BETA: MIN
Lục Kinh Yến tưởng mình nhìn lầm, đầu ngón tay ma sát lên màn hình điện thoại theo bản năng, thấy không xoa đi được chín chữ kia, đầu óc bỗng trống rỗng, sau đó cuộc trò chuyện của cô và Thịnh Tiện trong đêm đầu tiên gặp nhau ở quán bar cứ văng văng bên tai.
— “Xin lỗi, làm phiền một chút.”
— “Cái đó, điện thoại của tôi không có mạng, xin hỏi wifi di động của anh là gì vậy?”
— “Sinh nhật em.”
Sinh nhật em, nishengri, nishengri, sinh nhật em…
Cho nên, sinh nhật em mà Thịnh Tiện nói là nishengri, chứ vốn dĩ không phải sinh nhật em mà cô tưởng.
Cho nên, ngay từ đầu cô đã nghĩ sai rồi, anh vốn dĩ không dùng sinh nhật cô làm mật khẩu.
Cho nên, chuyện anh thích cô đều là do bản thân cô tự tưởng tưởng ra.
Lục Kinh Yến: “…”
gương mặt cô lạnh lùng nhìn chằm chằm điện thoại di động một lát, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ: Mẹ kiếp?
Lục Kinh Yến sống 26 năm trên đời, chưa từng thấy mất mặt như vậy.
Nhớ lại lúc rạng sáng, cô còn tràn đầy tự tin nói mấy câu đó.
— “Mình sắp thoát ế rồi.”
— “Ba rưỡi chiều nay.”
— “Chỉ còn 14 tiếng nữa thôi là tớ sẽ trở thành người có bạn trai.”
Lục Kinh Yến: “…”
Hóa ra con hề lại chính là bản thân cô.
Lục Kinh Yến lặng lẽ ngẩng đầu, liếc nhìn Thịnh Tiện ngồi đối diện, anh đang rũ mắt uống nước, thoạt nhìn rất bình tĩnh.
Màn hình điện thoại của anh vẫn sáng rực dòng chữ “nishengri”, xuyên thấu vào từng tấc da thớ thịt trong cơ thể cô, sự hiện diện đầy ắp chỉ sợ cô không nhìn rõ chín chữ cái ấy vậy.
Đồng thời điên cuồng khoe khoang sự hiện diện của mình còn có những câu tự bổ não của cô ngày trước.
— Yêu thầm một người cực khổ biết bao, cô nên tặng cho anh chú đường mới phải.
— Cô đúng là một cô gái xinh đẹp lương thiện, có ơn tất báo.
— Khi còn bé anh đã biết cô, nhớ cô đến tận bây giờ, bởi vì thân thế chênh lệch khá lớn nên không có can đảm tới gần cô, lo lắng bản thân không có cách nào quên được cô, cho nên dẫn đến việc anh dần mất hứng thú với phụ nữ, bắt đầu quan tâm đàn ông.
Lục Kinh Yến há miệng, suýt nữa ngất xỉu tại chỗ.
Cô đã trở thành trò cười rồi, dù cho cô tự làm nhục mình cũng không thể để bản thân mất mặt trước Thịnh Tiện được.
Cô chậm rãi rời khỏi phần cài đặt, mở WeChat ra, tìm Trần Khải, gửi một tin nhắn cho hắn ta, sau đó giả vờ ngẩng đầu lên, mặt không đổi sắc nhìn Thịnh Tiện, giọng nói trầm như nước đọng: “Trần Khải không rep tin nhắn, hay là em trả điện thoại lại cho anh trước này.”
Thịnh Tiện nhàn nhạt nói: “Không cần đâu, cứ để ở chỗ em đi.”
Hai phút sau, Trần Khải gửi tin nhắn tới, Lục Kinh Yến đưa điện thoại cho Thịnh Tiện, Thịnh Tiện không nói gì, yên lặng nhập mật khẩu.
Lục Kinh Yến trông có vẻ rất bình tĩnh ấn vào 10 con số Trần Khải vừa gửi tới, gọi đi.
Đầu kia nhanh chóng nghe máy, giọng nói của cô bình tĩnh như một người máy không cảm xúc: “Tống Nhàn, là tớ, Lục Kinh Yến đây, cậu vừa nói gì thế? Điện thoại mình hết pin nên sập nguồn rồi.”
“À, được, cậu có gấp lắm không? Rất gấp hả, vậy được, bây giờ tớ về nhà ngay, khoảng nửa tiếng nữa sẽ gọi lại cho cậu nhé.”
Lục Kinh Yến mặc kệ Tống Nhàn ở đầu bên kia đang sững sờ hỏi mình “Cậu nói gì thế?”, “Chị Yến à, nếu cậu bị bắt cóc thì chớp mắt mấy cái đi.”, ung dung cúp máy.
Cô trả lại điện thoại cho Thịnh Tiện với vẻ mặt cứng ngắc: “Cảm ơn anh, giáo sư Thịnh, bên chỗ Tống Nhàn có việc gấp, em phải về nhà trước đây.
Thịnh Tiện gọi nhân viên phục vụ tới: “Chờ anh hai phút, anh thanh toán đã.”
Lục Kinh Yến thốt lên: “Em không cần.”
Thịnh Tiện khó hiểu nhìn cô một cái.
Lục Kinh Yến ý thức được bản thân đang kích động, thầm hít sâu một hơi: “Em nói là, em có thể không cần không?”
Thịnh Tiện nhìn chằm chằm cô hai giây, không ép buộc cô nữa, anh liếc nhìn hóa đơn dán trên bàn, lấy tiền trong ví ra, để dưới ly nước, đến tiền thừa cũng không lấy: “Đi thôi.”
Trên đường tới bãi đỗ xe, Lục Kinh Yến có vẻ không tập trung lắm, nếu Thịnh Tiện không kịp thời kéo cô lại thì cô suýt đụng vào người ta rồi.
Anh vốn tưởng cô lo lắng chuyện của Tống Nhàn, lần thứ ba kéo cô lại, anh không buông cô ra nữa mà nắm lấy cổ tay cô qua lớp áo, dắt cô đi về phía trước.
Lục Kinh Yến nhìn cổ tay mình bị anh nắm, lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh, không hiểu sao lại cảm thấy có một câu nói phát ra từ trên người anh.
— “Không ngờ đúng không, anh vốn không thích em.”
Lục Kinh Yến: “…”
Vào giờ khắc này, cô cảm thấy không chỉ giấc mơ của mình tan nát, mà đến cả trái tim cũng vỡ vụn mất rồi.
Đi tới bãi đậu xe, Lục Kinh Yến dùng hết chút sức lực cuối cùng, cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh nói tạm biệt với Thịnh Tiện rồi chui vào xe.
Sau khi khởi động xe, đến dây an toàn cũng quên thắt, cô đạp mạnh chân ga, lái xe ra ngoài.
Dọc đường đi, cô nóng nảy như nuốt phải mìn, nếu không phải điên cuồng ấn còi lúc đèn đỏ thì là liều mạng cướp đường với người ta.
Về đến nhà, Lục Kinh Yến thắng gấp, chiếc xe đậu xiêu veo trong gara, suýt nữa tông vào chiếc xe thể thao bên cạnh.
Cô đá giày ra, xách túi đi chân trần vào thang máy, vừa vào phòng ngủ ở tầng 2, cô lập tức vứt túi xách xuống đất, đi vào phòng tắm, còn không thèm cởi bộ đồ hiệu trên người ra đã xả nước, nằm vào bồn tắm.
Không lâu sau, nước trong bồn tắm được xả đầy, Lục Kinh Yến nín thở ngụp xuống nước, một lúc lâu sau mới nhô đầu lên, sau đó cởi bộ đồ ướt sũng ra ném sang một bên, đi tắm vòi hoa sen.
Dòng nước nóng ấm chảy dọc từ trên đầu xuống dưới, trượt xuống đáy mắt cô, cay xè khiến khoang mũi cô hơi đau, giọt nước mắt bỗng chảy ra khỏi khóe mắt.
Thịnh Tiện không hề biết đến những quá trình tâm lý này của cô, trong mắt Thịnh Tiện cô cũng chẳng có gì mất mặt cả.
Nhưng cô cảm thấy rất mất mặt.
Không chỉ mất mặt mà còn uất ức nữa.
Nhất là vừa nghĩ tới mấy lời thế son sắt mình nói trước đây, cô lại càng thấy uất ức.
Thực ra Thịnh Tiện không hề sai, là cô hiểu lầm chuyện mật mã wifi, là cô thường ngày được Tống Nhàn và Trịnh Khải nịnh đầm tới nỗi không biết mình là ai nữa, khiến cô nghĩ rằng tất cả đàn ông đều sẽ thích mình, nhưng cô có cảm giác bản thân bị Thịnh Tiện trêu đùa.
Cô vì anh mà xóa hết bạn tốt với đám bạn trai cũ, xóa hơn hai tiếng, xóa đến nỗi ngón tay đau buốt.
Cô chưa từng quan tâm đến suy nghĩ của người khác, nhưng mấy ngày nay lại cảm thấy thấp thỏm, bất an vì đám bạn trai cũ kia, sợ anh suy nghĩ nhiều, muốn giải thích với anh, nghĩ tới hôm đó mình còn nhắn tin cho anh “Cho dù anh cuồng xử nữ cũng không vấn đề gì đâu.”, cô lại cảm thấy không thở nổi.
Cô không muốn nhớ lại mấy chuyện đó nữa, càng nhớ lại càng cảm thấy mình như một trò đùa.
Cô tưởng anh thích thầm mình.
Kết quả là mình thích thầm anh.
Lục Kinh Yến càng nghĩ càng cảm thấy bản thân bị trêu đùa, thậm chí cô còn hơi hoài nghi, có khi nào Thịnh Tiện được đám bạn trai cũ bị cô ngược thuê tới đòi lại công bằng không?