Edit: Bồng Bồng
“Tiêu cô nương, ngươi xem những sách thuốc này đã đủ chưa?” Thế tử mặt dán thuốc cao hai tay nâng mười mấy quyển sách cũ kỹ lại đây.
Theo sát hắn vị Tề quốc lão cao thủ kia, cũng nâng một chồng thư.
“So với tưởng tượng của ta nhiều hơn nhiều, trước tiên đưa cho ta đi.” Ngô Minh đưa tay ra.
Thế tử mặt dán thuốc cao nói: “Chồng sách rất nặng, để tại hạ nâng vào trong là được rồi.”
Ngô Minh gật gù, bắt chuyện Mục Thanh Nhã trở lại: “Đa tạ đa tạ, chúng ta nhanh trị liệu cái bệnh cẩu kia đi.”
Đi theo ở bên người thế tử, là một tên nguyệt giai cao thủ.
Hắn là người Tề vương phái đến bảo vệ thế tử, huyền khí cũng đạt đến nguyệt giai như tông chủ vậy, chỉ là nguyệt giai cũng chia ra rất nhiều đẳng cấp, cũng không có đạt đến trình độ như tông chủ.
Toàn bộ Trung Nguyên có mấy người đạt đến cấp bậc tông chủ? Một vị nguyệt giai cao thủ đã đủ để bảo vệ thế tử, huống hồ cái này vẫn là ở Tề quốc.
Thu Buồn, là danh hiệu của vị nguyệt giai lão giả này.
Hân Xuân, Thận Hạ, Thu Buồn, Ngạo Đông, là danh hiệu bốn đại cao thủ thiếp thân của Tề vương.
Bốn người đều là đẳng cấp nguyệt giai.
Nguyệt giai cũng như tinh cấp vậy có rất nhiều cấp độ, bốn vị bên người Tề vương này đều là bên trong nguyệt giai thấp hơn cấp bậc huyền nguyệt.
Nhưng ở toàn bộ Trung Nguyên, ngoại trừ đối mặt Vũ quốc tam thánh không địch lại ra, đối diện với những vị cung phụng của các quốc gia khác cũng không khiếp sợ.
Thu Buồn lão giả ở trong bốn vị cao thủ này chiếm chữ thu, bình thường thế tử cùng bọn hạ nhân đều gọi hắn là Thu Buồn ông lão.
Hắn làm người rất thận trọng, nhưng cũng có cái thói xấu: Không thích dùng tiền.
Chỉ phải tốn mấy cái tiền đồng, hắn cũng không chịu bỏ ra.
Tính cách không phải tham tài, nhưng cũng cực kỳ tiết kiệm, cùng hắn một thân đẳng cấp nguyệt giai thật không phù hợp.
Ở bên người thế tử, hắn thường khuyên nhủ thế tử không nên dùng tiền bậy, dù sao cũng là ảnh hưởng tốt.
Đương nhiên, cần phải tiêu tốn vẫn là chịu bỏ ra.
Thu Buồn ông lão đi theo Thế tử đã nhiều năm, trước là một trong những thiếp thân thị vệ của Tề vương.
Ở thời gian Tề vương hữu tâm bồi dưỡng thế tử, hắn liền được phái lại đây, thời thời khắc khắc đi theo thế tử.
Thế tử làm người làm hắn rất là thưởng thức, tuy rằng hành động không chịu theo khuôn phép. Nhưng việc đối nội đối ngoại đều biết được đúng mực.
Thế tử không có sự kiêu ngạo của vương thất, khiến cho người chung quanh đều rất yêu thích hắn.
Hơn nữa vị thế tử này chưa từng mê đắm nữ sắc, thậm chí còn chưa từng ngủ với thiếp thân nha đầu. Điểm ấy khiến Thu Buồn lão giả thật bất ngờ.
Nếu không từng thấy thân thể thế tử khi tắm cũng không có gì khác thường, Thu Buồn ông lão đều muốn hoài nghi chỗ thể hiện khí chất nam tử của hắn có bệnh hay không đây.
Nhưng ngẫm lại thân thuần dương lúc tu luyện huyền khí, xác thực càng chiếm ưu thế, bởi vậy cũng không cảm thấy kỳ quái.
Đương nhiên, có lúc thế tử cũng sẽ liếc một ít cái mông cùng bộ ngực của thị nữ đến đờ ra. Hắn trái lại cảm thấy rất bình thường. Trẻ ranh to xác mười bảy mười tám tuổi, không cảm thấy hứng thú đối với cơ thể người khác phái, đó mới là lạ.
