Edit: Bồng Bồng
Bên trong xe lừa, thế tử suy nghĩ loạn trào.
Được rồi, thái tử của một nước lại ở bên trong xe lừa suy nghĩ chuyện quốc gia thì thật quái…
Hắn vô số lần nghĩ tới mình sau khi thừa kế Tề quốc, nên làm những sự tình gì để tăng quốc lực lên.
Nhưng lãnh thổ Tề quốc không bì kịp Tấn quốc, Vũ quốc, nhân khẩu kể ra cũng ở thế yếu.
Nếu như không có cái phương pháp gì mở ra lối đi riêng, thực sự không nghĩ ra có cách gì có thể vượt qua hai đại cường quốc này.
Phương pháp dùng giòi trùng phụ trợ nuôi trồng… Chuyện này quả thật là quá mới mẻ rồi! Nhất định phải tìm thời gian lại tới bái phỏng nàng để hỏi cho rõ.
Cũng có thể thần kỳ giống như việc chữa trị vết thương thối rữa như vậy không?
Đồng thời, Thế tử trong lòng có chút tiếc nuối.
Từ những thứ Tiêu Nhược Dao nói có thể nên nhìn ra được, là một người có cách suy nghĩ thiên mã hành không*. Thế tử vẫn đúng là đang thiếu hụt một nhân tài như vậy. (*lối suy nghĩ không bị bó buộc)
Chỉ tiếc là cái nữ tử a, hơn nữa còn chỉ là thiếu nữ mới có mười bốn tuổi. Nếu là nam tử, vậy thì tốt rồi.
Thế tử vẫn là chịu đến ảnh hưởng của quan niệm xưa, đối với nữ tử có chút xem thường.
Xe lừa đến một chỗ phủ nha, ngừng lại.
Thiên Ba Phủ, chỗ làm việc của thế tử Tề quốc.
Cũng không khí thế lắm, thậm chí so với một ít tửu lâu xa hoa cũng không bằng. Chỉ có chữ vàng sáng lấp lánh trên tấm biển ra, thì tựa là một tòa phủ gạch đá tường vây bình thường nhất, liền rường cột chạm trổ bích ngạch của một đại hộ cũng đều không có.
Nhưng người biết nội tình của Thiên Ba Phủ lại không dám khinh thường toà phủ nha này chút nào.
Thiên Ba Phủ nơi này nhưng là thái tử các đời của Tề quốc thụ giáo làm công!
Một chỗ ngọa hổ tàng long!
Lão Tề vương đang tại vị hiện nay, năm đó cũng là xuất thân từ cái Thiên Ba Phủ này.
Trượng Kiếm Tông tông chủ, Bạch trưởng lão, đại trưởng lão mọi người, cũng từng ở trong đó kiêm nhiệm chức vụ.
Mỗi một đời quân chủ, đối với con nối dòng của mình đều sẽ không keo kiệt.
Tề vương ngoại trừ sắp xếp cổ giả đến giáo dục điển tịch ra, cũng sẽ chọn tướng quân đến Thiên Ba Phủ dạy binh pháp.
Hơn nữa Tề vương sẽ cẩn thận đem nhân tài trẻ tuổi có tiềm lực nhất mới sắp xếp ở đây, nương theo Thế tử đồng loạt rèn luyện trưởng thành, vị chi là [ thư đồng ].
Nơi này mỗi một vị trí khách khanh tuổi trẻ, ở mấy năm sau khi thái tử đăng cơ, đều sắp trở thành chi thần trụ cột quốc gia. Rất khả năng liền sẽ mãi phụ tá quân chủ cho đến già, bao gồm cả gia tộc cũng được một đời vinh hoa.
Đối với xuất thân của một cái quốc gia đại thần mà nói. Ngoại trừ công thần khai quốc, liền thuộc về thư đồng là được ưa chuộng nhất.
Sớm có thủ hộ nha môn nhận ra xe lừa của thế tử cùng Thu Buồn ông lão, khom người lấy lễ, nhưng cũng không nói lời nào.
Một luồng mùi hôi xông vào mũi.
Thủ vệ cầm trong tay trường nhận bị hun đến sửng sờ. Định thần nhìn lại, lại là hai cái rổ Thu Buồn ông lão cầm trong tay. Tựa hồ trong đó có món đồ gì phát sinh mùi thối nồng nặc.
Đón lấy, Thế tử ôm một con chó tiến vào Thiên Ba Phủ.
Thủ vệ hiếu kỳ, thế tử là để Thu Buồn ông lão ôm hai rổ đậu hủ thúi sao? Cái đống đậu hủ thúi này thật là đủ hương vị.
Giòi trùng tuy rằng sau khi tẩy rửa dùng mất rồi một ít. Nhưng vẫn còn lại khá nhiều. Vì không để cho chúng nó bị chết, thế tử lại để bọn chúng quay về trong giỏ tương.
“Nhanh! Gọi Dương tướng quân cùng Lý đạo trưởng đến chỗ ta.” Thế tử vừa vào phủ nha, liền đối với một vị quản sự trung niên tiến đến chào đón hạ lệnh, lại hỏi: “Phật sư trở lại chưa?”
Quản sự vội vã cho thuộc hạ theo bên người cực tốc đi gọi người tới, lại trả lời: “Phật sư chưa trở về.”
“Nhiều ngày như thế rồi mà vẫn chưa trở về.” Thế tử khẽ chau mày: “Gọi Tiềm Báo phái nhân thủ lưu ý, không được để xảy ra chuyện gì.”
“Vâng.” Quản sự lại làm ra sắp xếp.
Thế tử lại nói: “Lại cầm lệnh bài của ta. Đi tới tử lao mượn hai phạm nhân đến.”
“Phạm nhân?” Quản sự sững sờ.
“Không sai, tùy tiện tìm hai cái. Nhưng nhất định phải là trên người có thương tích đã sinh mủ, nếu là bị sốt là tốt nhất. Dù cho hôn mê sắp chết rồi cũng không sợ, chỉ cần dùng xe ngựa hay xe lừa gì đó tải đến. À, lưu ý an bài hảo thủ xem chừng, không nên để tù phạm chạy thoát.”
Quản sự nghe rõ ràng, cũng không hỏi nhiều. Chỉ chiếu theo đó mà làm.
Thế tử đã ôm cẩu tiến vào đại sảnh, cho người mang lại đây mấy cái bàn, đem cẩu cẩn thận thả ở phía trên.
Tình hình của cẩu rất tốt. Tuy rằng vẫn là mê man, nhưng phần bụng vì hô hấp mà khẽ nhúc nhích càng muốn rõ ràng hơn.
Lại nhìn vết thương một chút, dựa theo lời dặn dò của Ngô Minh một chút đều không có đụng tới, không làm tổn hại tầng mặt ngoài dính trên tầng thịt tươi kia.
“Thế tử.” Hai người cùng đi vào cửa, chắp tay chào.
Một vị tướng quân mặc trọng giáp, chừng bốn mươi tuổi. Chính là người thế tử cho mời đến gọi là Dương tướng quân.
Một vị khác mặc trang phục thanh bào đạo sĩ, số tuổi hơi lớn một chút, khoảng gần năm mươi, là Lý đạo trưởng.
Bọn họ hai vị phụ tá một văn một võ, là Tề vương cố ý sắp xếp đi qua để giúp đỡ thế tử xử lý một ít chính vụ thích hợp.
Tề vương mấy năm trước liền tự biết không còn nhiều thời gian, từ rất sớm đã an bài xuống người có năng lực phụ trợ Thế tử.
Dương tướng cầm quân nhiều năm, chỉ đứng sau hổ dực quân Thích tướng quân các loại siêu đại tướng nhất lưu. Hắn trên phương diện chỉ huy chiến trận hiếm có địch thủ. Chủ yếu phụ trách trợ giúp dạy thế tử binh pháp.
Lý đạo trưởng thì lại xem như là nhân vật cấp bậc quân sư. Giỏi về kế sách mưu lược, suy nghĩ kín đáo, có thể đảm nhiệm tốt chức mưu sĩ cho thế tử.
Hai người ở tại trong Thiên Ba Phủ đồng thời làm việc công, vừa nãy có người triệu tới.
“Không nên đa lễ, mau tới đây.” Thế tử vội vã bắt chuyện hai người, chỉ vào cẩu trên bàn nói: “Các ngươi tới xem vết thương con chó này, chú ý đừng lấy tay sờ. Ừ, nhìn rất chỗ quái lạ chứ?”
Dương tướng quân ngạc nhiên nói: “Vết thương này chẳng lẽ là mới bị sao? Cũng không có thấy máu. Hơn nữa nhìn con chó có vẻ mỏi mệt, dường như đã bệnh nặng mấy ngày. Nhưng miệng vết thương lại không thấy nửa điểm thịt thối, cũng không có vết tích kim sáng dược. Quả thật là kỳ quái.”
Lý đạo trưởng suy nghĩ một chút, vuốt râu nói: “Chẳng lẽ là con chó này phục đan dược gì rồi, mới có thể có hiệu quả tái tạo lại thịt?”
Thế tử chỉ tay vào hai cái rổ để ở một bên: “Nếu nói là đan dược… Liền ở đó.”
*
Thế tử đi rồi, Ngô Minh gọi là người thu dọn vật dụng.
Hỗ Vân Kiều chính đang mở cửa sổ lớn ra đón gió, thuận miệng nói: “Nhược Dao, chúng ta có thể lại đánh liều mở cái y phường. Chỉ bằng ngươi chiêu này, khẳng định có danh thần y a!”
“Ừm, bảng hiệu y phường của người khác đều treo là hành y tế thế, chúng ta có thể đặt cái tên gọi là giòi trùng cao thủ?” Ngô Minh trêu ghẹo.
Hỗ Vân Kiều nhất thời khanh khách cười không ngừng, Hỗ Vân Thương lộ ra ý cười, Mục Thanh Nhã cũng che miệng.
“Ăn cơm, ăn cơm rồi!” Ngô Minh chậm rãi xoay người: “Các ngươi có muốn hay không ăn một món ăn, gọi là hương long du nhiệt hải?”
“Hả? Ngươi muốn xuống bếp? Tốt! Tốt!” Hỗ Vân Kiều vỗ tay vui mừng nói: “Cái tên món ăn này nghe xong liền cảm thấy thật là lợi hại…”
Mục Thanh Nhã đưa tay ngăn chặn Hỗ Vân Kiều nhảy tưng. Nàng tuy rằng không thể nói chuyện, nhưng biểu tình trên mặt đã có điểm cổ quái.
Ngô Minh bị một đôi mắt đẹp của nàng nhìn đến có chút ngượng ngùng: “Được rồi, hay vẫn là không làm món ăn này. Chỉ đùa một chút mà thôi mà, kỳ thực nguyên liệu món ăn đều bị cái người trẻ tuổi mặt dán thuốc cao vừa nãy lấy đi rồi.”
“Ngươi nói là…” Sắc mặt Hỗ Vân Kiều cũng biến thành có chút không tốt.
Hỗ Vân Thương ầy ầy nói: “Hương long du nhiệt hải… Sẽ không phải là…”
“Du tạc thư trùng nha!” Ngô Minh vuốt sau gáy cười ha ha.
“Ai nha, lời này là từ bên trong cái miệng anh đào nhỏ nhắn này nói ra sao? Vẫn đúng là xấu nha.” Hỗ Vân Kiều lúc này mới phản ứng được, hướng về Ngô Minh vồ tới: “Hay lắm, Nhược Dao ngươi dám hại chúng ta, xem ta kéo rách cái miệng này của ngươi!”