Edit: Bồng Bồng
Ngô Minh nghe được Huyền Vũ Hoàng triệu hoán bản thân qua đó, tuy rằng biết rõ không phải chuyện mình nằm long sàng, nhưng trong lòng vẫn là chột dạ.
Cho Huyền Vũ Hoàng đội nửa nón xanh a. Vậy cũng là ngựa của hoàng thượng bị bản thân cưỡi. Ách… Tuy rằng không thể tính là cưỡi, thế nhưng ngựa dáng vẻ cũng rất sảng khoái.
Tính toán một chút, ngược lại Huyền Vũ Hoàng không biết, hơn nữa ta thân phận bây giờ đặc biệt. Đừng nói là đại phu mỹ dung, chỉ cần là một cái thân phận cô gái, Huyền Vũ Hoàng cũng sẽ không để tâm chứ?
Ngô Minh là tự mình an ủi mình như thế, vẻn vẹn cân nhắc Huyền Vũ Hoàng có hay không chú ý vấn đề vợ ngoại tình, nhưng đã quên cảm thụ của bản thân Trang phi.
Trang phi ở bên trong Trang Ninh cung nhưng là nằm đến giờ thần đều không lên nổi. Thân thể vị trí then chốt bị [ sửa chữa lại ] nương theo hậu quả, tựa là tái tạo thần kinh các loại. Ngẫm lại xem, chỉ là người bình thường bị thương da thịt khôi phục sẽ ngứa ngáy khó nhịn, nàng làm sao nhịn xuống được?
Có câu nói, đánh một cái tát cho cái quả tảo ngọt. Ngô Minh một cái tay phá hoại tạo thành thống khổ, một cái tay trị liệu chữa trị vết thương. Ở vừa đau vừa ngứa song trọng ảnh hưởng, liền sản sinh tương tự với hiệu quả dạy dỗ* vậy. (*BDSM – khoái cảm tình dục bằng những trải nghiệm đau đớn)
Vì lẽ đó ở hai tay Ngô Minh khác nào giống như ma lực làm một canh giờ rưỡi sau, Trang phi thì đã phát nghiện. Ngô Minh căn bản không có ý thức đến, loại phương pháp trị liệu này không phải là vấn đề mũ xanh, mà là một loại hiệu quả dạy dỗ nhân thê…
Nếu không là Bành đại tổng quản đến tìm nàng, lại ở trong phòng lâu thêm một lúc, nói không chừng Trang phi muốn đốt nến đem roi da ra làm điểm sự tình vừa thống khổ lại vừa thỏa mãn.
Ngô Minh thuộc về loại hình nhấc lên quần đi rồi cái gì đều mặc kệ, đáng thương Trang phi một mình trong phòng trống, cũng không biết nên tìm ai đến giải sầu phần trống vắng này.
“Chu cô nương đến rồi.” Bành đại tổng quản đến gần Dưỡng Tâm các, xa xa mà bẩm báo nói.
“Chu cô nương, mau tới mau tới.” Huyền Vũ Hoàng vẫn xưng hô Ngô Minh là Chu cô nương, bởi vì từ đầu tới đuôi không có một cái chức quan cho nàng. Mà không phải quý tộc cũng không có phong hào, vì lẽ đó cô nương cái xưng hô này cũng là thích hợp. Chỉ có điều Huyền Vũ Hoàng loại thân phận này xưng hô người. Càng thật giống có thể làm nổi bật được thân phận Ngô Minh càng thêm cao hơn vậy.
Ở ngoài Dưỡng Tâm điện, hai hàng tiểu thái giám đứng hầu hai bên, cũng không dám nhiều lời nói chuyện, cũng là từng cái từng cái cúi đầu chỉ có thể nhìn Chu cô nương bước liên tục nhẹ nhàng mà qua. Từng cái từng cái trong lòng đều nói: Ngày gần đây nữ tử thường được triệu đến trước mặt hoàng thượng nhất, không gì bằng Tình công chúa cùng Chu Chỉ Nhược. Cũng không biết cái Chu Chỉ Nhược này coi là thật có bản lãnh cao như trong truyền thuyết vậy?
Nữ cố vấn đối với rất nhiều người tới nói vẫn là rất khó tưởng tượng. Dù sao nữ tử đại thể là giúp chồng dạy con. Hiếm thấy nhất cũng chính là huyền vũ nữ tướng hoặc là nguyên liệu sư. Cái này đều thuộc về đại nhân vật nổi bật hơn người bên trong đám nữ tử.
