BETA: MIN
Lục Kinh Yến tưởng mình nghe nhầm, cô không nghĩ nhiều, nhìn về phía màn hình lớn phía trước.
Mấy năm nay Mục Sở Từ đều nhận được giải ảnh đế, anh ấy rất giỏi trong việc chọn kịch bản, có diễn xuất của anh tô điểm, từ việc sản xuất phim đến cốt truyện đều rất tốt.
Lục Kinh Yến dần bị nội dung phim thu hút, quên mất mấy ý nghĩ lung tung kia.
Đây là một bộ phim trinh thám được quay ở Mỹ, có một số cảnh đẫm máu rất đáng sợ, với sự trợ giúp của các hiệu ứng đặc biệt và âm nhạc đi cùng càng làm tăng thêm phần kinh dị.
Cô cả Lục vẫn luôn sĩ diện, dù sợ cũng không tỏ ra mình đang sợ hãi.
Ở chỗ không ai nhìn thấy, có trời mới biết cô đã toát mồ hôi lạnh vì mấy cảnh tượng đột ngột đó mấy lần.
Phim điện ảnh dài mấy tiếng, Lục Kinh Yến cố gắng chống chọi được một tiếng, cô cảm thấy tiếp theo có kinh dị thì cũng không kinh dị đến mức nào được.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong não một giây trước, một giây sau cô đã bị vả mặt bùm bụp…
Đêm khuya, một thi thể trôi trên sông, sau khi vớt lên, đạo diễn còn quay cận mặt thi thể.
Lục Kinh Yến vừa mới buông lỏng bị dọa sợ đến nỗi phản xạ có điều kiện túm người bên cạnh.
Cô vẫn còn đang kinh hồn, vốn không biết mình túm gì, chỉ cảm thấy thật ấm áp.
Thịnh Tiện cúi đầu, liếc nhìn cái tay mình bị túm, anh im lặng hai giây, quay đầu nhìn về phía người bên cạnh.
Trông cô có vẻ rất bình tĩnh xem phim, nhưng thật ra những ngón tay siết chặt bàn tay anh đang run lên.
Một người kiêu căng, ngạo mạn như nữ vương vậy mà lại sợ ma ư?
Sự tương phản này khiến đáy mắt Thịnh Tiện nổi lên vài phần thích thú, anh nghiêng đầu tới gần bên tai cô: “Sợ à?”
Lục Kinh Yến nhìn màn hình không chớp mặt, giả vờ như thật: “Không sợ.”
Vừa dứt lời, trên màn hình lại xuất hiện một cảnh máu me khác
Cô dùng sức nắm chặt tay Thịnh Tiện, vô thức thốt ra một câu: “Mẹ kiếp, cái phim rác rưởi gì vậy?”
Thịnh Tiện khẽ cười.
Lục Kinh Yến phản ứng lại, biểu trên mặt dần cứng đờ.
Mấy giây sau, cô lắc lắc cái cổ tê cứng của mình, liếc mắt nhìn Thịnh Tiện.
Ý cười trên khóe môi anh vẫn chưa tiêu tan, vẫn đang đắm chìm trong trò cười cô vừa gây ra.
Lục Kinh Yến nhấp môi, nhìn chằm chằm anh một lúc, nhìn nửa ngày rồi mà ý cười vẫn chưa biến mất, dần dần cô thấy hơi tức.
Dù sao thì anh cũng biết cô sợ rồi, có vớt vát tôn nghiêm cũng không thay đổi được sự thật.
Đầu ốc cô nóng lên, rướn cổ tiến lại gần tai anh, nói nhỏ, “Anh trai, em sợ.”
Cả người Thịnh Tiện cứng đờ, nín thở một giây, ngay sau đó ý cười trên môi lập tức biến mất.
Anh vẫn duy trì tư thế hiện tại, yên lặng nhìn màn hình lớn phía trước khoảng năm giây mới quay đầu nhìn vào mắt Lục Kinh Yến.
Cô tiến lại khá gần, lúc anh quay sang, suýt nữa chóp mũi của hai người chạm vào nhau.
Cô mơ hồ cảm nhận được hơi thở của anh, trái tim cô lỡ mất nửa nhìn, không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa, cực kỳ mất tự nhiên quay đầu đi, làm như không có chuyện gì, cứng nhắc ngồi thẳng người trở về vị trí.
Một cảnh kinh hoàng khác chợt lóe lên trong phim.
Lục Kinh Yến còn chưa thấy rõ thì một bàn tay đã chắn trước mắt cô.
Cô còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy một âm thanh rất nhẹ vang bên tai: “Cá nhỏ.”
Âm thanh đó rất gần tai cô, cực kỳ gần, gần như thể đang dán vào màng nhĩ cô vậy: “Đừng sợ, anh trai sẽ bảo vệ em.”
“…”
Đầu óc Lục Kinh Yến trống rỗng, dường như hóa đá nhìn lòng bàn tay Thịnh Tiện một lát, không có phản ứng.
Mùi hương trên tay anh rất dễ chịu, là mùi sữa tắm của anh.
Lục Kinh Yến cảm thấy hơi thiếu oxi, cô nuốt nước miếng một cái, lại nuốt nước miệng, vẫn không thể làm trái tim đang đập loạn xạ của mình bình tĩnh lại được.
Không biết ua bao lâu, cô dần lấy lại tinh thần, cố hết sức duy trì giọng nói bình tĩnh, nhưng âm cuối vẫn hơi run rẩy: “Cảm ơn anh trai.”
Sau khi cô dứt lời, xung quanh vang lên vài tiếng kích động.
Nghe không giống như đang sợ lắm.
Lục Kinh Yến tò mò hỏi: “Anh trai, đã hết chưa ạ?”
Thịnh Tiện ngước mắt, liếc nhìn màn hình lớn.
Mục Sở từ bên trong đó rất ôn tồn nho nhã cởi từng chiếc cúc áo sơ mi ra.
Lúc Mục Sở Từ đặt tay lên thắt lưng, Thịnh Tiện không hề do dự nói: “Chưa hết.”
Lục Kinh Yến khẽ “ồ”, lại đợi thêm một chút: “Bây giờ thì sao? Đã hết chưa ạ?”
Chờ Mục Sở Từ biến mất khỏi ống kính, Thịnh Tiện mới nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, bỏ cái tay đang che mắt cô xuống.
Phía sau không có phân cảnh nào đáng sợ cả, trên cơ bản, nội dung bộ phim là suy luận và giải quyết các vụ án.
Lục Kinh Yến dần bình tĩnh lại, cũng có tâm trạng uống nước.
Cô tự nhiên đưa tay lên cầm cốc, lúc đụng vào chai nước khoáng, cả người cô như bị điểm huyệt.
Ánh mắt cô từ màn hình lớn nhìn sang bình nước khoáng trên tay phải, rồi chậm rãi di chuyển từ bàn tay phải của mình sang bàn tay trái của Thịnh Tiện.
Cô mặt không chút thay đổi nhìn tay anh, lại nhìn tay mình, sau đó tâm trạng sụp đổ.
Vừa rồi?
Cô?
Vì sợ?
Đã túm lấy tay Thịnh Tiện?
Lục Kinh Yến có tật giật mình, chột dạ mãi một lúc, mới vừa uống nước, vừa lặng lẽ nhìn thoáng qua bên cạnh.
Vị giáo sư nào đó đang lười biếng dựa lưng vào ghế xem phim.
Tư thái kia trông rất vui mừng mãn nguyện.
Hay là anh không phát hiện ra cô túm tay anh nhỉ?
Lục Kinh Yến lo lắng quan sát Thịnh Tiện một lúc, quyết định coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
…
Sau khi bộ phim kết thúc, hai người ăn khuya ở ngoài, trên đường về nhà, Lục Kinh Yến mở điện thoại ra, lướt xem đánh giá trực tuyến của bộ phim hai người vừa xem.
Tỷ lệ khen ngợi rất cao, một nửa thì khen diễn xuất của Mục Sở Từ, gần một nửa thì khen nội dung, còn lại thì toàn những thánh chê điển hình trên mạng.
Trên cơ bản, phần bình luận liên quan đến bộ phim này đều do người hâm mộ của Mục Sở Từ kiểm soát.
Có người còn khen cảnh Mục Sở Từ khỏa thân nữa.
【Cảnh quay cận lúc ảnh đế cởi quần áo giết chết tôi rồi!】
【Uiiii dáng người đẹp quá, nhất là lúc cởi thắt lưng ý!】
【Tôi xem mà sôi cả máu, dù biết cảnh giường chiếu và cảnh hôn là mượn góc quay nhưng diễn rất tuyết, giống như thật vậy, tôi cảm giác như mình là nữ chính vậy.】
Lục Kinh Yến chớp mặt, nghi ngờ mình xem phải phim giả.
Sao cô lại không thấy mấy hình ảnh mà những cô gái này thích ta?
Nghi ngờ những gì trên mạng nói không phải bộ phim mình xem, Lục Kinh Yến quay đầu hỏi: “Trong phím có hôn ạ? Cả cảnh giường chiếu với cảnh cởi quần áo nữa?”
Thịnh Tiện điều khiển tay lái, vẻ mặt bình tĩnh: “Không có.”
Lục Kinh Yến giơ máy ra trước mặt Thịnh Tiện: “Nhưng trên này nói có.”
Thịnh Tiện liếc qua, sau đó nhìn đường phía trước: “Vậy chắc bị cắt giảm rồi.”
PS: Vâng, bị giáo sư Thịnh động tay cắt giảm.