Edit: Bồng Bồng
Cái này, cái thơ từ này lại là do các nàng tả? Tài nữ Mạc Tích Sầu quả thực không dám tin tưởng.
Cuồn cuộn Trường Giang đông thệ thủy, lãng hoa đào tẫn anh hùng.
Đối với Mạc Tích Sầu mà nói, câu cú mở màn có khí thế rộng rãi hùng tráng như vậy, tuy trong cả một đời người khó gọi là ít thấy, nhưng tuyệt đối là khởi từ xuất sắc vô cùng hiếm gặp như phượng mao lân giác vậy. Chỉ nghe câu này, liền đủ để biết ý cảnh bài thơ này tuyệt nhiên vượt xa Mạc tài nữ.
Trường Giang ở bên trong lý giải của nàng cùng mọi người, tựa là miêu tả đối với một con sông lớn nào đó. Dòng nước thật dài và rộng, hoàn toàn không còn nghi hoặc gì nữa.
Tiếng đàn vẻn vẹn là phụ trợ, cái chính là tiếng ca nặng nề của Hồng lão tướng quân đã trải qua ngọn lửa chiến tranh, vượt qua cột mốc năm mươi của đời người, đem cái đại khí xa xăm bi tráng của bài thơ biểu hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Ngô Minh vừa hát qua một bài có ca từ dí dỏm ( Đại Tiếu Giang Hồ), tâm tình mọi người mới trải qua ca khúc nhuộm đẫm tính chất vui nhộn, kết quả cái khúc ( Lâm Giang Tiên) này hoài niệm bi tráng đến cùng cực, như đột nhiên đem tất cả mọi người chấn động đến nhìn thấu trần thế nhập vào tiên cảnh vậy!
So sánh khoảng cách, trên trời dưới đất! Ngô Minh cố ý biểu diễn làm nền, làm tăng tâm tình và sức cuốn hút của ( Lâm Giang Tiên).
Ở toàn trường nửa điểm tạp âm quấy nhiễu cũng không có, trên lôi đài lão tướng quân dốc hết giọng ca thâm tình trầm thấp ngâm xướng: “Thị phi thành bại ngoảnh đầu không ~~~ thanh sơn y cựu tại ~~~ kỷ độ tịch dương hồng ~~~…”
Lão tướng quân chuyển ngoặt câu hát tuyệt đối không có được như thiếu nữ trẻ tuổi, nhưng cũng càng trao cho bài ca này cảm giác tang thương đầy cõi lòng.
Không bằng! Tuyệt đối không bằng! Vài cái câu này vừa ra, trong lòng tài nữ Mạc Tích Sầu lại cảm thấy bất lực: Thơ từ của mình hoàn toàn không sánh được với cái bài hát này! Đây căn bản không phải cùng một cảnh giới!
So với vừa nãy kinh sợ mà đứng dậy, giờ khắc này nàng nhưng lại chậm rãi ngồi xuống.
Bởi vì không cần kinh ngạc, sự tình dĩ nhiên đã định. Cái tiếng tăm to lớn Mạc tài nữ này của mình, lại ở cuộc thi này bại bởi Hỗ Đao môn nữ tử!
Là ai làm ra thơ từ tốt như vậy?! Mạc tài nữ thầm nghĩ, nhưng không còn tâm trạng đi nhìn xung quanh Hỗ Đao môn bên kia.
Bởi vì nghe lão tướng quân xướng tụng bài thơ này, dĩ nhiên đã ôm lấy trái tim của nàng, chỉ lo nghe sai một chữ nửa câu.
Dưới đài, tất cả mọi người không dám thở mạnh, rất sợ phát sinh tiếng động quấy nhiễu thanh âm của lão tướng quân trên đài.
Ngay cả tự yêu mình công tử Tông Trí Liên đều cả kinh mà đến cây quạt đã nửa ngày vẫn không phe phẩy.
Dưới đài có thật nhiều lão võ giả, lúc này trong lòng dần dần bốc lên một loại cảm giác bi thương mà chỉ dám khóc thầm.
