BETA: MIN
Giữa trưa ngày hôm sau, Lục Kinh Yến mang túi sủi cảo đông lạnh đặt ở trong xe.
Lái xe được nửa đường thì gặp đèn đỏ, cô cầm điện thoại lên nhìn WeChat không ngừng đổ chuông.
Lục Kinh Yến tiện tay trả lời mấy câu, sau đó như bị ma xui quỷ khiến ấn vào cuộc trò chuyện của Thịnh Tiện.
18 giờ 40 phút hôm qua, cô đã nhắn tin trả lời Thịnh Tiện.
Lục Kinh Yến: “Được.”
Thịnh Tiện: “Thế ngày mai anh đi đón em nhé?”
Lục Kinh Yến: “Không cần đâu, em tự lái xe.”
Thịnh Tiện: “Vậy cũng được, anh đi siêu thị mua ít đồ đây, ngày mai gặp.”
Lục Kinh Yến: “Ngày mai gặp.”
Đầu óc Lục Kinh Yến trống rỗng, cô để điện thoại xuống, nhìn đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, đạp chân ga.
Túi sủi cảo để cạnh ghế tài xế lắc lư, cô theo bản năng vươn tay ra giữ.
Bên trong để thêm túi chườm đá lạnh, nhiệt độ rất thấp, sờ vào lạnh buốt, khiến cô lập tức bừng tỉnh.
Lục Kinh Yến: “…”
Vậy mà cô lại lấy hết sủi cảo trong nhà mang đi thật.
Giấc mơ kia của cô quả nhiên biến thành thật rồi!
Cô đúng là đồ dại trai.
Một đứa dại trai không có chút khí khái nào.
…
Lục Kinh Yến đến gara nhà Thịnh Tiện, cô ngồi trong xe đúng nửa tiếng, thở dài, cam chịu số phận cầm túi sủi cảo vào thang máy.
Cửa thang máy mở ra, Lục Kinh Yến liếc nhìn Thịnh Tiện đang dán câu đối lên cửa.
Anh nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó dán nốt câu đối mới xoay người, nhận lấy túi đồ cô đang cầm: “Đây là gì thế, sao lại nặng vậy?”
Lục Kinh Yến im lặng một chút: “… Sủi cảo.”
Hôm qua người ta vừa đăng lên vòng bạn bè, nói muốn ăn sủi cảo, hôm nay cô liền mang rất nhiều sủi cảo tới.
Lục Kinh Yến thật sự không muốn để bản thân trông dại quá, lại bổ sung thêm một câu: “Dì Tôn nói dạo này trời nóng, phải ăn nhanh một chút, không thì sẽ hỏng hết.”
Thịnh Tiện không nói gì, có vẻ là tin lời cô nói.
Lục Kinh Yến thấy yên lòng, cô cởi giày, tự nhiên như mọi lần xỏ chân vào đôi dép lê nam xấu đau xấu đớn kia.
“Đôi này lát nữa có người đi rồi.” Thịnh Tiện mở tủ giày, lấy một đôi dép bông tai thỏ màu hồng đặt trước mặt cô: “Em đi đôi này đi.”
Lục Kinh Yến đi giày xong mới nhận ra ý của Thịnh Tiện: “Lát nữa sẽ có người khác tới sao?”
Thịnh Tiện khẽ “ừm”, mở tủ lạnh ra, cất sủi cảo cô mang đến vào.
Lục Kinh Yến nghĩ là đồng nghiệp hay bạn bè của anh nên không hỏi nhiều.
Nửa tiếng sau, chuông cửa vang lên.
Thịnh Tiện đi mở cửa, qua khoảng hai phút, ngoài cửa vang lên một giọng nữ rất dễ nghe: “Đây là quà năm mới em mang tặng thầy ạ.”
Thịnh Tiện gọi cô qua đón năm mới xong còn gọi một cô gái khác đến ư?
Cả người Lục Kinh Yến căng thẳng, theo bản năng cầm chặt điện thoại di động.
Nữ sinh kia nhanh chóng thay giày vào phòng.
Lục Kinh Yến vừa liếc mắt đã nhận ra đây là cô gái hôm qua.
Hôm qua cô đứng hơi xa, chỉ cảm thấy cô gái này rất đẹp, nhưng hôm nay đứng gần, cô mới phát hiện cô gái này không chỉ đẹp bình thường.
Cô có một cái nền tốt, ánh mắt khó tránh được trở nên soi mói, đây là lần đầu tiên có một cô gái có thể khiến cô kinh ngạc đến thế.
Có lẽ cô gái không ngờ trong nhà còn có người khác, thấy cô thì sửng sốt một chút, hết nhìn cô lại nhìn Thịnh Tiện, đôi mắt đen láy cứ nhìn hai người mấy lần, sau đó dừng lại trên người Thịnh Tiện: “Thầy ơi, chị ấy là…”
Không đợi cô ấy nói hết, Thịnh Tiện đã tự nhiên nói: “Lục Kinh Yến.”
Nói xong, Thịnh Tiện còn quay về phía Lục Kinh Yến: “Đây là Lâm Vi, một học sinh của anh.”
Thầy? Học sinh?
Lục Kinh Yến ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Vi.
Lâm Vi cười rạng rỡ với Lục Kinh Yến: “Em chào chị.”
Thiếu nữ cười rộ lên khiến người ta yêu thích, Lục Kinh Yến không có ác cảm nổi với cô ấy, cô cười, đáp: “Chào em.”
Lâm Vi lại mỉm cười với cô, hỏi: “Thầy ơi, tối nay chúng ta ăn lẩu ạ?”
