Mục lục
Tại Hạ Không Phải Là Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Ngô Minh tiến vào gian nhà rách nát của thợ rèn Vương Đại Chùy.

Trong phòng không có cái đồ vật trang hoàng gì, mấy cái gia cụ thiết chế đơn sơ, một cái phản cũ dựa vào song cửa.

Thúy Hoa liền ngồi quỳ ở đây trên cái giường tồi tàn này, hướng mắt nhìn bên ngoài cửa sổ.

Cái Thúy Hoa này có bộ ngực không nhỏ a, Ngô Minh trước hết chú ý tới thân hình của nàng. Hẳn là đến D cúp, đè ở trước cửa sổ hai cục mỡ thật lớn.

Bất quá đối với Ngô Minh mà nói, mới vừa xem qua, không, mới vừa cẩn thận nghiên cứu qua bộ ngực F cúp của Lục Hữu Dung, loại D cúp này liền không đáng chú ý, thậm chí sức hấp dẫn vẫn còn không bằng B cúp Mục Thanh Nhã tối hôm qua đây.

Ngô Minh lắc mình đi vào, cũng không có khiến Thúy Hoa bị doạ giật mình. Có thể vì Ngô Minh là nữ tử, khiến cho nàng không nổi lên tâm phòng bị, cũng không có phát ra tiếng kêu sợ hãi cái gì.

“Thúy Hoa, ngươi thật sự quan tâm cho cái tên thợ rèn này a.” Ngô Minh thấy Thúy Hoa đều không phản ứng chính mình, không khỏi hít sâu một hơi: “Cha mẹ ngươi hi vọng ngươi gả tới nhà người nào đó khác, lẽ nào ngươi muốn vi phạm tâm ý cha mẹ?”

Xem ra cái Thúy Hoa này một lòng buộc chặt ở trên người Vương Đại Chùy, đây là một loại biểu hiện điển hình của tự do luyến ái.

Ngô Minh đối với việc cha mẹ sắp đặt hôn nhân cũng không tính là oán hận sâu sắc gì, dù sao mình cũng không có trải qua, chỉ là bằng cảm giác cảm thấy rất bẫy người. Nhưng nàng cũng nên rõ ràng, ở thời đại này đối với tầng lớp bình dân mà nói, cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy mới là quan điểm chính.

“Ngươi là bà mối nhà họ Hoàng mời tới? Chỉ là thật trẻ tuổi, hơn nữa trang phục là lạ.” Thúy Hoa liếc nhìn Ngô Minh, lại tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ: “Nói cho ngươi, ta sẽ không theo công tử nhà họ Hoàng các ngươi.”

“Người cha mẹ ngươi muốn gả ngươi cho chính là Hoàng công tử? Ách, ta đương nhiên không phải bà mối. Ngươi coi như ta là cái người quản việc không đâu đi.” Ngô Minh cười nói: “Ngươi vẫn đúng là yêu thích cái tên Vương Đại Chùy này a, nhìn chằm chằm không chớp mắt lâu như vậy rồi?”

Khuôn mặt Thúy Hoa hơi hồng, còn không kịp hỏi rõ thân phận Ngô Minh, đột nhiên kinh hô một tiếng: “Ai nha!”

Ngô Minh vội vã xem. Chỉ thấy cảnh tranh đấu ngoài đầu phố chẳng biết lúc nào đã có thêm một vị võ sư.

Võ sư mới gia nhập trẻ trung hơn rất nhiều, thật giống như là sư đệ của vị võ sư họ Tống kia, hô một tiếng [ sư huynh chớ vội, ta đến giúp ngươi bắt giặc ] liền đi tới gia nhập chiến cuộc.

Hắn là sư đệ Tống võ sư, họ Tôn. Đẳng cấp huyền khí là năm sao đỉnh cao. Đã gần đột phá cảnh giới.

Cái Tôn võ sư mới gia nhập này cùng Tống võ sư hợp lực, hai người chính đang giáp công* Vương Đại Chùy. (*đánh giáp lá cà)

Vương Đại Chùy ngược lại cũng bất chấp, đối mặt với đối phương chơi xấu hai người đánh một cũng không quát lớn, trầm lặng tiếp tục tranh đấu.

Ba người quyền cước tới lui, tình cảnh là một mảnh hỗn chiến.

Tống võ sư cùng Tôn võ sư đều không muốn bị thương, Vương Đại Chùy lại am hiểu ngoại môn ngạnh công. Hơn nữa tính cách dũng mãnh, trong lúc nhất thời vẫn không rơi xuống hạ phong.