Có năng lực giống Ngô Minh vậy ba ngày thì hết hai liền hướng trong cung chạy, đem Dưỡng Tâm điện nơi để hoàng thượng xử lý quốc sự cho là phòng khách nhà mình, mười mấy năm qua cũng chỉ có nàng một cái. Dù sao phi tử được sủng ái trong hậu cung mặc dù nhiều, nhưng cũng là bên trong hậu cung, không bao gồm Dưỡng Tâm điện các loại nơi quốc vụ.
“Xin chào hoàng thượng.” Ngô Minh đang muốn thi lễ đã bị Huyền Vũ Hoàng ngăn lại: “Không cần đa lễ. Mau qua bên này nói chuyện.”
Ngô Minh vận khí không tệ, thường thường thời điểm phải đụng mặt hoàng thượng không nói lễ tiết. Tham kiến hoàng thượng không hẳn mọi thời khắc đều phải ba bái chín khấu, nhưng quỳ trên mặt đất cũng là chuyện thường. Ngô Minh mấy lần đều tránh đi.
“Sư phụ.” Ngô Minh đi tới bên người Cầm điện chủ đang ngồi ở bên long án.
Có thể để cho Cầm điện chủ ngồi ở bên long án, cái này đã là đãi ngộ vô cùng tốt.
Ngô Minh không hy vọng xa vời bản thân có vị trí ngồi, ngoan ngoãn đứng ở phía sau sư phụ.
“Vừa nãy ta đã hàn huyên với Cầm điện chủ nghe nói các ngươi đã đem phụ nhân kia chữa trị? Coi quả thật là có hiệu quả như vậy?” Huyền Vũ Hoàng tiếp tục đề tài trước.
Cũng không biết Huyền Vũ Hoàng là bảy trẹo tám lệch xoay chuyển bao nhiêu cái phần cong, mới xoay đến trên cái đề tài này. Ngô Minh là đến muộn. Trái lại bớt đi rất nhiều lời nói làm mài mòn lỗ tai.
“Xác thực là vậy. Thần dám lấy thân phận một điện chủ đến đảm bảo, chứng bệnh của nàng đã khỏi hẳn.” Cầm điện chủ đàng hoàng trịnh trọng trả lời.
Nàng tự xưng thần là bởi vì Nguyên Liệu điện lệ thuộc vào triều đình, thường ngày cung phụng đều là triều đình. Điện chủ ở nước Vũ thuộc về thần tử, có thể lĩnh bổng lộc quốc gia, chỉ có điều không tham dự khảo thí quan viên, cũng sẽ không có cái chuyện lên chức gì. Còn tọa điện đại đệ tử chỉ là trên tên gọi, Ngô Minh còn muốn thuộc về thần tử nằm ngoài biên chế.
“Ai nha. Nói vậy trẫm cũng nóng lòng muốn thử.” Huyền Vũ Hoàng giả vờ sang sảng nói.
Quả nhiên, Huyền Vũ Hoàng chuyển tới đề tài chính. Cầm điện chủ sớm có Ngô Minh nhắc nhở làm nền, hiện tại đầu óc phi thường rõ ràng không có bị Huyền Vũ Hoàng dắt mũi mang đi lòng vòng. Nàng biết Huyền Vũ Hoàng đến cùng là muốn để cho mình tiêu hao nguyên khí đến trị liệu.
Đây chính là ngươi không làm sẽ không phải chết, Huyền Vũ Hoàng đúng là tự bôi xấu. Vốn là Cầm điện chủ vẫn là rất trung tâm muốn không để ý tu vi của mình hao tổn vì hắn chữa bệnh, kết quả đuổi tới không phải buôn bán, càng then chốt là hắn không phải nói thẳng dùng phụ nữ đến làm thí nghiệm, mà là tìm một loại phương thức ẩn giấu để che dấu việc bản thân không tín nhiệm.
Phụ nữ đều là thù rất dai. Mặc dù Cầm điện chủ cùng Huyền Vũ Hoàng không có tình cảm gút mắc gì, nàng cũng ở vào thời điểm này không lại lấy trung nghĩa đặt tại vị trí đầu, mà là phi thường giận dỗi muốn thêm phiền.
“…” Liền sau đó, Cầm điện chủ không nói tiếng nào. Không có tiếp lời râu ria của Huyền Vũ Hoàng.
Huyền Vũ Hoàng hơi có lúng túng, giả vờ quan tâm hỏi: “Cầm điện chủ trị liệu phụ nhân kia, nguyên khí nhưng là có hao tổn?”
