mà hôm nay chẳng có biểu hiện gì, thì ra đang đợi đến Lễ tình nhân.
Cho nên chiều nay hẹn cô tới là để tỏ tình với cô à?
Nhiều năm trước anh đã quen biết cô, nhớ cô đến tận bây giờ, còn đặt mật mã là sinh nhật cô nữa, anh thích thầm cô nhiều năm vậy rồi, cuối cùng không kìm được nữa ư?
Tâm trạng Lục Kinh Yến trở nên rất phức tạp, vừa khẩn trương, vừa kích động, lại vừa… chờ mong không nói nên lời.
Không có tâm trạng để ngủ nữa, cô chạy vào phòng chọn quần áo.
Hai tiếng sau, cô gửi cả đống ảnh cho Tống Nhàn.
Tống Nhàn vừa mới ngủ, lại bị tiếng chuông WeChat vang lên không ngừng đánh thức. Cô ấy nhìn những bức ảnh xuất hiện không ngừng trên màn hình, gửi một tin nhắn thoại đi, giọng nói đầy vẻ ngái ngủ: “Bé cưng à, cậu gửi cho tớ nhiều ảnh đẹp như vậy là muốn dụ dỗ tớ đó hả?”
Lục Kinh Yến: “Cậu chọn giúp mình cái nào đẹp nhất đi.”
Tống Nhàn: “Không phải chứ, hơn nửa đêm rồi cậu còn chọn quần áo làm gì?”
Lục Kinh Yến: “Nói ra thì thật xấu hổ.”
Tống Nhàn: “?”
Lục Kinh Yến: “Thoát ế.”
Tống Nhàn định gào lên “cậu cũng biết xấu hổ cơ à?”, nhưng lời vừa đến cửa miệng đã bị hai chữ này của Lục Kinh Yến chặn ngang.
Tống Nhàn dụi mắt, xác định bản thân không nhìn nhầm: “Cậu chắc chắn không nhắn thừa một chữ đấy chứ?”
Lục Kinh Yến: “Không hề.”
Lục Kinh Yến: “Mình sắp thoát ế rồi.”
Lục Kinh Yến: “Ba rưỡi chiều nay.”