Hiển nhiên vị thế tử này biết chừng mực, thậm chí đối với dục vọng phi thường có lực kiềm chế.
Hắn nhưng là Tề vương chi tử, thân phận thiên chi kiêu tử một giới. Căn bản không cần giống nhân sĩ giang hồ phải tuân thủ nghiêm ngặt tín điều khổ luyện trên còn đường huyền võ như vậy. Nhưng hắn vì hiệu quả tu luyện huyền khí càng thành công hơn. Có thể nhẫn nại dục vọng của chính mình, thật là làm người nhìn với cặp mắt khác xưa.
Chỉ có điều, thế tử có đôi khi đột nhiên nổi lên một ít chủ ý tùy hứng bừa bãi, khiến cho hắn rất đau đầu.
Tỷ như buổi tối hôm qua, Tề vương đã sắp xếp thế tử đưa tấm biển.
Buổi sáng nhìn canh giờ vẫn còn sớm, thế tử liền dẫn Thu Buồn ông lão ra ngoài.
“Chuẩn bị một chiếc xe lừa, còn có. Tìm đại phu trong phủ lấy một ít thuốc cao đến.” Thế tử lại để hạ nhân chuẩn bị như vậy.
Xe lừa… Thu Buồn ông lão tập mãi thành quen.
Thế tử dùng xe lừa ra ngoài không phải lần đầu tiên. Nhưng ngày hôm nay là để đi đưa biển hiệu cho người ta, khó tránh khỏi có chút thất lễ chứ?
Thu Buồn ông lão đối với loại chuyện nhỏ này cũng không tiện dị nghị với thế tử, từ trong tay hạ nhân tiếp lấy cây roi, leo lên liền ngồi ở vị trí đánh xe.
Sau đó hắn nhìn thấy thế tử chính đang hướng về trên mặt dán thuốc cao.
Thế tử thấy Thu Buồn ông lão nhìn hành động của mình, không khỏi nở nụ cười một tiếng, nửa như tự giễu nói: “Phụ vương chỉ nói để ta đưa tới, cũng không có nói muốn lấy thân phận thế tử đưa tới. Không thấy phần đề chữ trên tấm biển, hắn cũng không có viết tên thật của mình sao? Ta vẫn là dán lên ít đồ che giấu thân phận một chút đi.”
Thu Buồn ông lão liếc mắt nhìn bọn hạ nhân đang dùng vải đỏ phủ đậy tấm biển. Vẫn đúng là nhìn thấy tấm biển kí tên là Văn Ẩn Cư Sĩ, cũng không phải kí tên đại Tề chi vương cái gì.
Tâm tư thế tử so với ta cẩn thận hơn nhiều lắm, cũng suy nghĩ càng cao hơn. Thu Buồn ông lão trong lòng bội phục. Không trách Tề vương chọn hắn làm truyền nhân của mình, riêng phần tâm tư này liền đã thấy rõ.
Thế tử đem hai khối thuốc cao da chó bôi ở trên mặt, còn không cho đám thị vệ cùng bọn hạ nhân khác đi theo tháp tùng, liền dẫn theo Thu Buồn ông lão ra cửa.
Thu Buồn ông lão thấy cái việc này cũng không tính là vấn đề gì, nhưng trên đường lại xảy ra sự tình yêu thiêu thân.
Lúc điều khiển xe lừa đi về hướng đông phố lớn. Có con chó sống dở chết dở nằm ở ven đường.
Cẩu nằm ở góc đường, thấy mũi thở hơi chập trùng mới biết vẫn còn có chút khí tức.
Một chân nó đã thối rữa, phát sinh từng trận mùi tanh tưởi, thậm chí có ruồi ở phụ cận lượn vòng.
Thu Buồn ông lão quay đầu lại nhìn thấy thế tử chính đang vén màn xe. Trừng trừng mà nhìn.
Không được, thế tử lại muốn phát thiện tâm. Thu Buồn ông lão thầm hô không ổn.
Trong phủ thế tử, có mấy chỗ vườn chuyên môn nuôi thả một đại lượng thú cưng nhặt được.
Không phải gà rừng bị thương đứt đoạn mất cánh, thì tựa là nhãi con hồ ly thiếu chân. Nếu không thì là mấy con thú giả vờ bắn hạ được trong mấy cuộc đi săn của vương thất rồi len lén mang về nuôi, mấy con thỏ săn được thế tử cũng không có an bài cho chúng vào nồi.
