Edit: Bồng Bồng
Áp lực trong lòng Lâm Triêu Dĩnh, thậm chí so với uy áp huyền khí trong phạm vi ảnh hưởng của tông chủ còn muốn lớn hơn.
Nàng không biết mình nên khóc hay nên cười.
Mấy vị sư huynh đang vây quanh ở bên cạnh mình, lại là vì cái tạp dịch đáng chết Tiêu Nhược Dao kia mà tới, nàng liền hận không thể cầm gậy gỗ đem bọn họ đều gõ chết!
Thật không có nhãn lực! Cái đám gia hỏa này có mắt mà như mù vậy!
Không dám trực tiếp trừng sư huynh, Lâm Triêu Dĩnh chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi hướng về Ngô Minh bên kia nộ trừng mắt.
Tất cả mọi người chỉ nhìn thấy, Tiêu Nhược Dao thân thiết mà nhìn lại để xem Lâm Triêu Dĩnh có thuận tiện rời đi hay không, nhưng được Lâm Triêu Dĩnh cắn răng trợn mắt lên giận dữ nhìn tặng lại.
Quả nhiên là hai loại cảnh giới tiên hạc cùng gà rừng a. Rất nhiều đệ tử trong lòng làm ra phán đoán. Chưa từng có nghĩ đến, bên trong tiềm tinh đệ tử vẫn còn có hai cái nữ oan gia đối lập với nhau như vậy.
Không ít đệ tử thậm chí nghi vấn: Nghe nói tông môn trước đó đã từng đoạt lại thân phận tiềm tinh đệ tử của Tiêu Nhược Dao? Chuyện này làm sao có thể a?
Lâm Triêu Dĩnh chỗ nào có thể so sánh được với Tiêu Nhược Dao?
Nhân phẩm? Tu dưỡng? Bề ngoài?
Cũng chỉ là huyền khí mạnh hơn nàng mà thôi! Mặt khác quả thực không còn điểm gì hơn cả! Bắt đầu có người ở trong lòng vì Ngô Minh minh bất bình thay.
Mọi người cảm giác uy áp của tông chủ trên người rất khó chịu, đẩy Ngô Minh cùng mấy vị đệ tử gãy chân ngồi xe lăn, bước nhanh rời đi phạm vi Thiên Nhưỡng Các.
Khi đi đến biên giới uy áp nơi đầu đường, đã có không ít người chờ ở bên kia.
Có Lâm Triêu Dĩnh tùy tùng, cũng có một ít tùy tùng cùng bằng hữu của những đệ tử khác.
“Nhược Dao! Ngươi cuối cùng cũng coi như ra ngoài rồi!” Hỗ Vân Kiều vui mừng gọi một tiếng.
Tông Trí Liên, Hỗ Vân Thương, Mục Thanh Nhã cũng đối với Ngô Minh vẫy vẫy tay.
Dựa vào ánh rạng đông cẩn thận quan sát, có thể nhìn thấy trong mắt bọn họ còn vương một ít tơ máu vì thức đêm.
Bọn họ dĩ nhiên đợi một đêm? Ngô Minh trong lòng cảm thấy ấm áp.
Ngô Minh do chúng vị đệ tử vây quanh đẩy đi ra.
Hỗ Vân Kiều chạy nhanh mấy bước tiến lên đón, thấp giọng nói: “Bọn họ làm sao đều vây quanh ngươi cùng đi ra a? Chẳng lẽ đã học được Tự Tại Thần Công?”
“Ngươi cảm thấy ta có bản lãnh đó?” Ngô Minh cười hì hì hỏi ngược lại.
Không chờ Hỗ Vân Kiều đáp lại, Tông Trí Liên giành nói trước: “Thức một đêm quá mệt mỏi, chúng ta trở về rồi hãy nói.”
“Ừ. Ta đều buồn ngủ đến gần chết rồi.” Ngô Minh gật đầu.
Mấy người tận lực không hỏi tình huống Ngô Minh nữa, để cho Mục Thanh Nhã nhẹ nhàng đẩy xe lăn chuẩn bị lên xe ngựa.
Mười mấy vị huyễn tinh, tiềm tinh đệ tử lại đây cùng Ngô Minh cáo biệt.
“Vương sư huynh, cảm ơn đã chăm sóc.”
“Trần sư huynh, đa tạ đa tạ.”
“Trảm Phong sư huynh, nhờ có ngươi chiếu cố.”
Ngô Minh đối với từng người chắp tay. Càng là hết sức chuẩn xác nói ra tên gọi của mỗi một vị sư huynh lại đây chào từ biệt.
Trong lòng mọi người hơi giật mình, nhưng rất nhanh nghĩ tới vị Tiêu sư muội chính là nổi danh với ức thuật độc bộ thiên hạ.
Da mặt dày Vương sư huynh cười nói: “Tiêu sư muội quả nhiên danh bất hư truyền. Mặc dù đối với ức thuật của ngươi ta chưa có chứng kiến quá, nhưng sau trải nghiệm như vậy, liền có thể để ta khẳng định ức thuật của ngươi sẽ đúng như trong lời đồn đãi.”
Chung quanh rất nhiều sư huynh dồn dập kêu phải.
Vị Vương sư huynh có chút đắc ý vênh váo này lại nói: “Tiêu sư muội, liền đặt cho ngươi cái danh hiệu đi, lại như Nhất Kiếm Trảm Phong sư huynh vậy. Trí nhớ của ngươi thật có thể nói là đệ nhất thiên hạ. Vậy sau này liền gọi [ đệ nhất thiên hạ ký ] được chứ?”
Rất nhiều người đầu tiên là gật đầu khen hay, nhưng rất nhanh yên lặng.
Thiên, thiên hạ đệ nhất ký? (*do cách phát âm của chữ ký “记 – Jì” gần như chữ kỹ “妓 – Jì” trong từ kỹ nữ “妓女 – Jìnǚ” nên tên nào đầu óc đen tối sẽ dễ liên tưởng bậy bạ)
Ký…
“Ngươi nói linh tinh gì vậy a!” Hỗ Vân Kiều đều đỏ mặt lên, hận không thể một cước đạp bay hắn.
Cái danh hiệu gì thế này?! Ngươi nhẩm đọc một chút xem! Không hiểu sai đều thường tiền!
Đệ nhất thiên hạ ký?
Còn không bằng kêu là thiên hạ đầu danh bảng* đây! (*nghĩ bậy cũng là hoa khôi đứng đầu bảng trong kỹ viện)
Ngô Minh trong lòng bốc hỏa. Ngươi ý tứ là ta từ cái lầu hay là cái viện gì đi ra? Nếu không cũng tựa là hộp đêm?
“Ngu ngốc!” Liền ngay cả Nhất Kiếm Trảm Phong sư huynh đều lắc đầu một bộ dáng vẻ khinh bỉ Vương sư huynh.
“Ai nha! Các ngươi làm sao vậy?” Vương sư huynh còn chưa kịp hiểu ra vấn đề [ ký ] cùng một cái chữ nào đó đồng âm, còn muốn lơ ngơ buồn bực: “Các ngươi cảm thấy danh tự này không tốt?”
Thế nên Sậu Vũ Hàn cùng mọi người đem cái Vương sư huynh không biết giữ mồm giữ miệng này nằm ngang lôi đi, một trận quyền cước, Vương sư huynh rất nhanh từ đầu lớ ngớ đầy dấu chấm hỏi biến thành đầu đầy bánh bao.
“Câm miệng! Ngươi chết cũng không biết chết như thế nào đúng không?”
“Đánh chết ngươi cái tên gia hỏa đã nghĩ đầu bảng này!”
“Dám khinh nhờn Tiêu sư muội của chúng ta. Đạp hắn vào chỗ chết!”
Nếu không phải là Hỗ Vân Kiều cùng bọn họ chưa quen thuộc, chỉ sợ đều muốn gia nhập trận doanh đánh đập bên kia.
Một phen náo nhiệt sau, chúng vị đệ tử dồn dập cáo biệt mà đi.
Hầu như mỗi vị huyễn tinh, tiềm tinh đệ tử đều cùng Ngô Minh chia tay, khiến cho Tông Trí Liên mọi người khá là kinh ngạc.
“Nhược Dao lẽ nào là hạt hướng dương quen thuộc* như vậy sao? Làm sao tất cả mọi người đều cùng nàng quan hệ không tệ?” Hỗ Vân Kiều kinh ngạc nói. (*ý nói một thứ bình dị thân quen)
Tông Trí Liên lắc cây quạt không ngừng cười: “Ai nói, cái Lâm Triêu Dĩnh kia vừa rồi không phải cùng nàng không hợp nhau sao.”
Hỗ Vân Kiều vội vàng nhìn chung quanh một cái.
Lâm Triêu Dĩnh đã sớm cùng tùy tùng của mình lên xe ngựa rời đi không còn hình bóng, đương nhiên cũng không có ai để ý tới nàng.
Sắc trời vừa sáng, vị phu xe của Thiên Ba Phủ thế tử cùng Ngô Minh mọi người cáo từ: “Tiêu cô nương. Các vị. Sắc trời đã sáng, tiêu cấm* đã giải, tiểu nhân liền không lại quấy rầy. Hiện giờ liền nên trở về, hướng thế tử hồi báo nhiệm vụ.” (*lệnh giới nghiêm cấm đi lại ban đêm)
Hắn ở đây thăm chờ một đêm, hiển nhiên có thể thấy được mức độ coi trọng của thế đối với Ngô Minh thế nào.
Ngô Minh mấy người vội vã cảm tạ.
Tông Trí Liên còn muốn lấy ra một tấm tiểu ngân phiếu biểu lộ chút thành ý, lại bị hắn từ chối, phủ xe phất roi lên xe ngựa thẳng hướng mà đi.
Có mấy người lưu ý đến xe ngựa trong phủ thế tử, không khỏi gây nên một trận thán phục.
Rất nhiều người suy đoán đến, nguyên lai huyết sắc lệnh bài của Tiêu Nhược Dao là được thế tử biếu tặng.
Ngô Minh mọi người ngồi xe ngựa, lên đường về Thu Diệp Viên.
Ở bên trong buồng xe. Hỗ Vân Kiều còn muốn châm chọc nói: “Đám tùy tùng của cái Lâm Triêu Dĩnh kia rất đáng ghét! Thời điểm chờ ở bên ngoài liền liên tiếp nói Nhược Dao ngươi làm sao có thể tiến vào Thiên Nhưỡng Các, lại liên tiếp khoe khoang rằng bọn họ Lâm ~~ đại ~~ tiểu ~~ tỷ ~~~ nhất định có năng lực lĩnh ngộ Tự Tại Thần Công. Thực sự là phiền chết rồi!”
Mục Thanh Nhã cũng dùng tay ngữ nói: “May là chúng ta nhẫn được. Bất quá vừa nãy xem sắc mặt Lâm Triêu Dĩnh, nàng tựa hồ thất bại?”
“Tuyệt đại đa số người đều thất bại.” Ngô Minh cười cợt: “Chúng ta trở về rồi hãy nói.”
Mọi người gật đầu, biết trong xe ngựa không phải chỗ nói chuyện.
Thời điểm mặt trời lên cao hai cây sào, mấy người Ngô Minh trở lại Thu Diệp Viên. Trở lại phòng nghị sự an toàn lúc trước.
Ngô Minh gọi hạ nhân mang lên chút điểm tâm được hấp nóng, cùng ít đồ ăn vặt, liền bắt đầu giảng giải chuyện tối ngày hôm qua.
“A ô —— ta liền được cho phép tiến vào Thiên Nhưỡng Các…”
“A ô —— Lâm Triêu Dĩnh rất đáng ghét…”
“A ô —— ta liền nhìn thấy tông chủ đang diễn võ…”
“A ô —— …”
Ngô Minh giảng giải một ít chi tiết kỳ diệu về Tự Tại Thần Công và Thiên Nhưỡng Các, đem những tình huống đại thể giảng giải rõ ràng.
Tông Trí Liên mọi người nhìn Ngô Minh a ô a ô ăn điểm tâm, quả thực như muốn nghiêng đĩa trút hết vào trong miệng vậy.
“Ngươi có học được Tự Tại Thần Công hay không trước tiên đừng nói, tuyệt đối đừng để nghẹn…” Hỗ Vân Thương nhìn mà thấp thỏm lo sợ, vội vàng nhắc nhở.
Nữ nhân thì tựa là điểm quan tâm không giống với đàn ông, Hỗ Vân Kiều ngạc nhiên nói: “Nhược Dao, ngươi ăn nhiều như thế, làm sao mà vóc người còn có thể duy trì tốt như vậy?”