Lúc Thịnh Tiện gọi tên cô, giọng điệu hơi nghiêm túc, Lục Kinh Yến còn tưởng anh có chuyện gì quan trọng cần nói.
Ai mà biết được cô tập trung tinh thần nửa ngày trời, lại đợi được một câu chẳng quan trọng gì thế này.
Quan trọng câu này còn là câu cô không muốn nghe nhất.
Cô thuận miệng kiếm một cái cớ, ai mà biết được anh lại coi đó là thật.
Lục Kinh Yến chỉ đành tiếp tục nói dối: “Trần Khải.”
Thịnh Tiện: “Muộn thế này tìm cậu ta có việc gì?”
Lục Kinh Yến chớp mắt, còn tưởng mình nghe nhầm rồi nữa.
Từ lúc nào mà giáo sư Thịnh lại lắm chuyện thế này nhỉ.
Sớm biết anh sẽ truy cứu tới cùng thế này, vừa rồi cô đã nói rằng tìm nhân viên trong công ty bàn chuyện mới đúng.
Lục Kinh Yến chỉ đành căng da đầu tiếp tục nói dối: “Không có chuyện gì đâu ạ, chỉ xem thử cậu ta ở đâu, tìm cậu ta uống hai ly thôi.”
Lục Kinh Yến không biết có phải bản thân mình sinh ra ảo giác hay không, cô lại nghe thấy điện thoại đầu bên kia vang lên tiếng cười khẩy.
Cực kỳ ngắn ngủi, không đợi cô kịp xác nhận lại, đầu bên kia đã trở nên yên ắng rồi.
Hai giây sau, giọng nói của Thịnh Tiện vang lên: “Trừ bỏ uống rượu, còn có chuyện gì khác không?”
Giọng điệu này của Thịnh Tiện vừa nghe thấy rất bình thường, nhưng nghiên cứu tỉ mỉ, Lục Kinh Yến luôn cảm thấy giữa hàng câu chữ này còn mang cả mùi thuốc súng.
Cách chiếc điện thoại, không nhìn thấy thần thái của Thịnh Tiện, Lục Kinh Yến không chắc chắn cảm giác của mình là đúng hay sai.
Vốn dĩ cô cũng có kế hoạch tìm Trần Khải đâu, thế nên thuận theo lời của Thịnh Tiện nói: “Em với cậu ta thì có thể có chuyện gì, trừ bỏ ăn ăn uống uống, thì chính là uống uống ăn ăn thôi.”
Thịnh Tiện đầu bên kia khựng lại một lát, hỏi: “Không gặp không được?”
Lục Kinh Yến không nắm bắt được ý tứ trong câu này của Thịnh Tiện là gì, nói anh như đang cảnh cáo cô thì lại không phải, nhưng hiển nhiên cô cảm giác được mùi thuốc súng càng nồng nặc hơn rồi: “Thế thì không phải, em với cậu ta có gì mà không gặp không được chứ.”
Nói rồi, bệnh ngứa đòn ghẹo người trong Lục Kinh Yến lại nổi lên: “Nếu thực sự bảo em tìm một người không gặp không được, vậy chắc chắn là anh trai rồi.”
Lục Kinh Yến cảm thấy tối nay bản thân mình hơi nhạy cảm, cô lại cảm thấy rằng cô vừa nói xong câu kia, mùi thuốc súng bên đầu điện thoại bên kia sẽ tắt ngấm.
Lục Kinh Yến nhận ra rằng mình nghĩ quá nhiều, cô không khỏi thầm châm chọc mình hai câu.
Lục Kinh Yến, mày đúng là giỏi thật đấy, cách chiếc điện thoại nhào nặn ra cảm xúc của giáo sư Thịnh cũng thôi đi, còn hết đợt này đến đợt khác, ngay cả biến động cảm xúc của người ta cũng đều tưởng tượng ra hết rồi.
Lục Kinh Yến phỉ nhổ bản thân một lúc, thấy Thịnh Tiện ở bên kia không nói gì, lại nói: “À, không có việc gì nữa, em cúp đây nhé?”
“Sao thế, vội….” Thịnh Tiện vội nuốt lời bên miệng xuôbgs.
Anh đây là làm sao thế?
Cô rất thân với Trần Khải, đây chẳng phải là chuyện anh biết từ sớm rồi à, sao bỗng nhiên lại bắt đầu cắn mãi lấy chuyện này không buông?
Thậm chí suýt nữa bật một câu không thông qua đại não: “Sao thế, vội vã đi tìm Trần Khải à?”
Lục Kinh Yến không hiểu được ý tứ ba chữ này của anh: “Anh nói gì vậy?”
Suýt thì Thịnh Tiện trả lời câu “không có gì” nhưng lời đến bên miệng, anh lại dừng lại.
Yên lặng mấy giây, anh nói: “Nếu đã không phải không gặp Trần Khải không được, vậy thì tới gặp tôi đi.”
Lục Kinh Yến: “Hả? Hả?”
Đây là lần đầu tiên Thịnh Tiện chủ động nói gặp cô.
Lục Kinh Yến cầm điện thoại tới trước mặt, xác nhận người cô gọi điện thực sự là Thịnh Tiện, không nhịn được lại bật một câu: “Hả?”
Giọng điệu của Thịnh Tiện rất hờ hững: “Chuyện của con gái dì Tôn, chẳng phải tôi giúp em làm xong rồi sao, có phải em nên đến mời tôi hai ly hay không.”
Lục Kinh Yến: “….”
….
Lục Kinh Yến không có kế hoạch ra khỏi nhà vào hôm nay, hai mươi phút sau, cô gọi một chiếc xe.
Cùng lúc đó.
Thịnh Tiện không có kế hoạch ra khỏi nhà vào hôm nay, cũng ra khỏi tòa nhà, đội cơn gió đêm lạnh lẽo, đi ra khỏi tòa nhà bắt một chiếc taxi.
Khi ngồi lên trên xe, Thịnh Tiện đè lên ấn đường, khẽ thở dài một tiếng.
Anh vì không để cô đi tìm Trần Khải, thế mà vắt kiệt óc bưng chuyện của con gái dì Tôn ra luôn.
Ban đầu người không cần cảm ơn là anh, hiện giờ lại kiếm cớ để bảo người ta ra ngoài mời anh uống rượu cũng là anh.
Thịnh Tiện không khỏi lại thở dài thêm tiếng nữa.
Thực ra ngay từ ban đầu, không phải anh thực sự muốn biết cuộc điện thoại đó cô gọi cho ai.
Là giọng nói của cô có vấn đề, nghe có vẻ buồn bực, hệt như tâm trạng không vui vậy.
Cô cũng chẳng nói gì, chỉ mỗi câu hả, một câu gọi nhầm rồi.
Chẳng biết anh bị làm sao, mà trái tim nhói đau từng cơn hệt như bị một hàng kim nhỏ chọc vào.
Anh không rõ rốt cuộc cô đã trải qua những chuyện gì, nhưng anh có thểm cảm giác được thực ra cô chẳng hề hạnh phúc và đẹp đẽ như những gì cô thể hiện ra ngoài.
Trên người cô có quá nhiều thứ mà anh nhìn không thấu.
Ví dụ như tính cách của cô thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Ví dụ như buổi tối anh dẫn cô về nhà, rốt cuộc là cô đã gặp phải chuyện gì mà lại sợ hãi thành như thế.
Ví dụ như cô rất lương thiện, nhưng vì sao lại không muốn người ta nhìn thấy sự lương thiện đó của cô.
Ví dụ như dường như cô rất hâm mộ con gái dì Tôn có một người mẹ như dì Tôn vậy.