Tông Trí Liên mọi người vừa nhìn bên này loạn đấu, vừa lưu ý tình huống Ngô Minh trong phá ốc bên đó.

“Ai? Cái váy xanh đai tím tiểu mỹ nữ kia chạy đi đâu rồi?” Hoàng công tử vung tay vung chân mà từ quán trà đi ra, lại phát hiện không thấy bóng dáng Ngô Minh.

Vừa nãy trùng hợp lúc bọn họ đang xuống lầu, không nhìn thấy Ngô Minh tiến vào phá ốc.

“Kỳ quái, vừa nãy không phải ở ngay bên này sao?” Gã sai vặt hộ tống cũng nhìn chung quanh: “Ồ. Thiếu gia, ngài xem không chỉ Tống cung phụng động thủ, liền Tôn cung phụng cũng gia nhập.”

“Cái tên thợ rèn quê mùa này, còn cần phải vận dụng hai vị cung phụng của Hoàng gia ta?” Hoàng công tử cảm thấy kỳ quái, nghiêng đầu nhìn một lúc: “Không phải là cái tên đại ngốc sao! Hai cái cung phụng lại càng không bắt được?!”

Lời này nói khá là lớn tiếng, Tống, Tôn hai vị võ sư nhất thời không xuống được mặt mũi.

Hai người bọn họ ăn cung phụng nhà họ Hoàng, thậm chí ngay cả cái tên thợ rèn cũng đều không bắt được đến. Còn cái mặt mũi gì mà tiếp tục sống? Dù cho cái tên thợ rèn này tuyệt nhiên không là một người đơn giản, nhưng trước mắt cả hai sư huynh đệ đồng thời ra tay cũng không bắt được người nhưng là sự thực.

Tuổi trẻ Tôn võ sư trong lòng kêu khổ, hắn vốn định cùng sư huynh liên thủ mau chóng bắt tráng hán này. Nhưng không nghĩ hắn huyền khí dồi dào lại ở ngoài sức tưởng tượng, trong lúc nhất thời hai người hợp lực cũng khó có thể không tổn hao lông tóc gì mà bắt lại.

Mặc dù nói qua một đoạn thời gian dài hao tổn sức lực nữa, tráng hán này tự nhiên khó có thể duy trì, tất bị hai người liên thủ đánh bại. Nhưng công tử nhà họ Hoàng mở miệng nói như thế, không thể trong thời gian ngắn bắt người này thì sẽ rất mất mặt.

“Sư huynh! Móc hàng nóng!” Tôn võ sư một tiếng quát nhẹ, bên hông đột nhiên lôi ra hai thanh phán quan bút. Một đen một trắng, phần mũi nhọn vẫn chưa được mở ra, nhưng vẫn tính là binh khí.

Tống võ sư nghe vậy liền hiểu ý. Đồng môn xuất cùng một sư cũng là lôi ra hai thanh hắc bạch phán quan bút.

Như vậy, Vương Đại Chùy lập tức rơi vào thế yếu, ở trước mặt hai vị võ sư bắt đầu chịu thiệt.

Đối phương tay cầm binh khí, bốn chuôi phán quan bút trên dưới tung bay, nhất thời đem nửa người trên của hắn đánh ra mười mấy đạo hồng ngân.

Đổi làm người bình thường đã bong da tróc thịt từ lâu. Có năng lực vẻn vẹn là vết hồng ngân, may mắn cũng là do ngoại công của hắn lợi hại.

Vương Đại Chùy dần dần yếu thế, bất tri bất giác chậm rãi bị tới gần hàng rèn.

“Hừ! Hạng giá áo túi cơm càn rỡ!” Vương Đại Chùy hai tay vung vẩy, đột nhiên trên đất kéo một cái.

Một sợi dây xích trên mặt đất bị bứt lên, hô lớn một tiếng cuốn lấy thanh xà nhà chính của hàng rèn.

Hàng rèn răng rắc đổ sụp, hướng về phương hướng ba người Vương Đại Chùy đổ ập tới, một màn khói bụi bay mù mịt.

Bên trong mấy người bị mái nhà đổ sập xuống, Vương Đại Chùy tu luyện ngoại công chiếm được món hời lớn, lại là một cái người thô kệch, căn bản không sợ viên ngói cỏ lợp va đập trên người.

Hai vị võ sư nhưng chật vật thúc lên huyền khí mạnh mẽ chống đỡ, bảo vệ trên người không muốn quá mức nhếch nhác.