Quả nhiên, thế tử thật sự bảo hắn đỗ xe, nhảy đi xuống xem một chút.
“Chủ nhân, chó hoang không quản, cẩn thận có bệnh dại.” Thu Buồn ông lão vội vã ngăn cản.
Bệnh dại cực kỳ nguy hiểm, người bị cắn mấy ngày sau liền chết, không có thuốc nào cứu được. Thu Buồn ông lão cũng không dám để thế tử mạo hiểm loại chuyện này.
“Không sao, chó này không có chảy nước miếng, cũng không có chứng bệnh dại, hẳn không phải là phong dịch.” Thế tử cũng không phải kẻ lỗ mãng, đứng liếc nhìn vài lần, sau mới đi tới.
“Lão phu đi tới.” Thu Buồn ông lão vội vã giành trước đem thế tử ngăn ở phía sau, đưa tay một đạo huyền khí dò xét qua.
Bằng kinh nghiệm nhiều năm, Thu Buồn ông lão đã phán đoán ra cái con chó vàng này thương thế rất nặng, nhiều nhất còn có thể sống một ngày.
Thế tử đi qua cúi người nhìn một chút, cởi ngoại bào đem cẩu bao lấy, tiện đà ôm lên đến: “Đi y quán xem thử.”
“Chỗ có năng lực trị liệu thú nhanh nhất cũng cách ba con phố, đi đường thêm vào thời gian trị liệu, chỉ sợ không kịp đưa tấm biển.” Thu Buồn ông lão không đồng ý.
Thế tử nhún nhún vai, ôm cẩu một mình một người liền hướng y quán đi tới: “Ta biết có cái nhà y quán kia, ngươi giúp ta trước tiên đem tấm biển đưa đi đi.”
Hồ đồ! Ta làm sao có thể bỏ lại thế tử đi đưa biển?
Thu Buồn ông lão thầm oán một tiếng, chỉ có thể theo sau.
Kết quả liền làm lỡ canh giờ đưa tấm biển.
Đến y quán, lang trung tọa đường không nhận ra thế tử, chỉ kết luận là con chó đã không còn hy vọng: “Vị tiểu ca này, con chó này chân đã thối rữa, đã sinh trứng ruồi. Không còn nhiều thời gian. Lão phu chỉ có thể dùng thuốc xoa lấy thương tích, cố làm hết sức mình kéo dài mấy hơi thở cho nó mà thôi.”
Thế tử thở dài, để lại tiền chẩn liệu, tiếp tục đem con chó vàng nửa hôn mê bao lấy, đi hoàn thành nhiệm vụ đưa tấm biển.
Thu Buồn ông lão cũng không nói nhiều, yên lặng đánh xe lừa.
Hắn biết thế tử từ trước đến giờ coi thú vật cũng như con người, mặc dù đến thời khắc cuối cùng cũng phải ôm vào trong ngực lấy an ủi tiễn đưa.
Đến đông phố lớn. Quả nhiên muộn không ít canh giờ.
Hắn nhìn thấy ông chủ Trường Hận Các Tiêu Nhược Dao.
Tiêu Nhược Dao cầm đầu đám người Trường Hận Các, nhưng không quen biết thế tử. Cái này ở trong dự liệu của thế tử cũng không định nói ra.
Hắn lại biết Tiêu Nhược Dao.
Thu Buồn ông lão âm thầm đánh giá Ngô Minh. Không nghĩ tới còn thật đúng là thiếu nữ nhỏ tuổi như thế.
Chỉ thấy nàng ngồi ở trên xe lăn, tựa hồ cùng trong lời đồn bị phế hai chân hoàn toàn ăn khớp. Chỉ là hai chân bị phế mới chỉ vẻn vẹn có hai, ba ngày thời gian chứ? Lại không hề có một chút dáng vẻ ưu thương nào?
Trong lòng Thu Buồn ông lão lấy làm kỳ. Cái tâm trí thiếu nữ này cũng thật kiên cường, rất nhiều nữ hài hai chân không thể hành động, tuyệt đối là muốn khổ não một ít ngày.
Thu Buồn ông lão nghe được Ngô Minh để thế tử ôm cẩu tiến vào nội đường. Trong lòng cảm thấy kỳ quái.
Lẽ nào nàng có thể trị liệu cho cái con chó này?
Đừng đùa, đại phu chuyên môn trị liệu thú dịch đã chắc chắn không thể cứu, một cái tiểu nha đầu như thế có năng lực hỗ trợ cái gì?
Khi Ngô Minh để cho Mục Thanh Nhã đẩy vào nội đường Trường Hận Các, thời điểm đám người Hoàng Thục Nữ, Chung tuần sát ở bên ngoài náo nhiệt tháo bảng hiệu, thì Thu Buồn ông lão trong này đang bị thiết kế trong Trường Hận Các của Ngô Minh làm cho chấn kinh rồi.
Bởi vì bọn họ lên nội đường lầu ba.
Không phải đi cầu thang…
Thời điểm mới vừa vào đại sảnh một tầng, Ngô Minh liền đối với Mục Thanh Nhã nói: “Lầu một muốn tiếp đón khách mời, không tiện chẩn liệu bệnh cẩu. Chúng ta ngồi nhân lực thang* một chút được chứ?” (*thang máy chạy bằng cơm)
Mục Thanh Nhã vừa nghe liền hưng phấn. Hầu như muốn vỗ tay biểu đạt hài lòng.
Hôm qua trước khai trương, mọi người là đã khảo nghiệm qua một lần. Nhưng không có thật sự tự mình thử qua.
Nhân lực thang? Món đồ gì? Thế tử cùng Thu Buồn ông lão đều nghe thấy mới mẻ.
“Lên cầu thang còn cần người xuất lực sao?” Thế tử tò mò hỏi.
“Đương nhiên cần a. Chờ sau này có động cơ hơi nước hay thủy điện, mới có thể cho thang máy chạy bằng điện.” Ngô Minh nói bọn họ đều nghe không hiểu.
Điện lực khởi động? Là võ giả huyền khí hệ điện hiếm thấy sao? Thu Buồn ông lão phỏng đoán.
Ngô Minh trong lòng phỏng đoán hiệu quả thực sự của thang máy thô sơ. Hôm qua thí nghiệm vẫn tính là thành công, tuy rằng chỉ là tải vật.
Còn có tầng trệt không tính quá cao, cũng có thiết trí phanh các loại, vấn đề không lớn.
Mục Thanh Nhã đẩy Ngô Minh, đi vào một không gian hẹp.
“Nơi này chính là nhân lực thang. Trường Hận Các không có cầu thang, phải dựa vào cái này đi lên đi xuống.” Ngô Minh vẫy tay để người trẻ tuổi mặt dán thuốc cao cùng ông lão đi vào.
“Thật mới mẻ a.” Thế tử mặt dán thuốc cao ôm cẩu. Nhìn đông nhìn tây đi tới.
Thu Buồn ông lão tự nhiên đề phòng mười phần, trong bóng tối thả ra huyền khí đề phòng bốn phía, vạn vạn lần cẩn thận mà cùng thế tử đi tới.
Ngô Minh ở một chỗ trên vách tường gõ một cái, ong một tiếng truyền âm.
Rất nhanh một cái tiếng vang đồng dạng truyền lại.
Đây là biểu thị nhận được yêu cầu muốn lên ba tầng.
Sàn nhà khẽ động, sàn nhà trên dưới bảy tám bộ to nhỏ hình lập phương bắt đầu hướng lên phía trên đi lên.
Bốn người một cẩu theo buồng thang máy đi tới.
Thu Buồn ông lão sợ hết hồn.
Hắn làm nguyệt giai cao thủ, có thể đứng lơ lửng trên không. Nhưng giờ khắc này bị nâng lên khi chân còn đứng trên sàn nhà vẫn là lần đầu tiên trải nghiệm.
Tuy rằng sớm dùng huyền khí dò ra, có mấy vị võ giả cấp thấp ở một chỗ bên trong phòng túm dây thừng kéo. Nhưng Thu Buồn ông lão cùng Thế tử vẫn là sợ hết hồn.
“Hắc! Thú vị!” Thế tử kinh hỉ.
Buồng thang máy đi tới tầng hai, lộ ra một mảng quang cảnh lớn.
Bọn họ liền như vậy được sàn nhà nâng đỡ đi lên.
Mị ngữ: Cảm tạ Ô Meo Meo Vương vạn tiền khen thưởng. Ngày hôm nay cùng ngày mai mị đều bề bộn nhiều việc, tận lực bảo chứng canh tân. (chưa xong còn tiếp…)