Edit: Bồng Bồng
Đang được các cô gái ca tụng là [ người biết ăn chơi nhất trên đời này ] dưới sự chỉ dạy của Ngô Minh, Nguyên Liệu điện tất cả mọi người đều khí thế ngất trời tập trung vào sự nghiệp… Chơi cầu!
Phát sáng nguyên khí cầu, khiến cho các nữ hài tử vốn có sinh hoạt tu luyện cực kỳ tẻ nhạt tương đương hài lòng.
“Tưng cầu, tưng cầu, tưng cầu… Ai nha, lần nữa!” Đây là nguyên liệu thuật học đồ bốn sao trở xuống đang làm quen với trò chơi, không ngừng dùng cổ tay tâng lên nguyên khí cầu phát sáng.
Loại nguyên khí cầu nhỏ cũng có thể trở thành một loại đạo cụ bi da.
“Bi trắng va bi đen… Nhá! Vào lỗ rồi!” Đây là bi da mà nguyên liệu sư thông thạo năm sao trở lên mới có thể chơi. Hoàn dương thảo dung hợp mộc côn phát sáng, truyền cho viên bi màu trắng, tiếp đó lại sẽ lan truyền trạng thái nguyên khí phát sáng cho viên bi màu đen, cuối cùng rơi vào lỗ.
“Tưng lên qua võng!” Đây là bóng chuyền lục tinh trở lên nguyên liệu sư mới có thể chơi. Đối với thời gian kéo dài nguyên khí yêu cầu càng lớn, hơn nữa nhất định phải duy trì trong thời gian tâng đánh bóng đều duy trì phát sáng mới coi như hữu hiệu.
Ngô Minh quyết định cái gì?
Đương nhiên là bi da rồi!
Tại sao nàng sẽ chọn bi da?
Khặc khặc, ngươi rõ ràng không hiểu? Thời đại đang không có điều hòa, ngươi cùng cô gái không chơi bi da, đáng đời ánh mắt ngươi không có kem ăn!
Tiết khí mùa hạ đã đến, không nói nóng bức chói chang, chí ít cũng là nhiệt khí táp người. Nguyên Liệu điện vừa không có nam tử ra vào, các nữ hài tử xuyên xiêm y vẫn tương đối đơn bạc. Vì lẽ đó ở thời điểm đánh bi da, cổ áo nằm ở trạng thái không có phòng bị a!
Trắng toát, phấn nộn nộn, loạng choà loạng choạng, run run rẩy rẩy…
Cảm tạ cái thời đại này! Thời đại không có áo nịt ngực thực sự là quá tuyệt. Ngô Minh vừa hai mắt liều lĩnh sáng rực, vừa cùng mấy vị nữ tử tương đối trẻ tuổi đánh bi da.
Các nữ hài tử thật sự rất thích chơi a, mãi đến tận thời gian thống nhất tu luyện đến, chúng nữ mới lưu luyến đi đả tọa tập thể.
Ngô Minh chính mình cụ thể lĩnh hội một thoáng đả tọa, sau đó dùng tiến hóa khung máy móc phán đoán chính xác đến xác định: Thời gian đả tọa tu luyện nguyên khí không nên vượt quá một canh giờ, bằng không hiệu suất kịch liệt giảm xuống.
Ở thời gian cơm tối Ngô Minh tuyên bố: “Nguyên bản một buổi trưa thời gian đả tọa ba canh giờ. Tinh giản còn hai canh giờ rưỡi, trong đó bao gồm nửa canh giờ nghỉ ngơi.”
Loại lệnh thay đổi này khiến chúng nữ vỗ tay hoan hô, cũng có đệ tử cảm thấy tựa hồ đối với việc tu luyện bất kính, bất quá ngẫm lại lời của đại sư tỷ liền hẳn là tuân thủ, hơn nữa thời gian nghỉ ngơi mọi người cùng nhau chơi đùa đúng là sức mê hoặc quá to lớn.
Có mấy vị nữ tử lo lắng liệu sẽ mê muội mất cả ý chí, lặng lẽ tìm Ngô Minh thử nhắc nhở một thoáng.
“Lao dật kết hợp là một loại phương pháp tốt nha. Căng thẳng cung dễ dàng đứt đoạn. Thư giản thích hợp có trợ giúp tiến một bước tăng cao.” Ngô Minh cười nói: “Thật giống như con hát luyện tập hạ thắt lưng hoặc khúc dạo đầu, không phải đều từ từ nhất tùng nhất khẩn như vậy luyện tập sao? Một mạch căng thẳng đến cùng, trái lại không có lợi cho tu luyện.”
Thật giống như có chút đạo lý? Mấy vị nữ tử có ý kiến cảm thấy nói không lại đại sư tỷ, cũng liền không cần phải nhiều lời nữa.
Ngày hôm sau, Ngô Minh sắp xếp mọi người kế tục làm như vậy. Ở ngoài chương trình học tập tu luyện của từng người ra, đại lượng bỏ thêm vào thời gian chơi cầu giải trí.
Đến buổi tối, Ngô Minh đi Độc Cô Mặc nơi đó, nhìn một chút tình huống kiến lập cô nhi viện.
Độc Cô Mặc cùng Báo lão luôn lấy phương thức cứ như nghênh tiếp quý khách đem Ngô Minh nghênh vào bên trong phủ. Dù sao tọa điện đại sư tỷ Nguyên Liệu điện ở trong xã hội địa vị cũng đã không thấp.
Ngô Minh xem qua trù bị tư liệu sau, không khỏi kinh ngạc: “Ba chỗ địa phương này mới vẻn vẹn tiêu hao năm mươi vạn lạng? Rõ ràng bỏ ra ít tiền như vậy liền mua được trạch. Xem ra danh tiếng Mặc vương tử đã có cơ sở tương đối.”
Độc Cô Mặc cười nói: “Là Chu cô nương mưu tính tốt. Người chủ trạch địa nghe nói chúng ta là muốn làm việc thiện, liền một điểm đều không có tăng giá. Thậm chí có một vị hay là lấy thấp hơn giá cả thị trường bán cho chúng ta.”
“Là bọn họ tin tưởng công tử ngươi.” Ngô Minh nói: “Chọn mua gỗ cái gì, ta kiến nghị trước tiên mua hảo rồi để vào sân nhưng không làm ngay. Thời gian kiến tạo tòa nhà nên hơi kéo dãn ra.”
“Ồ?” Báo lão nghi hoặc nói: “Lẽ nào chúng ta không vội vã?”
“Không phải, chúng ta muốn lập bia!” Ngô Minh cười nói: “Cơ hội tốt như vậy, không phải là chúng ta cần thuê thợ? Trực tiếp ở trên đường cái dán bố cáo, bảo là muốn thành lập cô nhi viện, cũng sắp xếp người ở phố phường truyền lời, nói người tham dự xây dựng cô nhi viện sẽ được lưu danh trên nhà bia.”
Báo lão cười to nói: “Chu cô nương giỏi tính toán. Đã như thế. Nhóm thợ thủ công tất nhiên đổ xô tới. Đây chính là cơ hội tốt được lưu tên trên bia, việc thiện như vậy bọn họ tự nhiên vót đến nhọn cả đầu muốn chui vào.”
“Nhớ tới muốn viết rõ ràng ở đâu là do vị thợ thủ công nào làm. Nhường bọn họ có thể ở trên cột nhà, gạch đá lưu lại tên của chính mình.”
“Phương pháp này rất tốt! Được lưu danh như vậy. Mặc dù là làm không công, bọn họ cũng quyết không làm việc qua loa. Bằng không ngày sau xảy ra vấn đề, danh tiếng nhưng là xú.”
Ngô Minh con mắt hơi chuyển động: “Đúng rồi, còn muốn nói cho nhóm thợ thủ công, ở trên cột nhà có thể lưu lại lời nói của chính mình.”
“Lưu lại lời nói của chính mình?” Báo lão buồn phiền: “Nói cái ngữ gì? Lại không phải lưu thoại cho con trai của chính mình.”
“Như vậy, ta viết một điểm. Nhường chính bọn hắn chọn đi.” Ngô Minh múa bút viết xuống rất nhiều câu.
Tỷ như công dục thiện việc, tất trước tiên lợi khí. Lại tỷ như xích có sở đoản, thốn có sở trường. Còn có lão ta lão cùng với người lão, ấu ta ấu cùng với người ấu.
Ngô Minh viết đều là hình thức văn ngôn tâm linh kê thang*. (*canh gà cho tâm hồn)
“Ngôn ngữ tinh tế ý nghĩa sâu xa, ngôn ngữ tinh tế ý nghĩa sâu xa a.” Độc Cô Mặc cùng Báo lão ở bên nhìn, nhìn mỗi một câu đều khen không dứt miệng: “Câu hay như vậy. Những nhóm thợ thủ công này nhất định sẽ càng chăm chú gia công.”
“Muốn cho bọn họ sản sinh một loại nhiệt tình, chính là việc kiến thiết của mình có thể trực tiếp ảnh hưởng đến hậu nhân. Dù cho là cô nhi, cũng làm cho bọn họ có cảm giác vinh dự như giáo thư dục nhân vậy.” Ngô Minh gật đầu: “Lưu ý lúc bọn họ làm việc, chúng ta nhất định phải chăm sóc kỹ lưỡng cơm canh của bọn họ. Còn có khi nhóm thợ thủ công này thật sự đã làm tốt hoàn công rời đi, chúng ta phải đuổi theo gửi chút tiền công a, tuyệt đối đừng thật sự nhường bọn họ làm không công.”
Độc Cô Mặc vui vẻ: “Ha ha, làm việc như vậy, coi thật là kín kẽ không một lỗ hổng. Là bỏ ra tiền thuê nhân công, nhưng khiến người ta có thêm danh tiếng tốt làm không công đi ra. Chu cô nương tâm lực chưởng khống lòng người, trong thiên hạ khó có người thứ hai sóng vai.”
Nói tới chỗ này, Độc Cô Mặc trong lòng hơi động.
Muốn nói khó có người thứ hai, vẫn đúng là không dám khẳng định. Chỉ có ở nước Tề còn muốn ở dưỡng thương Tiêu Nhược Dao, mới có thể cùng Chu Chỉ Nhược so với chứ?
Độc Cô Mặc không khỏi nghĩ từ thời gian bản thân ở nước Tấn cùng Tiêu Nhược Dao đối địch, cảm giác khắp nơi bị quản chế gặp tính toán được gắt gao. Theo từ nước Tấn về nước Vũ, mấy trăm dặm đường lưu vong kia, đúng là khiến hắn đem hàm răng đều muốn cắn nát.
Tiêu Nhược Dao cùng Chu Chỉ Nhược hai người các nàng, phong cách hành tung thật sự rất giống a. Độc Cô Mặc trong lòng lặng yên hơi động, nhưng không có quá mức lưu ý.
Bởi vì hắn có tình huống trọng yếu muốn đối với cố vấn thương lượng. Độc Cô Mặc hít sâu một hơi, chăm chú nói rằng: “Có một cái điệp báo trọng yếu mới… Hoàng thượng tựa hồ còn có một vị thân tử, vẫn luôn ở lại dân gian, hiện tại muốn đem trở về rồi!” (chưa xong còn tiếp…)