Thịnh Tiện nhìn về phía Lục Kinh Yến: “Có thể không?”
Lục Kinh Yến gật đầu: “Em không kén chọn.”
“Vậy em đi chuẩn bị.” Lâm Vi cởi áo khoác ra, thay vì tiện tay để lên chiếc ghế bên cạnh thì cô ấy lại đặt lên ghế sofa mà Lục Kinh Yến đang ngồi, nói là để nhờ áo khoác, toàn bộ quá trình đều nhìn về phía Lục Kinh Yến: “Chị có thể ăn cay không ạ?”
Lục Kinh Yến: “Có thể.”
“Vậy em làm nồi uyên ương nhé, thầy đang bị thương, để thầy ấy ăn thanh đạm một chút.” Cô ấy nói xong thì đi vào bếp.
Thịnh Tiện không định đi vào giúp mà trực tiếp ngồi trên sofa: “Tết này em ấy không về nhà, ở Bắc Kinh một mình, cho nên cho nên gọi cô ấy qua ăn cơm tất niên, anh chưa nói với em trước, không ngại chứ?”
Anh có nhiều học sinh như vậy, tại sao chỉ gọi một mình cô ấy đến nhà ăn tất niên… Lục Kinh Yến xem TV, vẻ mặt bình tinh: “Không ngại.”
Thịnh Tiện không nói gì, theo ánh mắt cô nhìn về phía TV.
Lục Kinh Yến thấy anh ngồi đó nửa ngày không nhúc nhích, không nhịn được nhìn thoáng qua anh.
Sau một lát, Lục Kinh Yến lại nhìn anh, cô chần chờ một chút rồi hỏi: “Anh… không đi giúp sao?”
Dường như Thịnh Tiện không phản ứng kịp: “Hả?”
Lục Kinh Yến chỉ phòng bếp: “Để một cô gái nhỏ nấu bữa cơm tất niên như vậy có phải hơi quá đáng không?”
Thịnh Tiện ngẫm nghĩ hai giây: “Đúng là hơi quá đáng thật.”
Lục Kinh Yến tưởng là anh sẽ đứng lên đi hỗ trợ, đáy lòng hơi chua chua, không ngờ giấy tiếp theo, anh lại nhìn về phía cô: “Hay là em đi đi?”
Lục Kinh Yến đăng ăn giấm quay đầu nhìn Thịnh Tiện: “?”
“Tuy rằng anh và em ấy chỉ là quan hệ thầy trò bình thường, nhưng anh nghĩ vẫn nên tị hiềm.” Thịnh Tiện xem TV, vẫn nghiêm túc nói, dường như rất sợ rước lấy phiền phức không cần thiết: “Nam nữ cùng nấu ăn sẽ dễ gây ra hiểu lầm.”
“…”
Mười giây sau, Lục Kinh Yến nhìn Thịnh Tiện vẫn ngồi trên sofa không nhúc nhích, cô thật sự không đành lòng để anh bắt nạt một cô gái nhỏ như vậy, nên yên lặng đứng dậy đi vào phòng bếp.
Lâm Vi nghe thấy tiếng động, quay đầu lại: “Chị muốn uống nước ạ?”
“Không phải.” Lục Kinh Yến nhìn các loại rau củ đang ngâm trong bồn, “Em có việc gì… cần chị giúp không?”
“Không cần, không cần đâu ạ, sư mẫu, chị cứ ra ngồi với thầy đi ạ.”
Lục Kinh Yến suýt nữa sặc nước bọt mà chết: “Sư… sư mẫu?”
Lâm Vi chớp mắt mấy cái: “Em nói sai rồi sao? Chị không phải bạn gái của thầy em ạ?”
Lục Kinh Yến im lặng: “Chị không phải.”
“A.” Lâm Vi gật đầu, hai giây sau chợt nói: “Em hiểu rồi, có phải thầy em vẫn đang theo đuổi chị không?”
“…”
Lục Kinh Yến vẫn luôn cảm thấy mình khá phổi bò, nhưng cô phát hiện, đầu óc của cô bạn này còn phổi bò hơn.
Đang lúc Lục Kinh Yến nghĩ nên trả lời thế nào, điện thoại Lâm Vi bỗng vang lên.
Là tiếng nhắc nhở của WeChat, một bạn nam gửi tin nhắn thoại tới, nghe giọng có vẻ rất buồn ngủ: “Bé Vi.”
Bé Vi?
Lâm Vi.
Lục Kinh Yến liếc nhìn điện thoại của Lâm Vi.
Lâm Vi nhấn bàn phím mấy cái rồi gửi tin nhắn đi.
Cô ấy để điện thoại xuống, thấy Lục Kinh Yến nhìn chằm chằm điện thoại mình, xấu hổ cười: “Bạn trai em.”
Lục Kinh Yến không am hiểu việc bếp núc, nhưng cô lại ngại ra ngoài ngồi cạnh Thịnh Tiện chờ đồ ăn nên đứng ở cửa phòng bếp nói chuyện với Lâm Vi: “Hai em yêu xa à?”
“Vốn dĩ không cần yêu xa, nhưng năm nay anh ấy không thi đại học, sau đó học lại.” Lâm Vi vừa xé nấm vừa nói, giọng điệu còn hơi oán trách: “Anh ấy học cấp 3 sắp bằng 6 năm tiểu học rồi, đây là năm thứ 5 anh ấy học cấp 3 lận.”
PS: Giang Túc, Lâm Vi, tôi nhớ các bạn.