Edit: Bồng Bồng
Có câu nói gọi là, đi ra đời đều là cần phải trả giá.
Còn có câu nói gọi là, trang B đánh cho tàn phế, bức cho nói ra tiếng (tiếng địa phương)…
Ngô Minh tình huống bây giờ, liền phi thường phù hợp với hình dung này.
Khi tay của ông lão che mặt vừa đến, nàng liền cảm giác hai chân mềm nhũn, thân thể hụt hẫng ngã trên mặt đất.
Làm sao hai chân lại không nghe điều khiến?!
Nghe được hắn nói cái gì mà tàn phế lời nói, Ngô Minh không lo được hai bờ vai mới vừa chịu đau nhức, tay trái miễn cưỡng chống đỡ mặt đất, một lần nữa chống lên nửa người trên, một cái tay khác nóng lòng mò hướng về hai chân của mình.
Xúc giác trên đùi vẫn còn bình thường, thậm chí có thể cảm thấy ma sát từ vải vóc, cùng hơi lạnh khi tiếp xúc với gạch đá xanh trên nền đất.
Cảm giác hai chân vẫn còn, nhưng không thể cử động theo ý mình!
Không thể nào? Ngô Minh trợn tròn cặp mắt, xoa nhẹ chân mấy lần, thậm chí gõ gõ.
Bắp thịt hai chân không có dị dạng đặc biệt nào, thậm chí cảm giác gõ hay nhào nặn đều có đây, nhưng từ phần đầu gối đi xuống tựa là không thể dựa vào ý thức của mình mảy may nhúc nhích được.
Cụ thể mà nói, từ đầu gối đi xuống chân, chức năng khống chế cơ bắp bị phế.
Trời ạ! Ta không phải người nửa cái trạng thái kim loại lỏng sao? Cũng sẽ có tình huống như thế?
Ngô Minh vội vã nỗ lực cùng tiếng kim loại trong đầu bắt lấy liên lạc.
Phi thường hiếm thấy, lần này dĩ nhiên có phản lại.
( khung máy móc có thể bắt đầu tự mình chữa trị, dự đoán hoàn thành thời gian… Không cách nào dự đoán!)
Tiếng kim loại trong đầu Ngô Minh ong ong vang lên.
Nàng lúc ở bên trong trường quay bị đèn rơi trúng, biến thành trạng thái u linh trôi nổi ở bên trong đường hầm không thời gian, đều không có bị đả kích như thế.
Nhưng hiện tại, nàng không thể tin tưởng mình đã thành người tàn tật bại liệt nửa người dưới.
Nửa phút trước, chính mình còn hoạt bát nhảy loạn, thậm chí đem một cái siêu cấp cao thủ đánh cho chỉ có thể phòng thủ a! Hiện tại làm sao chân liền không thể động?
Ta không muốn tranh bá, cũng không vọng tưởng làm võ học Long Ngạo Thiên.
Nguyện vọng lớn nhất, tựa là mở cái nhà tắm nữ, làm một người cố vấn cho phái đẹp a!
Vận mệnh đối với ta tàn khốc như thế làm cái gì a?
Ngô Minh giờ khắc này dĩ nhiên không có tâm tình đi mắng ông lão, cả người rơi vào trong trạng thái shock tinh thần khó có thể tiếp thu.
Cách đó không xa mọi người cũng đều kinh ngạc đến ngây người.
“Không thể nào? Nhược Dao nàng…” Tông Trí Liên rất là hối hận, vừa nãy chính mình còn tưởng rằng ông lão là muốn dạy dỗ người.
“…” Hỗ Vân Thương hàm răng cắn chặt đến phát ra tiếng răng rắc.
“Đừng nóng vội. Hình như hắn nói chỉ là tạm thời?” Tông Trí Liên vội vã trấn an.
Nhưng mà hàm răng Hỗ Vân Thương vẫn là kêu két két.
Các võ giả Trượng Kiếm Tông còn lại trong lòng cũng có trắc ẩn, tiểu cô nương khiến người yêu thích như vậy tuy rằng quật cường nghịch ngợm chút, cũng không đến nỗi ra tay nặng như vậy chứ?
“Người bên ngoài sủng ngươi, nhường nhịn ngươi, nhưng lão phu sẽ không.” Ông lão che mặt hừ một tiếng: “Chỉ là nể tình ngươi một cái tiểu cô nương, ở lúc rót vào huyền khí tiềm phục có mở ra một con đường. Nghiêm chỉnh mà nói, ngươi vẫn không tính là kẻ tàn phế.”
Thế giới này thường nói tàn phế, nhưng không có cách nói người tàn tật. Đa phần gọi chung là phế nhân.
Đương nhiên đây là một khái niệm đối lập.
Tỷ như đối với võ học tới nói, hai chân không thể cử động tự nhiên là phế nhân, mà Mục Thanh Nhã miệng không thể nói lại không tính.
Nhưng là đối với người ca hát, hoặc là võ giả lưu phái lấy giọng hát làm võ học, Mục Thanh Nhã liền thuộc về phế nhân.
“Hai chân của ngươi đã bị huyền khí của lão phu niêm phong lại, không thể tự cử động dù chỉ một chút.” Lời của lão đầu che mặt lạnh lùng: “Trong vòng ba tháng chân của ngươi còn có thể cứu. Quá ngày này, ngươi liền làm cái người thật sự tàn phế đi.”
Nghe nói như thế, mọi người cách đó không xa liền sững sờ.
Tựa hồ còn có khả năng hồi phục lại?
Cũng có người cẩn thận nhớ tới, vừa nãy lúc ông lão che mặt động thủ, liền chỉ nói là [ tạm thời làm người tàn phế ].
“Ba tháng?” Nghe được lời của lão đầu, Ngô Minh nỗ lực ngẩng đầu lên, trợn tròn cặp mắt.
Nàng nhẹ nhàng xoa bên chân. Tựa hồ đang hi vọng hai chân có năng lực tạo kỳ tích khôi phục lại vậy.
“Huyền khí lão phu tiềm phục ở bên trong kinh lạc của ngươi. Nếu là trong vòng ba tháng ngươi có năng lực đạt đến huyền khí ba sao, liền có thể ở trong quá trình vận hành kinh mạch chậm rãi hấp thu cỗ huyền khí tiềm tàng này, không để nó tiếp tục làm hại. Đến lúc ấy tự nhiên sẽ khôi phục. Đương nhiên, nhờ huyền khí của người bên ngoài giúp đỡ sẽ có hại mà không có lợi. Coi như là Trượng Kiếm Tông trưởng lão mọi người tới cứu viện, cũng không cách nào đến giúp ngươi.”
“Cảm tạ tiền bối chỉ điểm.” Ngô Minh thở dài một hơi, nhẹ vén tóc uốn cong cuối sợi tóc một thoáng.
Đây không tính là cái động tác gì quá quái dị, rất nhiều nữ hài trong lúc căng thẳng đều có thể làm như vậy.
Làm người khó có thể tin chính là, thái độ của nàng lại mềm nhũn ra. Cùng vừa nãy như hai người khác nhau vậy.
Là bởi vì chịu đến đả kích sao? Có thể lý giải. Không ít người quan sát đều nghĩ như vậy.
“Ngươi nha đầu này làm sao… Ha ha, thì ra là như vậy! Còn muốn dùng mê dược? Cho tu vi lão phu bực nào, sẽ bị mê dược đơn giản như vậy đẩy ngã sao?!” Ông lão che mặt xì cười một tiếng, căn bản chưa hề đem chiêu cuối [ ba bước tập tễnh hương ] của Ngô Minh để ở trong mắt, thậm chí cũng không có tức giận.
Chính mình hai chân tạm thời bị phế, giờ khắc này nàng dùng ra mê dược là chuyện bình thường, ông lão cảm giác mình không có cần gì phải tức giận.
Động tác Ngô Minh vén tóc vừa nãy. Tựa là thả ra cái mê dược này.
[ ba bước tập tễnh hương ] đối với Tông Trí Liên mọi người phi thường hữu hiệu, đối với ông lão che mặt cũng chính là tông chủ mà nói, nhưng là như một trận mùi hôi trong cầu tiêu mà thôi. Ngoại trừ ngửi có chút mùi vị, thực tế nửa điểm ảnh hưởng cũng không có.
Xác thực. Không nói hắn cùng Phục Linh trưởng lão từ nhỏ tựa là đội hữu, cũng tiếp xúc qua cái mê dược này biết bao nhiêu lần. Chỉ dựa vào đẳng cấp huyền khí của hắn, loại mê dược này sẽ không tạo thành tổn thương gì đối với hắn.
Hiện tại trình độ như Ngô Minh, căn bản đối với một vị tông chủ như vậy không có bất kỳ biện pháp nào.
Coi như là để Ngô Minh nắm thanh đao đi tùy tiện đâm hắn, chỉ sợ cũng không phá được huyền khí hộ thể của tông chủ.
Hoàn toàn không phải cùng một đẳng cấp a!
“Chờ đã, ngươi là để ta tu luyện huyền khí?” Ngô Minh đột nhiên nhớ tới lời Bạch trưởng lão căn dặn.
Ở trước lúc tông chủ chưa có truyền thụ Tự Tại Thần Công, không thể tu luyện huyền khí nào khác.
Trời ạ! Ngô Minh trong lòng mắng to.
Vậy phải làm sao đây? Loại chuyện này lại không tiện nói rõ.
“Nhưng là, ta không thể tu luyện huyền khí…” Ngô Minh chỉ có thể một mặt đau khổ nói: “Ở trong tông môn bọn họ nói ta là cửu âm tuyệt mạch, không cách nào…”
“Hừ, chuyện nhỏ này chẳng thể qua mắt ta. Ngươi nha đầu này tâm sinh cửu khiếu, làm sao sẽ là cửu âm tuyệt mạch?” Tông chủ cỡ nào lão thành, mặc dù Ngô Minh chưa có nói ra sự tình tông chủ truyền thụ Tự Tại Thần Công, cũng đoán được ý tứ tiềm ẩn của nàng, nhưng bên ngoài lại không có nói ra.
Hắn đối với chuyện này trong lòng có lối suy nghĩ riêng, giờ khắc này nhưng không thể biểu lộ.
Ngô Minh thấy mê dược thất bại, tố khổ cũng không được, suy nghĩ không thể không nhanh quay ngược trở lại.
“Tiền bối, tiểu nữ trước đó đắc tội nhiều, ở đây đối với ngài nhận lỗi.” Ngô Minh liền như thế ngồi dưới đất, hai tay chắp lại.
Thời khắc này ánh mắt đau thương mòn mỏi chờ mong, phảng phất tiền đồ xa vời u oán bi thương. Tựa hồ cùng người vừa nãy âm thầm phóng thích mê dược, căn bản là không phải nàng.
Bởi thiếu nữ hai chân không nhấc được, hai tay nàng vừa nâng lên, liền dẫn đến thân thể ngồi dưới đất một trận nghiêng ngả, cả người ngã xuống.
Trong ánh lửa nội viện bốn vách tường, thiếu nữ bi thương ánh mắt đờ đẫn gần tiếp cận cái chết, nỗ lực chắp tay nhưng thân thể run rẩy ngã xuống, còn có nhiều chỗ xiêm y vốn dĩ đã tổn hại hoen ố, muốn đáng thương bao nhiều liền đáng thương bấy nhiêu…
Mãnh hổ lạc địa thức! (Quỳ phủ phục xuống đất)
Tuy rằng rất cũ, thế nhưng trong lòng Ngô Minh vẫn khắc sâu ấn tượng với một chiêu này! (chưa xong còn tiếp…)