Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

DỊCH: MIN



Chẳng biết có phải là do Cao Ngân ảnh hưởng hay không, đêm hôm đó Thịnh Tiện mơ thấy một giấc mơ rất dài.

Tới cuối cùng, là ở bồn rửa tay trong nhà hàng Bắc Kinh.

“Sao trên thế gian này lại có loại người như cậu chứ?”

“Thịnh Tiện, cậu đúng là ghê tởm.”

Ban đầu là gương mặt của Cao Ngân, sau đó biến thành một người khác, sau đó là rất nhiều người.

Đôi mắt bọn họ nhìn anh có người chảy nước mắt, có chứa oán hận, có mang theo bất mãn, còn có chán ghét và ghê tởm.

Mỗi một câu nói trong miệng bọn họ, đều gần giống nhau.

“Chà đạp lên tình yêu của người khác, khiến anh cảm thấy rất thành công đúng không?”

“Cô ấy thật lòng thích cậu, cho dù cậu không thích cô ấy, cũng nên tôn trọng cô ấy, câu mang thái độ thế này là ý gì, người khiến người ta ghê tớm là cậu mới đúng.”

“Thấy chưa, chính là anh ta, đừng thấy anh ta đẹp trai, thực tế rất kinh khủng đấy.”

“Cho dù không thích con gái nhà người ta, cũng không nên phản ứng thế chứ, người này sao vậy nhỉ?”

“...”

Thịnh Tiện nằm ngủ trên giường, hai mày nhăn chặt lại, trên trán rịn đầy mồ hôi.

Những giọng nói ấy quanh quẩn bên tai anh, anh rất muốn chạy đi, thế nhưng có thế nào cũng không chạy nổi.

Hơi thở của anh càng ngày càng nặng nề, lồng ngực phập phồng ghê gớm.

Anh cố gắng để khiến bản thân thoát khỏi giấc mơ, thế nhưng làm thế nào cũng không mở nổi mắt.

Dần dần anh bắt đầu trở nên khó thở.

Ngay trong lúc anh cho rằng bản thân sẽ ngộp thở trong cơn ác mộng sâu không thấy đáy này, thì cánh tay anh bị người ta bắt lấy: “Đừng sợ.”

Anh cảm giác bản thân như đang nằm mơ.

Giọng nói kia rất nhẹ rất mềm, nhưng lại dễ dàng phá tan những âm thanh hỗn loạn kia.



“Đừng sợ, cá nhỏ ở bên anh.”

“Cá nhỏ bên anh, đừng sợ.”

Những âm thanh trong giấc mơ anh có xua đuổi thế nào cũng không dứt, bị đánh thành mảnh vụn.

Giấc mơ của anh dần trở nên yên lặng, anh nặng nề ngủ mất.

Sáng sớm hôm sau anh bị tiếng thoại làm ồn.

Trang Thần gọi tới.

Anh vừa nghe điện thoại, vừa chống tay ngồi dậy.

Trang Thần nhanh chóng nói: “A Thịnh, cậu thế nào rồi? Tối qua tôi uống say, về nhà là ngủ mất, không nhìn thấy tin nhắn của cậu.”

Chắc là Trang Thần mới ngủ dậy, bên kia đinh đinh đông đông: “Tôi đi rửa mặt cái đã, cậu đợi tôi nhá.”

Có lẽ vì mới thức dậy, nên đại não của Thịnh Tiện phản ứng hơi chậm chạp, hai giây sau, mới nhớ ra, tối qua lúc anh khó chịu nhất, có gửi một tin nhắn cho Trang Thần, anh hắng giọng: “Tôi không bận gì.”

“Hả?”

“Cậu không cần lại đây đâu.” Sợ Trang Thần không tin, Thịnh Tiện lặp lại: “Tôi không bận gì.”

Bên Trang Thần yên lặng một chút: “Cậu chắc chắn không sao chứ?”

“Ừ.” Thịnh Tiện cào tóc, hoàn toàn tỉnh táo.

Anh cảm giác được điện thoại bên tai rung lên, điều chỉnh thành chế độ loa ngoài.

Lục Kinh Yến cũng mới ngủ dậy, gửi tin nhắn cho anh: “Anh ơi, chào buổi sáng.”

Trong điện thoại vang lên giọng của Trang Thần: “Không được, tôi vẫn chạy qua xem cậu thôi, tôi không yên tâm được cậu.”

Thịnh Tiện vừa ấn lền màn hình trả lời lại Lục Kinh Yến câu chào buổi sáng, vừa hời hợt nói: “Không cần.”

“Cậu không sao thật á? Sao cậu lại không sao được? Uống thuốc an thần mà tôi kê cho cậu rồi hả?”

Trang Thần liên tiếp hỏi một loạt, trong quá trình này, tin nhắn của Lục Kinh Yến lại tới: “Anh ơi, tối qua anh ngủ ngon không?”

….Anh trai ngủ ngon lắm luôn.

Thịnh Tiện đang nghe Trang Thần nói chuyện, chẳng nghĩ ngợi gì mà gõ ra câu nói như này.

Anh nhìn hai chữ “anh trai” mà mình gõ ra, do dự một lát, không xóa mà bấm gửi đi.

“A Thịnh, cậu nghe thấy tôi nói chưa đấy? A Thịnh.”

Thịnh Tiện hời hợt nói: “Nghe thấy rồi.”

Hai giây sai, anh thấy Lục Kinh Yến vẫn chưa trả lời, lại hỏi: “Cậu vừa nói gì thế?”

Trang Thần: “...”

Thịnh Tiền “ờ” một tiếng, nhớ ra rồi: “Tôi không uống thuốc an thần.”

Trang Thần ngạc nhiên: “Cậu không uống thuốc an thần, sao mà đỡ được?”

Thịnh Tiện làm mới tin nhắn wechat hết lần này tới lần khác, mãi vẫn không thấy Lục Kinh Yến trả lời.

Trang Thần: “Hay là nói, trị liệu tâm lý của tôi dạo này có hiệu quả rồi?”

Thịnh Tiện ngước mắt lên, “Không phải.”

Lục Kinh Yến vẫn chưa trả lời tin nhắn, ngay đến dòng chữ “đối phương đang nhập” trên màn hình cũng không có.



“Không phải cái gì?” Trang Thần thấy nửa ngày Thịnh Tiện mới bật ra một câu, nóng nảy: “Cậu có thể nói một mạch hết câu không, mới sáng sớm buồn tiểu cũng không tiểu ra nổi.”

Thịnh Tiện nghĩ, có bệnh hả, đi vệ sinh còn gọi điện cho anh.

Không chờ Trang Thần nói thêm gì anh cúp điện thoại luôn.

Hai giây sau, anh gọi một cú điện thoại.

Chuông đổ rất lâu mới có người nghe máy.

“A lô?”

Nghe thấy giọng của Lục Kinh Yến, Thịnh Tiện bỗng nghẹn lại.

Thấy nửa ngày cô không trả lời tin nhắn, anh chẳng nghĩ ngợi mà gọi cho cô, thế nhưng thực tế là anh không có chuyện gì cả….

“Thịnh Tiện?”

Thịnh Tiện bừng tỉnh: “Làm gì đó?”

“Vừa rửa mặt xong.”

Thì ra không trả lời tin nhắn của anh là đi rửa mặt.

Thịnh Tiện đang nghĩ, Lục Kinh Yến lại nói: “Anh gọi điện đến có chuyện gì không ạ?”

Thịnh Tiện ngập ngừng giây lát: “…Ừm, thì đột nhiên nhớ ra có lời quên nói với em.”

“Gì thế ạ?”

“Cảm ơn.” Thịnh Tiện khựng lại, “Tối qua anh trai hoảng loạn quá, quên nói cảm ơn với cá nhỏ.”

Lục Kinh Yến không ngờ lời Thịnh Tiện muốn nói là cảm ơn, có lẽ không quá quen, có thể là mất tự nhiên, cô trả lời cứng còng, nói: “Đừng khách sáo.”

Thịnh Tiện phì cười một tiếng.

Lục Kinh Yến bị anh cười tới nỗi vành tai tê dại, cô muốn cúp điện thoại, nhưng nhớ tới tình huống của anh tối qua, vẫn không nhịn được khẽ hỏi: “Anh ơi, tối qua anh sao vậy ạ?”

Sau khi Lục Kinh Yến về nhà, nghĩ đi nghĩ lại, cô cảm thấy có lẽ không phải Thịnh Tiện gặp phải chuyện gì đáng sợ, mà giống như đụng phải người nào đó trong nhà hàng Bắc Kinh.

Lục Kinh Yến khựng lại, hỏi tiếp: “Là gặp phải người nào đáng sợ rồi sao ạ?”

Thịnh Tiện thuận theo lời cô nói: “Ừ, là gặp phải người đáng sợ rồi.”

Thịnh Tiện hiếm khi nhắc tới chuyện của mình, anh nói với Trang Thần những chuyện kia cũng là sau khi quyết định tiếp nhận điều trị.

Thế nhưng chẳng biết sao lúc nyà, anh lại muốn nói với cô: “Nhưng mà, người anh sợ có rất nhiều.”

“...” Lục Kinh Yến hơi khó hiểu, suy nghĩ đầu tiên nổi lên trong đầu là những bộ phim xã hội đen mà mình xem hồi nhỏ: “Trước kia anh là xã hội đen à?”

Thịnh Tiện ngớ người, nhưng nhanh chóng hiểu ra ý của cô, anh không khỏi bật cười.

Anh nghĩ, những thứ kia giải thích với cô nửa ngày cũng chẳng rõ ràng, nên lướt qua luôn: “Đi ăn cơm đi.”

Cúp điện thoại, Thịnh Tiện dựa đầu vào thành giường, nhìn những tin nhắn không ngừng nhảy đến trong quá trình gọi điện thoại.

Trang Thần: “Cậu gọi điện cho ai đấy?”

Trang Thần: “Cậu nói rõ ràng cho tôi đi.”

Trang Thần: “Cậu có biết lễ phép không, chưa nói xong, đã cúp điện thoại rồi.”

Thịnh Tiện: “Không hứng thú.”



Trang Thần: “Cái gì không hứng thú.”

Thịnh Tiện: “Không hứng thú với việc cậu phát sóng trực tiếp đi vệ sinh.”

Trang Thần: “...”

Trang Thần: “Đệt.”

Trang Thần: “Hồi đi học lúc đi vệ sinh cùng nhau, sao cậu không nói là không có hứng?”

Trang Thần: “Cũng không phải tôi chưa từng nhìn thấy bao giờ.”

Thịnh Tiện: “...”

Thịnh Tiện nín nhịn ý muốn cho Trang Thần vào danh sách đen, anh nói đến chuyện chính: “Giúp tôi xin lỗi cậu ấy nhé.”

Trang Thần: “Xin lỗi ai?”

Trang Thần: “Cao Ngân?”

Trang Thần: “Tôi thấy không quá cần thiết đâu, tối qua cậu ta nói với cậu, chẳng phải cũng không dễ nghe tí nào sao.”

Trang Thần: “Ấy, quên đi, tôi đi thôi, tôi không đi, cậu cũng tự mình đi, cậu đúng là, bảo tôi nói cậu thế nào đây, đúng là quá tốt rồi.”

Thịnh Tiện nhìn tin nhắn Trang Thần gửi tới, im lặng một lát, không trả lời, mà thoát ra khỏi khung trò chuyện.

Luôn cảm thấy là lỗi của mình.

Nếu như có thể, thực sự rất muốn lịch sự khách sáo nói với những người nói thích anh một câu, cảm ơn bạn, cùng với xin lỗi.

Thịnh Tiện thở dài một hơi, đương chuẩn bị đặt điện thoại xuống đi vệ sinh cá nhân, nó lại rung lên, anh tưởng là Trang Thần, không ngờ là Lục Kinh Yến.

Lục Kinh Yến: “Anh ơi, thực ra anh đánh giỏi lắm đó.”

Thịnh Tiện ngẩn người, sau đó cảm giác được trái tim mình như được thứ gì đó ấm áp bao lấy, dịu dàng khác thường.

Lâu sau, anh mới ấn lên màn hình.

“Sẽ không để em đánh đâu.”

“Vì sẽ trở nên tốt hơn.”

Vì cá nhỏ nhà chúng ta, anh cũng sẽ cố gắng trở nên tốt hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK