Edit: Bồng Bồng
Trên mặt đài râu dê lão quản gia đang ở ngẩn người, dưới đài mọi người cũng từng cái từng cái phát sinh thanh âm thán phục.
“Xôn xao —— thật nhiều bạc a, chiếu sáng lấp lánh.”
“Tuy rằng số bạc qua tay đều so với lần này nhiều hơn, nhưng nhiều bạc như vậy bày ra đến, vẫn là không nghĩ tới đã vậy còn quá mê người!”
“Xem ông lão kia đều choáng váng. Ngụm nước miếng đều muốn chảy ra.” Đây là thuộc về ước ao đố kị.
“Đổi lại là ta ta cũng choáng váng.” Có sư gia; quản gia đều cân nhắc nếu là mình đạt được một món bạc lớn như thế, liệu sẽ trực tiếp cuốn gói rời đi.
Bất quá ngân lượng không tiện mang theo, suốt đêm chạy trốn cũng không dễ dàng. Hơn nữa cái thời đại này đã có chế độ quản lý hộ tịch cơ bản, vạn nhất thật sự truy nã cũng không dễ làm. Quan trọng hơn chính là gia tộc sẽ đem mình xoá tên, nhập không được mộ tổ nhưng là chuyện mà tất cả mọi người cũng đều không thể chịu đựng.
Tuy rằng các loại ý nghĩ đều có, nhưng tất cả mọi người phi thường nhất trí mà nhận biết được chỗ tốt của quay thưởng.
Đây là một loại tim đập, đây là một loại cơ duyên, đây là một loại con đường tốt phất nhanh trong một đêm.
Ngô Minh lại ở thế giới này khai sáng một cái ngành nghề hố chết người không đền mạng.
Vé xổ số tuyệt đối là ngành nghề bẫy người. Ở thế giới nguyên bản của Ngô Minh, rất nhiều người mua vé xổ số mua đến táng gia bại sản, cũng có người tham ô công khoản, cuối cùng leng keng xích sắt ngồi tù.
Bất quá, cái thế giới phồn hoa kia rất nhiều mê hoặc. Chỗ sai then chốt không ở vé số, mà ở chỗ người. Mặc dù không có vé số tồn tại, loại người chỉ với cơ hội phát tài nhỏ bé như thế mà đánh đến táng gia bại sản, sớm muộn cũng sẽ ở trên chuyện khác thua cả người trần truồng như thường.
Nên nói phạm sai lầm chính là người, mà không phải vật. Vé xổ số một đêm phất nhanh là lừa người. Thậm chí đơn vị phát hành vé xổ số chuyên môn dùng tiền ở mỗi cái tờ báo đăng tin tức, sáng tạo các loại tin đồn tùy tiện mua vé xổ số lại có thể trúng thưởng. Cho những người nuôi mộng phất nhanh kia xem. Nhưng chính là có người bị lừa.
Chính là người đáng thương tất có chỗ đáng trách. Người lừa người cố nhiên đáng ghét, nhưng người muốn kiếm tiền lại không chịu làm đến nơi đến chốn, vọng tưởng đạt được bằng vận may kỳ thực ghê tởm hơn. Kim ngạch giải thưởng của vé xổ số vốn dĩ là mọi người cùng nhau tích lũy lên, nếu không là người kia muốn chiếm hết tiện nghi từ những người khác, lại nơi nào xảy đến tình huống mình bị người chiếm tiện nghi?
Then chốt tựa là lòng người. Ngành nghề đùa bỡn lừa gạt lòng người là đáng sợ nhất. Đánh cược; cờ bạc cùng vé xổ số, đều là ngành nghề tâm lý tương tự.
Ngô Minh nhìn dáng vẻ người người nhốn nháo dưới đài, trong lòng thầm than một tiếng: “Có thể ta sẽ sớm ở cái thời đại đang phát triển này, tạo nên rất nhiều bi kịch đời người vì mua vé xổ số mà điên cuồng?”
Trên thực tế. Người nên bi kịch đều sẽ là bi kịch. Cái này hoàn toàn là khái niệm không phạm vào thì không chết.
Có người nên nghèo tựa là nghèo, có người nên giàu tựa là giàu, cái này cũng không phải đơn giản là vì duyên cớ con nhà giàu hoặc là vận cứt chó, càng nhiều chính là vấn đề thái độ nhân sinh của một người. Chỉ nhìn thấy người thành công tiêu tiền như nước, không nhìn thấy bọn họ đời trước kiếm tiền gian lao, vậy thì có điểm quá cực đoan.