Cầm điện chủ cũng không ẩn giấu nói rõ sự thật: “Xác thực là hao tổn không nhỏ, khoảng chừng chí ít tu dưỡng ba đến năm ngày mới có thể khôi phục.”
“Ồ? Lại có hao tổn lớn như vậy. Ái khanh là cao quý huyền nguyệt giai thánh giả, dĩ nhiên vì lần trị liệu này tiêu hao nhiều như vậy. Nhưng là cực khổ rồi.” Huyền Vũ Hoàng một mặt dáng vẻ cực kỳ quan tâm, phất tay nói: “Người đâu, từ bên trong nội khố mang tới Long Đảm Tử Minh đan.”
Long Đảm Tử Minh đan! Cầm điện chủ đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Liền ngay cả đứng hầu ở dưới đường, tiến lên nghe lệnh Bành đại tổng quản cũng sợ hết hồn. Đây chính là đan dược cấp bậc trân bảo a, làm sao liền ở đây lấy ra? Vẻn vẹn vì cho Cầm điện chủ khôi phục nguyên khí?
Không thể không nói, Huyền Vũ Hoàng thật là muốn hét vỡ bình đi ra ngoài*. (*叫豁的出去 – có nghĩa là làm bất cứ điều gì cần thiết để đạt được một mục tiêu nhất định)
Hắn cỡ nào nhạy bén, vừa nhìn Cầm điện chủ đáp lời, liền mơ hồ đoán được bản thân trước đó chữa lợn lành thành lợn què. Nếu muốn một lần nữa kéo về vị thần tử thực sự trung tâm này, tự nhiên nên lấy nhiệt thành đối đãi.
Huyền Vũ Hoàng cũng coi như là tri kỷ của Cầm điện chủ, cái chiêu này của hắn vẫn đúng là rất hữu hiệu. Cầm điện chủ nghe được Huyền Vũ Hoàng chịu lấy ra đan dược cấp trân bảo như vậy, hoàn toàn liền đem oán hận phía trước ném đến sau đầu, đuổi tới vội vàng đứng dậy nói: “Hoàng thượng, vi thần chỉ là nguyên khí hơi thiếu, không có thương tổn được căn cơ. Cũng không bị vướng bởi tu vi, chỉ cần mượn lấy thời gian liền có thể hoàn nguyên, vạn vạn không cần dùng đan dược này.”
Huyền Vũ Hoàng lắc đầu, phất tay nhường Bành đại tổng quản đi lấy dược sau mới nói rằng: “Ái khanh đột phá huyền nguyệt giai, trẫm sớm liền muốn ban thưởng bảo vật gì đến ban thưởng cho. Chỉ là biết ái khanh luôn luôn tìm kiếm đạm bạc, xưa nay đối với những thứ đồ này không quá chú ý, vì lẽ đó vẫn luôn không có biểu thị. Lúc này có thể coi là nguyên cớ do trẫm nắm bắt được, còn muốn hi vọng không nên từ chối.”
“Vi thần nào dám từ chối hoàng thượng ban thưởng, chẳng qua là cảm thấy nguyên khí hao tổn nho nhỏ, không đáng vận dụng đan dược cỡ này.” Cầm điện chủ được coi là quá thành thật, thậm chí còn trực tiếp nói: “Hạt lão trước đây không lâu mới vừa đưa tới thượng đẳng đan dược, vi thần chỉ cần dùng những thứ kia như vậy đã đủ rồi.”
Ngô Minh âm thầm gấp đến độ giậm chân. Cái đạo lý thịt mỡ nào đưa tới cửa còn có không ăn? Ngươi không muốn ta muốn còn không được sao? Sư phụ ngươi liền đừng khách khí có được hay không?
Nàng bên này sốt ruột, Cầm điện chủ còn muốn ở từ chối, may là Huyền Vũ Hoàng nói: “Không sao. Ngươi liền nhận lấy đan dược làm đồ dự trữ cho Nguyên Liệu điện, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.”
Cầm điện chủ vừa nghe lời này, không khỏi có chút chần chờ, quay đầu lại nhìn Ngô Minh một chút.
Ngô Minh khẽ gật đầu.
Huyền Vũ Hoàng đặt ở trong mắt, không khỏi khẽ mỉm cười.
Không nghĩ tới Cầm điện chủ làm sư phụ, cũng quen xem ý đồ đệ rồi sao? Xem ra bản lĩnh Chu Chỉ Nhược liền Cầm điện chủ đều nhận rồi.
Huyền Vũ Hoàng nắm giữ tình báo các nơi. Biện pháp Ngô Minh cải cách ở Nguyên Liệu điện đương nhiên sẽ không thoát đi mạng lưới tình báo, huống chi những biện pháp này trực tiếp khiến trình độ bồi dưỡng của Nguyên Liệu điện tăng lên một hai bậc. Những thành quả này cũng trực tiếp tăng lên đánh giá của Huyền Vũ Hoàng đối với Ngô Minh.
Kỳ thực Huyền Vũ Hoàng cùng Ngô Minh hai người đều hiểu lầm Cầm điện chủ.
Cầm điện chủ cũng không phải là hỏi dò ý kiến, mà là nghĩ đến thời gian Ngô Minh ngày sau đột phá nguyệt giai thánh giả, khả năng cần dược lực giúp đỡ. Làm sư phụ cân nhắc cho đồ đệ, mới nhận lấy đan dược.
Lúc này, Bành đại tổng quản đem đan dược đưa tới. Ngô Minh nhìn bình ngọc bích so với đan dược trước càng thêm quý báu, trong lòng thèm không chịu nổi.
Nàng nhưng là biết những đan dược này chỗ tốt, hơn nữa trong thiên hạ giỏi nhất hưởng thụ đan dược chỗ tốt không gì bằng Ngô Minh.
Giống như bảy vị ngưng khí hoàn lúc trước, đối với Ngô Minh tới nói đã hiệu lực càng ngày càng yếu, chỉ có thể làm đan dược cung cấp năng lượng tiêu hao cho huyền khí hoặc nguyên khí, mà không thể trợ lực làm tăng cao tu vi. Những đan dược quý giá hiếm thấy này, tự nhiên nhường Ngô Minh thèm ăn nhỏ dãi.
“Hoàng thượng, vi thần đề nghị, ngày mai vì ngài trị liệu chứng yếu tim.” Cầm điện chủ hướng về Huyền Vũ Hoàng xin chỉ thị.
“Không vội không vội, ái khanh hãy lại nghỉ ngơi mấy ngày.”
“Vi thần chỉ cần dùng đan dược của Hạt lão, đến giờ đây liền đã có thể khôi phục nguyên khí.” Cầm điện chủ bảo đảm nói: “Đến lúc đó cùng đồ nhi liên thủ, dám bảo chứng chứng yếu tim của hoàng thượng sẽ khỏi hẳn.”
Huyền Vũ Hoàng giả vờ rụt rè lấy việc Cầm điện chủ cần nghỉ ngơi đến chối từ, Cầm điện chủ trái lại phạm vào bệnh trung thần, liên tiếp thỉnh cầu.
“Được rồi, như vậy trẫm làm phiền Cầm điện chủ cùng Chu cô nương.” Huyền Vũ Hoàng một mặt dáng vẻ miễn cưỡng hết sức, lấy xưng hô phi thường khách khí ngỏ ý cảm ơn.
“Vi thần vinh hạnh.” Cầm điện chủ khom người biểu thị ý vị cúc cung tận tụy. Ngô Minh cũng chỉ có thể mau mau theo sư phụ đồng thời làm ra cử động thái sơn áp đỉnh* hơi khom lưng. (*ý nói do có vật nặng đè nên mới chỉ đành miễn cưỡng hơi khom lưng)
“Đúng rồi, trẫm xem trình báo những ngày gần đây, Nguyên Liệu điện có phương pháp mới tùy theo tài năng tới đâu mà dạy, tựa hồ hiệu quả tương đối tốt a.” Huyền Vũ Hoàng lại đề cập Nguyên Liệu điện ngày gần đây đến ngụ giáo ở trò chơi.
“Là ngoan đồ tham nô đùa, trong lúc vô ý đó mới phát hiện một loại thủ pháp thôi. Đánh bừa mà trúng, lại có hiệu quả không sai.” Cầm điện chủ một trận khách khí.
Ai là ngoan đồ a, Ngô Minh ở sau lưng nàng hơi nhỏ phiền muộn. Bản thân làm sao đều là được người gọi là liệt đồ, ngoan đồ cái gì?
“Cử động thoả đáng, có công thì lại có thưởng!” Huyền Vũ Hoàng vuốt râu cười nói: “Người đến, thưởng Nguyên Liệu điện bổng lộc tăng thêm ba phần mười, gấm vóc trăm cuộn, tơ lụa ngàn quyển.”
Huyền Vũ Hoàng thu mua lòng người vẫn là rất am hiểu, chí ít Cầm điện chủ lại lần nữa khôi phục trạng thái trung thần. (chưa xong còn tiếp…)