“Chớ để hắn chạy trốn!” Tống võ sư kinh nghiệm phong phú, vừa nhìn liền biết đối phương muốn bỏ chạy.

Tôn võ sư đáp lời một tiếng, hai tay dang ngang phán quan bút tiến lên ngăn cản.

Nhưng nói thì dễ, bụi mù bốc lên mờ mắt, Vương Đại Chùy quen thuộc từng tấc một trong hàng rèn. Hắn ở bên trong đám bụi mù đã nắm mấy cây trụ sắt vung vẩy đánh, thậm chí đem mấy khối gạch nung đập tới, nhất thời làm hai người càng thêm không tới gần được.

Hắn lại quen thuộc địa hình, trong lúc khói bụi bốc lên tất cả mọi người đều không thấy rõ phạm vi chung quanh, nhưng hắn nhắm mắt lại cũng có năng lực mò trở về bên trong nhà.

“Thúy Hoa! Theo ta đi!” Vương Đại Chùy oành một tiếng phá tan cửa xông vào trong phòng, mang theo một trận bụi mù ập tới từ trên giường kéo Thúy Hoa qua ôm vào trong ngực.

Thúy Hoa một chút cũng không giãy dụa, kiên quyết ôm cổ của hắn.

“Mang theo chút ngân lượng!” Ngô Minh thấp giọng hô một câu, đưa tay ở bên hông làm một điểm động tác nhỏ, ném qua một cái túi tiền.

“Cảm tạ!” Vương Đại Chùy lúc này mới cảm giác trong phòng còn có một cô gái, trong lúc vội vàng phản ứng đầu tiên còn tưởng rằng là bạn tốt của Thúy Hoa vừa tới, lập tức tiếp được túi tiền nói cảm ơn, thân hình nhưng hướng về một bên tường khác húc mạnh.

Oành một tiếng thật lớn, Vương Đại Chùy dùng vai húc đổ một bên tường đất của gian nhà, ôm Thúy Hoa nhanh chóng nhảy vọt thoát đi.

“Khụ khụ, cũng không biết làm động tĩnh nhỏ một chút.” Ngô Minh phe phẩy tay gạt tro bụi, ở trong phá phòng đã sụp một bên ngây người hồi lâu không chịu đi ra ngoài.

Bên ngoài bụi mù càng lớn, Hỗ Vân Thương, Mục Thanh Nhã nhưng lại vọt vào trong đám tro bụi, chỉ lo Ngô Minh trong phòng gặp nguy hiểm.

Tống, Tôn hai vị võ sư từ lâu dọc theo phương hướng Vương Đại Chùy thoát đi đuổi tiếp.

Tông Trí Liên thì lại đồng dạng đuổi theo bọn họ.

Ngô Minh gạt tro bụi, cùng Hỗ Vân Thương, Mục Thanh Nhã thối lui lại cửa hàng rèn.

Láng giềng xem trò vui lân cận cũng đã lẩn đi rất xa, bụi đất cuồn cuộn, cái mảnh đầu phố này xem như là gặp xui xẻo.

“Hắc! Nguyên lai ngươi ở đây!” Hoàng công tử thoáng nhìn Ngô Minh một chút, oa cười ha ha một bước ba lần lắc lư mà lại đây: “Tiểu mỹ nữ, ngươi tên gọi là gì a?”

“…” Ngô Minh không quen biết hắn, bĩu môi không để ý tới.

“Tiểu nữ! Hoàng công tử chúng ta coi trọng ngươi, là phúc phận ngươi tu luyện ba đời mới có được!” Gã sai vặt một bộ cho ngươi mặt mũi còn không biết xấu hổ chỉ kém chưa dùng bạc phá hủy thái độ của ngươi, chọc lấy ngón tay cái về phía mình đối với Ngô Minh khiêu khích la lớn.

Chờ chút đã, công tử nhà họ Hoàng sao? Ngô Minh đột nhiên nghĩ đến một điểm, dừng động tác gạt tro bụi lại, hỏi: “[ Hoàng bố; Hỗ binh; Trưởng Tôn thực; Lâm mộc; Ngụy thuyền; Tư Mã xa ] Hoàng công tử sao?”

“Không sai, chính là công tử chúng ta!” Gã sai vặt một mặt dào dạt đắc ý giành đáp trước.

“Ngươi là Hoàng công tử mà Thúy Hoa phải gả?” Ngô Minh con mắt hơi chuyển động, nhất thời cười tươi như hoa: “Lời này nói như thế nào, hóa ra là Hoàng công tử nha…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK