Được, lần này thực sự vùi đầu giấu xuống dưới gầm bàn luôn rồi.
Nơi đáy mắt của Thịnh Tiện vụt qua ý cười mà ngay bản thân anh cũng chẳng từng phát hiện ra, anh cầm lấy điện thoại cúi đầu gõ thêm mấy cái.
Chiếc điện thoại mà Lục Kinh Yến nắm trong tay nhanh chóng nhận được tin nhắn mới.
Thịnh Tiện: “Cẩn thận cụng đầu đấy.”
Lục Kinh Yến: “….”
Đã bị tóm ngay tại trận rồi, còn trốn nữa cũng không thể nào bù cứu nổi.
Lục Kinh Yến hít thở sâu một hơi, cô bình tĩnh ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của Thịnh Tiện: “Em chỉ muốn xem anh….”
Lục Kinh Yến há miệng ra, bỗng nghẹn lại.
Vốn dĩ là một mình có vụng trộm cảm thấy hai chữ “anh trai” này kỳ quặc, nếu như giờ mà cứ chặt đứt đi như thế, ngược lại sẽ khiến Thịnh Tiện phát hiện ra.
Lục Kinh Yến nuốt ngụm nước miếng, vành tai cô hơi nóng lên, nghiêng đầu ra chỗ khác: “…Anh có thể nhận ra em à?”
Thịnh Tiện: “...”
Học sinh tiểu học cũng biết đặt điều đấy.
“Sự thật chứng minh rằng, anh trai vẫn có thể nhận ra em được nè.” Lục Kinh Yến khựng lại, rồi nhìn sang Thịnh Tiện: “Anh ơi, nếu như em hóa thành tro thì sao?”
“Anh vẫn có thể nhận ra em chứ?”
“Nam chính trong tiểu thuyết ấy, nữ chính có hóa thành tro thì người ta đều nhận ra được hết á.”
Thịnh Tiện cụp mắt xuống nhìn chằm chằm cô hai giây, chẳng buồn để ý đến mấy lời vớ vẩn của cô: “Sao em lại tới đây?”
Lục Kinh Yến chậm chạp “hả” một tiếng, cô nhớ tới hồi này rõ ràng không phải cô hỏi tiến độ chuyện của con gái dì Tôn, nhưng anh lại cho rằng như vậy, nên vận dụng ngay: “Chẳng phải anh gửi địa chỉ cho em rồi sao, em tưởng rằng anh bảo em tới giám sát công việc của anh nữa.”
“Vậy đi thôi.” Thịnh Tiện nhường một lối đi giữa sô pha và bàn.
Lục Kinh Yến: “Hả?”
Thịnh Tiện nhìn gương mặt hoang mang của Lục Kinh Yến một cái, giọng nói thờ ơ: “Chẳng phải muốn giám sát công việc à?”
Lục Kinh Yến cầm túi đi theo Thịnh Tiện ra khỏi quán cà phê, lúc này mới ngỡ ra được ý tứ ẩn giấu trong lời anh vừa nói: “Chẳng phải anh làm xong việc rồi sao, con gái dì Tôn đã về rồi, anh còn phải bận rộn gì nữa?”
“Tới trường học và khu vực xung quanh nhà bọn họ thử xem.”
“Ờ.”
Hai người không nói chuyện nữa, đi tới bên đường, Thịnh Tiện tìm kiếm một vòng, nhìn thấy xe của Lục Kinh Yến, anh giơ tay ra trước mặt cô: “Chìa khóa xe.”
Lục Kinh Yến mở túi ra, lấy chìa khóa trong đó ra đưa cho anh.
Đợi đến khi lên xe, đột nhiên Lục Kinh Yến nhớ tới trước khi Thịnh Tiện hối trợ lý của mình về, còn nói với trợ lý một câu “có người đưa”.
Cho nên anh nói có người đưa, là có Lục Kinh Yến đưa đó hả?
Anh đúng là biết sắp đặt nhỉ.
Lục Kinh Yến bĩu môi, thắt dây an toàn lại.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Sẩy Chân Bước Vào Tim Anh
3. Chân Thành Của Trái Tim
4. Không Hận
=====================================
Lục Kinh Yến từng xem rất nhiều phim đề tài luật sư chính trị, cô luôn cho rằng những luật sư diễn trên phim đi tìm hiểu môi trường sống của đương sự là làm lố, không ngờ trong hiện thực cũng là như thế.
Thịnh Tiện tìm kiếm trong trường học của con gái dì Tôn được mấy người bạn học, tìm hiểu được chút tình hình.
Đại đa số đều xoay quanh biểu hiện của con gái dì Tôn ở trong trường, cùng với triển khai những chủ đề như có từng mâu thuẫn với ai bao giờ chưa.
Trong đó có nam cũng có nữ.
Lục Kinh Yến không chêm lời vào được, chỉ đứng một bên lắng nghe, cô cảm thấy nội dung Thịnh Tiện trò chuyện với người ta đều rất bình thường, cũng không nghe ra được chỗ nào có vấn đề, nhưng Thịnh Tiện đều ghi âm hết các cuộc nói chuyện vào.
Ra khỏi trường học, hai người đi tới nhà của dì Tôn.
Nơi bọn họ ở là một khu dân cư lâu đời, bên đó có hơi cũ kỹ, không lái được xe vào trong, hai người đi men theo con ngõ vào tỏng.
Tuy thời tiết rất lạnh, nhưng vẫn có vài người ra khỏi tòa nhà để dắt chó đi dạo.
Mỗi một người Thịnh Tiện đều ngăn lại để hỏi một lát, cũng khá là trùng hợp, trong đó có một người là hàng xóm cạnh nhà dì Tôn.
Thịnh Tiện chỉ hỏi đơn giản vài vấn đề, chính là bình thường trong nhà dì Tôn là tình huống gì, quan hệ giữa mẹ con hai người ra sao, còn có con gái của dì Tôn thế nào.
Người hàng xóm này là một người phụ nữ trung niên, nhìn ra được tính tình của bà rất cởi mở, cực biết tám chuyện, đứng nói với Thịnh Tiện một tràng, đại đa số đều là khen ngợi con gái dì Tôn, nói cô bé hiểu được mẹ nuôi nấng mình không dễ dàng, từ nhỏ đã bắt đầu giúp mẹ mình làm việc nhà, còn nói về việc trước khi mẹ cô bé tới nhà người giàu làm giúp việc, còn bày sạp hàng bên ngoài khu dân cư, con gái dì Tôn thường xuyên ngồi bên cạnh sạp hàng dùng đèn pin để đọc sách.
Hàng xóm nói đến câu cuối cùng còn thở dài một hơi, “Một cô bé ngoan ngoãn là thế, sao có thể đi trộm đồ của người ta chứ.”
Thực ra bạn học trong trường, nhận xét về con gái dì Tôn khá là tốt, chăm chỉ giản dị ít lời, không mấy khi tụ tập với bạn bè, tiết kiệm gần đến mức kẹt sỉ. Những người bạn học đó đều giống người hàng xóm này, cũng rất khó hiểu vì sao một sinh viên chăm ngoan như vậy lại đi trộm tiền của bạn học.
Nhà dì Tôn ở tầng hai, sau khi người hàng xóm kia đi khỏi, bỗng trên tầng hai vang lên tiếng tranh cãi, theo đó là đèn cảm ứng tiếng nói ở hành lang toàn tầng hai sáng trưng lên.
Nhà ở nơi này rất cũ, hiệu quả cách âm chẳng tốt chút nào, Thịnh Tiện có thể nhận ra được đó là giọng nói của dì Tôn.
“Con nói cho mẹ biết, lão già đó là ai, có phải con âm thầm học thói hư tật xấu sau lưng mẹ không?!”
“Những số tiền đó của con có phải là lão già đó cho không! Mẹ nuôi con lớn ngần này dễ dàng lắm sao? Tại sao con lại phải làm như vậy hả!”
Thịnh Tiện nhìn Lục Kinh Yến một cái: “Tôi lên xem thử.”
Lục Kinh Yến “dạ” một tiếng, rồi lùi về sau mấy bước, dựa lưng lên một thân cây khô trọc lốc.
Thịnh Tiện vừa bước vào trong tòa nhà, thì đã có người chạy vọt từ trong đó ra.
Là con gái của dì Tôn.
Cô ta chẳng nhìn ai cả, chớp mắt đã chạy mất không thấy tăm hơi.
Lục Kinh Yến thấy Thịnh Tiện không ra theo, nhìn chằm chằm hướng chạy của con gái dì Tôn một lát, thở dài một tiếng, cô đứng dậy, cũng bước qua theo.
Ra khỏi con ngõ, Lục Kinh Yến thấy con gái dì Tôn đang đứng bên đường, nhìn chằm chằm vào xe cộ qua lại trên đường.
Cô ta nắm chặt lấy vạt áo, ngây ra chốc lát, như là quyết tâm quyết định việc gì đó, nhấc chân xông thẳng vào giữa làn đường.
Trong tiếng còi inh ỏi vang lên bốn phía, Lục Kinh Yến túm chặt lấy cánh tay của con dái dì Tôn, kéo ngược cô ta vào bên đường.
Vì dùng sức quá mạnh, lưng của Lục Kinh Yến đập mạnh vào cột đèn giao thông, cô đau đến nỗi rít lên, bắn một tràng câu chửi bậy rồi đứng thẳng người, không buồn nói gì mà cho luôn con gái dì Tôn một cái bạt tai.
Con gái dì Tôn bị cô đánh ngu cả người, mãi một lúc sau, mới chớp mắt nhìn Lục Kinh Yến.
Lục Kinh Yến đã buông cánh tay con gái dì Tôn ra rồi, dịch về bên cạnh nửa bước, đứng thẳng người lên, nhìn cô ta từ trên cao xuống: “Cô muốn chết, có rất nhiều cách, có thể nhảy sông, có thể uống thuốc, có thể nhảy lầu, có thể cắt cổ tay!”
Lục Kinh Yến áp sát con gái dì Tôn từng chút một: “Nhưng mà, đừng kéo người vô tội chết chung.”
Trong cơn áp bách của Lục Kinh Yến, con gái dì Tôn chậm rãi lùi về phía sau.
Mũi giày của Lục Kinh Yến chạm vào mũi giày của con gái dì Tôn mới dừng lại.
Cô cụp mắt xuống dùng gương mặt lạnh lẽo nhìn xuống gương mặt hoảng loạn của con gái dì Tôn, giọng nói vẫn ác liệt hệt như muốn giết người: “Bọn họ còn muốn tiếp tục sống, bọn họ chẳng có lý dò gì phải chịu đựng loại tai bay vạ gió này vì cô cả.”
“Cho nên cô muốn chết ấy, thì xin cô hãy tìm một nơi không người yên tĩnh mà chết đi, đừng ở chỗ này làm gai mắt người khác nữa.”
Con gái dì Tôn há miệng ra, nhưng chẳng thể phát ra chút âm thanh nào.
Đáy mắt của Lục Kinh Yến vụt qua chút khinh miệt: “À, trên thế giới này đúng là còn một người bằng lòng chịu loại tai bay vạ gió này với cô đấy.”
“Mẹ cô.”
“Nghĩ đến cũng chẳng sai, cô chết rồi, chắc chắn mẹ cô sẽ đau buồn mà chết, trên đường xuống suối vàng mẹ con hai người có thể làm bạn với nhau, không cô đơn chút nào.”