Lục Kinh Yến chỉ cảm thấy gương mặt mình bị kích thích tê dại hệt như bị điện giật.
Mãi cho đến khi Thịnh Tiện lặng lẽ rút tay về, đứng thẳng người lên, cô mới ngơ ngác bừng tỉnh.
Cô mấp máy môi, theo bản năng đưa tay lên chạm vào nơi mà anh vừa cọ vào, trên đó vẫn còn vương lại cảm giác lành lạnh của đầu ngón tay anh, trái tim cô đập rộn lên, sau đó lại rụt tay về.
Thịnh Tiện bắt được động tác nhỏ này của cô, anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không khí trong căn phòng như ngừng lại.
Chẳng biết qua bao lâu, Thịnh Tiện hắng giọng, dường như vừa rồi chưa hề xảy ra chuyện gì vậy, hờ hững hoủ: “Có về nhà không?”
Tuy cô không để anh hỏi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, nhưng anh có thể đoán được đại khái là có liên quan tới Dương Nhứ, và liên quan tới gia đình cô.
“Hả?” Lục Kinh Yến vẫn đang chìm trong cảm giác mà vừa rồi Thịnh Tiện chạm vào, cô chậm chạp đáp lại một câu.
Vậy nên vừa rồi không phải là giáo sư Thịnh bảo cô hôn anh, mà là trên mặt của cô có dính đồ?
Cô xem phim Hàn hơi nhiều rồi, thế mà lại cho rằng cử chỉ kia của giáo sư Thịnh là bảo cô hôn.
Đúng là đội trăm ngàn cái quần cũng không che nổi nỗi nhục này.
Lục Kinh Yến suy sụp đụng đầu vào chiếc bàn.
Trước khi trán cô sắp vập vào mặt bàn đá hoa cương, Thịnh Tiện đã giơ tay tóm lấy cổ áo cô, xách đầu cô lên.
Lục Kinh Yến bừng tỉnh, cô nhìn Thịnh Tiện, mới ngỡ ngàng vừa rồi bản thân mình định làm gì, càng trở nên khốn đốn hơn.
Cô cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào đường nét của mình in bóng trên mặt bàn đá, im lặng không nói lên lời.
Thịnh Tiện cũng không để cô khó xử quá, anh cúi đầu nhìn học sinh tiểu học đang muốn gục đầu xuống mặt bàn một lát, hỏi lại lần nữa: “Đêm nay có đi không?”
Lục Kinh Yến há miệng.
Nói thực lòng, cô phát hiện Thịnh Tiện luôn có thể vô tình khiến cô xúc động.
Ví dụ như hiện tại, cô cũng đang nghĩ, đợi lát nữa cô rời khỏi nhà anh, thì nên đi đâu.
Tuy đa số Lục Hồng Trình và Lục Châu sẽ không quay về căn biệt thự mà cô ở hiện giờ, nhưng đối với cô mà nói, nơi đó chẳng khác gì nhà của bọn họ.
Ít nhất thì đêm nay, cô không muốn quay về đó ở.
Nhà của Tống Nhàn là thuê, còn có bạn thuê chung khác, cô không tiện làm phiền.
Vòng bạn bè đơn điệu gần như tới mức héo tàn của cô, chỉ còn duy nhất một người có thể tìm là Trần Khải, nhưng Trần Khải lại là đàn ông.
Cho nên nơi cô có thể đến sau khi rời khỏi nhà anh chỉ còn lại quán bar.
Một mình, gọi một căn phòng xa hoa nhất, ngẩn người ngắm cảnh đêm một buổi tối.
Giống hệt như trước kia, cứ trôi qua một đêm hoặc là nhiều đêm, rồi sau đó về nhà và coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Lặp đi lặp lại, vĩnh viễn không có điểm dừng.
Thực ra cô từng nghĩ đến chuyện chạy trốn khỏi nhà họ Lục, trước kia cũng có lúc cô buồn bã đã từng bỏ nhà ra đi, lang thang bên ngoài hơn nửa tháng, rồi cô lại quay trở về.
Không cần biết Lục Hồng Trình coi cô là thứ gì, không cần biết Lục Châu thường lợi dụng cô ra sao, có bọn họ ở đó, cô mới giống như người có nhà.
Ít nhất cô còn có thể an ủi bản thân, trên thế gian này Lục Kinh Yến không phải chỉ có một mình.
Thịnh Tiện thấy học sinh tiểu học ngẩn người nhìn mình nửa ngày không có phản ứng, anh rũ mắt nhìn cô: “Có đi không?”
Lục Kinh Yến cụp mắt lại, che giấu đi chút cảm động không rõ ràng nơi lồng ngực, chậm chạp nói: “Có thể không đi không ạ?”
Hôm nay Thịnh Tiện khác hẳn thường ngày, nói: “Ừ, được.”
Nói xong, anh nhìn thời gian, không còn sớm nữa, nhưng cũng không quá muộn: “Đi tắm rồi đi ngủ đi.”
Lục Kinh Yến ồ một tiếng, cô đứng dậy, đi theo Thịnh Tiện vào trong phòng ngủ chính.
Anh lấy một chiếc áo thun trắng bằng bông cho cô y như lần trước.
Lục Kinh Yến không đón lấy: “Anh có thể đổi cho em chiếc màu đen không?”
Thịnh Tiện ngẩn ra, mãi mới hiểu được cô có ý gì.
Anh phát hiện lúc học sinh tiểu học nghiêm túc nói chuyện còn khiêu khích hơn cả những lúc không nghiêm chỉnh.
“Không bận gì, bẩn thì bẩn thôi.”
“Ồ.”
Giáo sư Thịnh đã nói đến nước này rồi, Lục Kinh Yến không còn xoắn xuýt nữa, cô ôm lấy chiếc áo thun trắng đi vào phòng tắm.
Một đêm trải qua bao nhiêu chuyện như thế này, Lục Kinh Yến cũng rất mệt mỏi, cô kéo chăn ra rồi chui vào, vừa định tắt đèn, cửa phòng ngủ chính bị đẩy ra.
Thịnh Tiện đi vào, trên tay cầm thứ gì đó ném xuống giường.
Lục Kinh Yến ngồi dậy, tìm được thứ đồ kia, mới phát hiện hóa ra là túi sưởi ấm bằng nước.
Là màu hồng phấn.
Lục Kinh Yến ngẩng đầu lên nhìn về phía Thịnh Tiện.
Thịnh Tiện tắt đèn, kéo rèm cửa giúp cô, thấy ánh mắt cô di chuyển theo mình, trước khi rời khỏi phòng, anh dừng bước lại: “Không vui thì ngủ sớm chút.”
“Càng là những lúc như thế này, thì càng phải đối xử tốt với bản thân hơn.”
Cánh cửa được đóng lại.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Lục Kinh Yến.
Cô ngẩn người một lúc lâu, mới ôm lấy túi sưởi rụt người vào trong ổ chăn.
Thực ra cô không muốn đối mặt với cảm nhận của giờ phút này, thế nhưng cô không thể không thừa nhận rằng cô cảm nhận được ấm áp.
Được một người đàn ông lạnh lẽo, không dễ chung đụng, còn rất sát phong cảnh làm cho ấm áp.
Lục Kinh Yến rúc đầu vào trong chăn, cô thầm nghĩ, phàm là những người từng đối xử tốt với cô, cho dù chỉ là tốt một chút chút, cảm xúc của cô sẽ không bị hỗn loạn vì chút chi tiết nhỏ nhặt này.
…
Một đêm không mộng mị.
Lục Kinh Yến mở mắt ra đã là buổi trưa ngày hôm sau rồi.
Cô lên cơn gắt ngủ, bực bội xoay người, cảm giác như có đồ gì rơi trên giường vậy.
Thứ đồ đó mang theo chút hơi ấm, xúc cảm mềm mịn.
Lục Kinh Yến ngẩn ra, cô thò tay vào trong chăn xách thứ đó ra.
Cô trợn mắt nhìn chằm chằm vào túi sưởi nước mấy giây, mới phản ứng lại được có chuyện gì xảy ra.
Cơn gắt ngủ tan đi như một kỳ tích, ngay cả tâm trạng của cô đều trở nên tốt hơn, cô nghịch chiếc túi sưởi một lát, thì nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, lúc này cô mới xuống giường đi vào trong phòng tắm.
Vệ sinh cá nhân xong ra ngoài, Thịnh Tiện vừa vặn bày đồ ăn vừa tới lên trên bàn, nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu lên nhìn về phía cô: “Qua đây ăn cơm.”
Hai người ngồi đối diện với nhau, Lục Kinh Yến cầm lấy đũa, đang định hỏi tối qua Thịnh Tiện ngủ có ngon không thì chuông cửa vang lên.
Thịnh Tiện buông đũa xuống, nhìn thấy người ở trong màn hình giám sát, động tác tay anh khựng lại.
Lục Kinh Yến thấy anh đứng trước cửa bất động nửa ngày: “Ai đó ạ?”
Thịnh Tiện bừng tỉnh: “Em ăn trước đi, tôi ra ngoài một chuyến.”
Nói xong, Thịnh Tiện đi về phía phòng ngủ.
Lục Kinh Yến suy nghĩ một lát, tò mò buông đũa xuống sấn tới trước màn hình giám sát.
Đứng dưới lầu là một người phụ nữ, tuổi tác không còn trẻ, biểu cảm trên mặt không được thân thiện cho lắm.
Thịnh Tiện mặc áo khác, nhanh chóng ra khỏi phòng.
Anh thấy cô đứng ở trước cửa, nghiên cứu nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát, chỉ kém nước dán mặt lên đó thôi, anh không nhịn được cốc lên đầu cô: “Nhìn cái gì, đi ăn cơm đi.”
Lục Kinh Yến bĩu môi, rề rà quay về bàn ăn.
Cô luôn cảm thấy không được yên tâm, sau khi cầm đũa lên, không khỏi gọi Thịnh Tiện một tiếng: “Anh ơi.”
Thịnh Tiện thay giày xong, ngẩng đầu lên nhìn Lục Kinh Yến, thấy nơi đáy mắt của học sinh tiểu học viết đầy lo lắng, động tác đóng cửa của anh ngừng lại một lát, hai giây sau, anh nói: “Tôi sẽ quay về nhanh thôi.”
…
Lục Kinh Yến thực sự không phỉa cố tình thăm dò sự riêng tư của Thịnh Tiện, cô chỉ tò mò rốt cuộc người tới tìm Thịnh Tiện là ai thôi.
Chuông cửa vang lên rồi ngừng, cô ngồi không yên lại sấn tới trước màn hình giám sát.
Người phụ nữ kia hiển nhiên rất mất kiên nhẫn, liên tục bấm chuông không ngừng. Chẳng bao lâu sau, bóng dáng của Thịnh Tiện xuất hiện trước màn hình giám sát, người phụ nữ kia vừa nhìn thấy anh, lập tức mở miệng hệt như cãi nhau.
Vì không kết nối với chuông gọi, Lục Kinh Yến không nghe ra được người phụ nữ kia nói gì.
Biểu cảm trên mặt của Thịnh Tiện rất bình tĩnh, đối mặt với sự kích động của người phụ nữ, anh chỉ mấp máy môi hai cái, sau đó người phụ nữ kia đi theo anh vào trong thang máy.