Toàn trường tĩnh lặng chăm chú lắng nghe, lão tướng quân xướng âm vẫn đang tiếp tục: “Bạch phát ngư tiều giang chử thượng ~~~ quán xem thu nguyệt gió xuân ~~~…”
Tuần sát sứ Lý Đạo Minh theo bản năng mà sờ soạng nửa mái tóc bạc bên dưới của chính mình, trong lòng thản nhiên ngóng trông mình liệu có thể thoát ly giang hồ, giống như thơ từ miêu tả làm một cái ẩn sĩ không hỏi thế sự, thế thì sẽ thanh nhàn sung sướng biết bao…
Dưới đài rất nhiều vị võ giả cao tuổi hoặc người từng trải qua bi thương, cũng có rất nhiều cảm tưởng tương tự, một luồng ý nghĩ thoát ly thế tục mơ hồ ở trong lòng bay lên.
“Một bình rượu đục mừng tương phùng…” Âm điệu lão tướng quân dần lên, tâm tình cao vút mà ca: “Cổ kim bao nhiêu sự ~~~ đều phó cười ~ đàm ~ trung ~~~!”
Một khúc ( Lâm Giang Tiên) ngắn gọn được lão tướng quân xướng trong miệng kết thúc, tiếng dây đàn rung động một lát vẫn không ngừng.
Toàn trường thật lâu không hề có một tiếng động, phảng phất như tất cả mọi người còn chìm đắm ở dư vị cao vút cuối cùng [ đều phó bên trong trò cười ].
Cỡ nào đại khí!
Cỡ nào hùng tráng!
Từ khúc mặc dù ngắn, nhưng làm cho người ta cảm thấy đã trải qua thật lâu. Đây chính là hiệu quả cực điểm của thơ từ, càng là người lớn tuổi, càng có năng lực cảm thấy sức cuốn hút của bài ca này.
Đời người đau khổ tuy ngắn mà lại dài, một loại mâu thuẫn mà tràn ngập lĩnh hội triết lý.
Rất nhiều người đã lệ nóng doanh tròng, từ nơi sâu xa nhớ tới lão hữu cố nhân…
“Ai ————” Tay lão tướng quân Hồng Thọ Đình ép lên trên cầm, thở ra một hơi thật dài.
Hỗ Vân Kiều cùng chúng nữ trước kia đã nhiều lần xem qua bản thảo. Giờ khắc này tiếp tục nghe được lão tướng quân trình bày ra cùng một từ khúc, càng không có nửa điểm phát sinh cảm giác nhàm chán, chỉ cảm thấy mở ra một chân trời cảm xúc hoàn toàn mới.
Lão tướng quân đưa tay đến bên hông, chậm rãi móc ra một ít đồ vật.
Phụt ——————
Một trận âm thanh lửa cháy thiêu đốt.
Đàn cổ làm từ chất gỗ rắn chắc, gặp lửa lập tức bốc cháy.
Mọi người kinh ngạc thốt lên, trên lôi đài lão tướng quân ấy vậy mà lại móc ra hỏa chiết tử*, đem cầm đốt rồi! (*mồi lửa)
“Cố hữu đã khuất của ta a… Lão phu không thể tưởng nhớ, nhưng lấy cây đàn đem nhạc khúc này an ủi vong linh các ngươi!” Lão tướng quân nước mắt đầy tròng, mắt thấy đàn cổ yêu thích hóa ngọn lửa càng cháy càng lớn.
Tâm không đau.
Chỉ thương cảm.
Mọi người tại đây thấy lão tướng quân như vậy, đầu tiên trong lòng đều là cả kinh, nhưng rất nhanh không thấy kỳ lạ.
Không có ai tiến lên ngăn cản.
Cái này không phải là đốt đàn nấu hạc khinh nhờn văn nhã, mà là nghĩa cử cao thượng đến nhường nào!
Rất nhiều võ giả mất đi chiến hữu, trong lòng cực kỳ tán thành.
Phải nên như vậy!
Như vậy mới có thể tận nghĩa!
Như vậy mới có thể gửi trọn tình nghĩa đến cõi u minh thăm thẳm!
Lấy cái từ khúc tuyệt đỉnh vừa biểu diễn qua cùng đàn cổ này tuẫn đưa, chẳng phải là quá thích hợp rồi!
Dứt khúc đốt cầm! Tề quốc từ đây có một đoạn ca tụng…
Lão tướng quân đứng lên, mắt thấy đàn cổ ở chỗ ngồi biến thành cháy đen, dây đàn đứt lìa, lồng ngực lão nhưng là một phen thanh thản.
Hắn nhấc tay hướng trời, trong miệng lẩm bẩm, cũng không biết đối với những chiến hữu đã khuất ở cõi u minh sâu xa nói cái gì.
Một lúc lâu, dưới đài bỗng nhiên vang lên một trận tiếng vỗ tay cùng âm thanh khen hay.
“Quá tốt rồi, tuyệt diệu hảo thơ từ nha!”
“Lão tướng quân hát thật tốt a!”
“Thơ từ Hỗ Đao môn còn hơn cả Lâm Kiếm môn!”
Lão tướng quân mặc niệm hoàn tất, hướng đi Hỗ Đao môn, quay về mấy vị nữ hài thi lễ nói: “Lão phu đại diện các chiến hữu đã khuất, cảm ơn chư vị cô nương.”
“Lão tướng quân khách khí.” Hỗ Vân Kiều cùng chúng nữ vội vã né tránh, không dám để hắn khom người vái chào.
Chúng nữ chú ý tới, lão tướng quân tuy rằng hốc mắt đỏ lên, nhưng không có để lại anh hùng lệ.
Người đã từng trải qua chiến sự như hắn, xác thực là ngạnh hán chảy máu không đổ lệ, lại có thể ở thời khắc hoài cảm như vậy vẫn cứ mạnh mẽ kìm hãm nước mắt đã đầy tròng mà không cho chảy xuống.
“Từ khúc này sau ngày hôm nay, chắc chắn sẽ truyền đi khắp thiên hạ.” Lão tướng quân chắp tay nói: “Như vậy, Hỗ Đao môn các ngươi tự nhiên thắng được vòng thứ hai…”
“Lão tướng quân chậm đã!” Thanh âm huyền vũ nữ tướng Ngụy Linh đột nhiên từ phía sau truyền đến.
Chỉ thấy huyền vũ nữ tướng đang ở trên chỗ ngồi chậm rãi nói rằng: “Ta hoài nghi trận này tài nữ đối phương gian lận. Đám nữ tử Hỗ Đao môn đem thơ từ của người khác lấy làm của mình, lừa gạt cảm xúc của tướng quân cùng chư vị đây.”
Nàng cố ý ở trong thanh âm ngầm vận lên huyền khí, trên dưới võ đài đều nghe được rõ ràng rành mạch.
Nhắc mới để ý, nàng vừa nói như thế, xác thực khiến rất nhiều người bắt đầu nghi hoặc.
Đúng đấy, từ ngữ bài thơ này công lực thâm hậu, ẩn chứa ở bên trong không ít ánh nhìn thấu sự đời ngộ ra đạo lý thâm ảo.
Nhìn Hỗ Đao môn mấy vị tiểu cô nương này, phần lớn chỉ có mười bốn tuổi, làm sao có thể làm ra được câu từ thấu sự đời tang thương như vậy?
“Ngụy nữ tướng nói có đạo lý. Ngay cả ta cái nữ tử chỉ biết chút thơ văn nông cạn này, cũng cảm thấy các ngươi có rất nhiều điểm hoài nghi.” Lâm Triêu Dĩnh đi tới.
Nàng ngoài miệng nói có vẻ khiêm tốn, nhưng là lời lẽ sắc bén không buông tha người.
“Các ngươi ngậm máu phun người!” Hỗ Vân Kiều cùng hai vị bạn thân của nàng nhất thời giận dữ.
Tính tình vẫn luôn tốt như Mục Thanh Nhã cũng còn căm giận.
“Lâm đại tiểu thư, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám. Muốn khuấy đục một ao nước trong để dễ bắt cá, thủ pháp này ai cũng hiểu.” Ngô Minh hơi suy nghĩ, nhưng cố ý cau mày nói: “Nói một chút, ngươi là nghĩ đến cái đề mục gì để làm khó dễ chúng ta, liền nói ra đi.”
Không nghĩ tới đối phương lại biết rõ là có cạm bẫy cũng muốn nhảy vào, Lâm Triêu Dĩnh ha ha ha phát sinh một trận tiếng cười: “Ngươi cái tạp dịch xuất thân nông thôn này, lại còn dám ứng chiến?”
Như vậy, cái ván thứ hai này liền dễ dàng quấy đảo. Lâm Triêu Dĩnh âm thầm đắc ý.