Ngô Minh giả thiết hiện tại phúc lợi nhận thưởng từ việc quyên tiền từ thiện khởi điểm là một trăm lạng, đã ngăn cách rất lớn một phần người nghèo có ý nghĩ phát tài. Bởi vì thu thập của bọn họ không đủ nhiều để đạt đến một trăm lạng như vậy. Liền ngay cả nhân sĩ trung tầng* cũng không phải tiện tay liền có năng lực lấy ra một trăm lạng. (*giai cấp trung lưu)
Tạm thời từ trình độ như thế này chơi lên, ngày sau lại không thể tránh khỏi hạ thấp ngưỡng cửa, mãi đến tận mười cái đồng tiền lớn liền có năng lực mua được vé số từ thiện. Như vậy tựa là thời điểm toàn dân nhận thưởng, toàn dân công ích, cũng không thể vẫn là để cho phủ Mặc vương tử một cái thế lực tới làm.
Chí ít Huyền Vũ Hoàng các loại thế lực cấp quốc gia sẽ chú ý tới cái nghề này hái ra tiền, sẽ mở sổ xố chính thức nhà nước đến hấp dẫn nguồn tiền vốn. Nhưng sự nghiệp có tính khai sáng dù sao cũng là phủ Mặc vương tử làm được, danh tiếng trong ngành nghề là tốt nhất. Ngày sau ưu thế phát triển tự nhiên cũng vượt xa những gia đình khác.
Cũng là bản thân Mặc vương tử liền có thể ở một số năm sau trở thành hoàng đế, càng thêm không cần cân nhắc vấn đề sổ xố chính thức đoạt miếng cơm. Đến thời điểm hoàn toàn tựa là chính thức, tư nhân kết hợp.
Một lát sau, thị vệ trưởng đến bên người Ngô Minh: “Bẩm báo Chu cô nương, đại vương tử cùng Tông Nhân phủ hai vị đại nhân đã trở về thành.”
Ngô Minh suy nghĩ một chút nói: “Ngươi lại phái cái tay chân cơ linh chút đến giúp ta theo dõi tới. Nhìn xem hai vị đại nhân cùng đại vương tử là ở nơi nào tách ra. Nếu là đồng thời trở về phủ đệ đại vương tử, hoặc là cùng đi Tông Nhân phủ. Liền muốn cấp tốc đến báo ta biết.”
Thị vệ trưởng ánh mắt lẫm liệt, lập tức đáp một tiếng. Tìm thủ hạ hắn yên tâm nhất vội vã chạy đi.
Ngô Minh bên này tiếp tục bận rộn. Đủ loại ghi chép nhường râu dê lão quản gia ký tên.
Thủ tục nhất định phải làm được, không thể để cho người khác tìm ra vấn đề.
Đồng thời Ngô Minh còn muốn nhường phòng thu chi sư gia tìm một ít người đã có tuổi tương đối quen biết làm nhân chứng, ở trên toàn bộ hành trình ghi chép kí tên rồi.
“Chu cô nương làm việc thực sự là ổn thỏa, cái này gọi gì mà [ công văn công chứng ] coi quả thật là biện pháp tốt.” Phòng thu chi sư gia đã sớm không chỉ là bởi vì Mặc vương tử mà tôn kính Ngô Minh, mà là trong lòng càng thêm bội phục với ý nghĩ mới mẻ nàng.
Dùng tốt! Đơn giản! Hữu hiệu! Kiếm tiền!
Không hổ là cố vấn của Mặc vương tử chúng ta a. Khi Mặc vương tử đăng cơ đại bảo, tuyệt đối là mẫu nghi thiên hạ nương nương điển hình. Nói không chừng liền trực tiếp là hoàng hậu nương nương, chưởng quản tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần. Tin chắc đừng nói nhiều như vậy mỹ nữ, mặc kệ từng cái từng cái có bao nhiêu năng lực kiêu căng tự mãn, Chu cô nương đều có thể cho sửa trị phục phục thiếp thiếp.
Ngô Minh không biết, ở trong lòng phòng thu chi quản gia, đã sớm đem Ngô Minh liệt vào điển phạm thiên hạ nữ tử thậm chí là hàng ngũ nữ cường nhân cấp bậc hoàng hậu.
Phòng thu chi sư gia rời đi, song tiểu long cùng Thạch; Tống hai tiểu loli tiến đến phụ cận Ngô Minh, Khấu Tiểu Trọng thấp giọng nói: “Sư phụ, những chồng bạc này đều cho hắn a?”
“Ngươi là nói mười hai nghìn lượng bạc? Đúng, đều cho hắn.” Ngô Minh hỏi ngược lại: “Tại sao không cho? Đó là nhân gia trúng thưởng được.”
“Quyên tiền không phải cho sự nghiệp công ích trong thiên hạ sao?” Từ Tiểu Lăng hỏi.
“Các ngươi cảm thấy cho hắn là lãng phí?”
Khấu Tiểu Trọng nói: “Chúng ta là cảm thấy, nếu có mười hai nghìn lượng bạc kia, liệu có thể cứu giúp được bao nhiêu hài tử trong thiên hạ. Có thể mua biết bao nhiêu là bánh bao đếm không hết nhường hài tử ăn cơm no a.”
Ngô Minh trong lòng còn là rất vui vẻ. Nghe lời nói của hai người bọn nó, không nghĩ những bạc này đều là tài sản riêng, mà là vì cô nhi đói bụng trong thiên hạ suy nghĩ.
“Mọi việc không thể chỉ nghĩ đến thu vào, cũng phải cân nhắc tổng hợp cân đối. Chúng ta trả giá bằng số tiền kia, hình thành sự hài lòng với chế độ quay thưởng, liền có năng lực hấp dẫn càng nhiều người đến tiến hành quyên tiền từ thiện. Như vậy mới sẽ có càng nhiều tiền bạc nhập sổ sách đến giúp đỡ cô nhi.” Ngô Minh vừa vặn giáo dục hai người biện pháp cân nhắc vĩ mô trong cả câu chuyện này: “Cái gọi là miệng ăn núi lở. Không thể chỉ dựa vào lần quyên góp này đến giúp đỡ cô nhi trong thiên hạ chứ? Căn bản là không đủ. Bỏ qua một phần lợi ích, nhường càng nhiều lợi ích tràn vào, mới là con đường lâu dài.”
Hai cái choai choai tiểu tử đều rất thông minh, ngẫm lại sau gật gật đầu. Bọn họ tuy rằng không thể hoàn toàn lĩnh ngộ, nhưng cũng đại khái hiểu đạo lý cơ bản.
Khấu Tiểu Trọng nói: “Tựa là nói muốn cho rất nhiều người cảm thấy quyên tiền từ thiện còn có thể nhận thưởng, có thể trở thành đại phú ông, trái lại liền yêu thích làm sự tình quyên tiền, có đúng hay không?”
“Cái đầu nhỏ này của ngươi còn muốn rất cơ linh đi!” Ngô Minh ở trên đầu Khấu Tiểu Trọng xoa xoa, sau đó ngạc nhiên mà phát hiện vò ra không ít gàu.
Được rồi, niên kỷ của hắn đầu tóc vẫn đang phát triển, quá dễ dàng vò xuất gàu cũng không có cách nào.
Ngô Minh không có coi là chuyện to tát, Khấu Tiểu Trọng cũng thật là rất ngượng ngùng. Dù sao ở trước mặt nữ thần mất mặt.
Tống Tiểu Trí cũng là ở bên cạnh kêu lên: “Ta liền nói trọng ca không thường gội đầu. Ngươi xem, đem tay sư phụ ngươi đều làm bẩn chứ?”
Khấu Tiểu Trọng đại quẫn.
Ngô Minh nhưng không coi là chuyện gì to tát, không có giống như trong lòng Khấu Tiểu Trọng suy đoán vậy mà mau nhanh lấy ra khăn tay đến chà xát, chỉ là tiện tay phủi một cái nói: “Chỉ cần không sinh ra con rận là tốt rồi.”
“Ta mới sẽ không sinh ra con rận.” Khấu Tiểu Trọng kêu lên.
“Sinh qua…” Tống Tiểu Trí ở bên phi thường phá bĩnh nói rằng.
Sau đó nàng nhìn về phía Thạch Tiểu Tuyền ở bên, người sau gật đầu phụ họa.
Khấu Tiểu Trọng hận không thể chôn đầu xuống trong đất đi.
“Kỳ thực con người chỉ có thể sinh ra người, chứ không sinh ra được con rận.” Ngô Minh cười nói.
Bốn cái tiểu tử nhất thời đều chưa kịp phản ứng.
Ngô Minh cười cợt liền đi ra ngoài, bốn người đứng tại chỗ nghiêng đầu một lát không rõ ràng.
“Ha ha ha! Thì ra là như vậy.” Khấu Tiểu Trọng phản ứng đầu tiên cười nói: “Ta là chỉ có thể sinh em bé mà không thể sinh con rận. Nữ thần quả nhiên là giúp lời ta nói.”
Nói rồi nữ thần hai chữ này, mặt hắn đỏ lên, mau mau chuyển âm lượng dần nhỏ sợ nhường Ngô Minh nghe được.
Còn lại ba người vẫn là nhờ Khấu Tiểu Trọng giải thích rõ ràng một phen sau mới biết Ngô Minh giảng chính là chuyện cười*. (*truyện tiếu lâm)
Dù sao cái thời đại này không phải là thời đại mạng lưới tiết mục ngắn*, lời giải thích con chó sinh chó con không sinh con rận vẫn không có phổ cập. (*là mạng xã hội có các tiết mục; mẩu truyện; video ngắn như TikTok; Youtube; Facebook…)
“Nguyên lai nữ thần là bình dị gần gũi như thế a.” Khấu Tiểu Trọng hầu như là lệ nóng doanh tròng nhìn Ngô Minh phía xa đang sắp xếp sự vụ nhận thưởng còn lại.
“Sư phụ vốn là bình dị gần gũi.” Từ Tiểu Lăng ở bên nhắc nhở hắn.
Tống Tiểu Trí ở bên cạnh mắt lạnh nhìn Khấu Tiểu Trọng đó là tương đương khó chịu, bất quá đối với Ngô Minh tôn kính làm nàng hoàn toàn không có lòng ghen tỵ, mà chỉ là nhìn Khấu Tiểu Trọng tức giận: “Ngươi nói linh tinh gì vậy, sư phụ nên gọi là sư phụ, tên gì nữ thần.”
“Ta cảm thấy gọi nữ thần cũng rất tốt a.”
“Phải gọi sư phụ. Đây là vấn đề bối phận.” Tống Tiểu Trí kiên trì nguyên tắc.
Thạch Tiểu Tuyền ở bên cũng xưng phải.
Khấu Tiểu Trọng kháng nghị nói: “Thạch Tiểu Tuyền ngươi cái gì đều lấy tiểu tiết làm chuẩn, bất quá coi như là gọi sư phụ, ta cũng phải gọi nàng mỹ nữ sư phụ.”
Cũng còn tốt Ngô Minh không chú ý nghe âm thanh bên này, bằng không lời nói như vậy lọt vào tai chỉ sợ là muốn một trán hắc tuyến.
Bởi vì Ngô Minh biết, ở bên trong cố sự Đại Đường Song Long, mỹ nữ sư phụ không phải là cái danh xưng gì tốt. Vân Ngọc Chân a, vậy cũng là nữ giáo viên vỡ lòng mà Khấu Trọng yêu thích.
Rất nhiều độc giả đều không thích nàng, bao quát Ngô Minh ở bên trong. Bất quá cũng có độc giả cá biệt biểu thị: Vân Ngọc Chân là nhân vật rất trọng yếu bên trong truyện, khai sáng dục vọng đối với mỹ nữ của Khấu Trọng. Nếu là không có mỹ nữ sư phụ Vân Ngọc Chân, có lẽ Khấu Trọng liền muốn cùng Từ Tử Lăng cái người anh em tốt này đồng thời kiếm xà phòng*… (*nhặt xà bông)
Được rồi, mặc dù lý luận rất là kỳ hoa. Thế nhưng Ngô Minh không phải không thừa nhận, ở giai đoạn thủa nhỏ Khấu Trọng bị nữ nhân bắt nạt, vứt bỏ, xem thường, hắn thật sự có khả năng không lại yêu thích nữ nhân, đổi thành cùng Từ Tử Lăng trở thành bạn gay tốt. Tổ hợp một cái công một cái thụ, nhất định sẽ gợi ra không biết bao nhiêu hủ nữ rít gào. (chưa xong còn tiếp…)