Edit: Bồng Bồng
Vương cung nước Tề bên trong nghị sự điện.
Bọn thị vệ đều bị khiển lùi, chỉ có vương thất nước Tề cùng nhân vật trọng yếu của Trượng Kiếm Tông ở đây.
“Năng lực có thân phận như thế dùng ám ngữ báo tới được, tất nhiên là Tiêu Nhược Dao.” Tề phi tương đương nghiêm túc trịnh trọng đưa ra kết luận.
Ở đây không có một ai mà không phải là cao tầng của nước Tề, chỉ là trong đó còn muốn có ngoài ngạch bao quát thủ hạ cố vấn Tề thế tử là Phật Soái.
Phật Soái cái vị đại hòa thượng này tuy rằng không thể cùng Tiêu Nhược Dao so với, nhưng cũng là một vị cố vấn quân sư dưới trướng được Tề vương cùng thế tử tin cậy.
Mọi người đem bí giản mật ngữ gấp đưa điệp báo truyền đọc một phen.
Đại trưởng lão nói: “Nhược Dao ở nước Vũ thân phận phi thường đặc thù, dựa theo điệp báo không chỉ có thanh danh vang dội, lại cùng Tình công chúa đi lại tương đối gần. Nàng rất có thể tiếp xúc được một ít manh mối nước Vũ điều động binh lực.”
Bạch trưởng lão cũng tán thành: “Tiêu Nhược Dao luôn luôn tâm tư linh động. Nếu là nhận ra được một chút dấu vết, cũng rất có thể đoán ra được.”
“Nha đầu kia so với ai khác đều tặc*, khẳng định là từ một ít tiểu tiết làm ra suy đoán.” Phục Linh trưởng lão cười nói: “May được nàng ở phòng bị Mặc vương tử xuống tay với nàng, đồng thời còn muốn có năng lực tìm khoảng trống thả ra tin tức này.” (*gian trá; giảo hoạt)
“Mặc vương tử mặc dù có sắc tâm, cũng không dám tùy tiện động nàng.” Tông chủ lắc lắc đầu, đột nhiên lại nhìn về phía thế tử.
Thế tử còn tưởng rằng là tông chủ cảm giác mình cũng như Mặc vương tử vậy muốn nạp Tiêu Nhược Dao, vội vàng hơi cười cợt biểu thị không ngại.
Không nghĩ tới tông chủ nói nhưng là: “Cũng là gần nhất điệp báo nói Mặc vương tử luôn luôn ở nước Tấn phái ra nhân thủ, hỏi thăm một vị gọi là Cung Tiểu Lộ mỹ nữ. Có người nào biết không?”
Mặt thế tử nhất thời cứng lại rồi.
Tề phi quá hiểu nhi tử của mình, vừa nhìn sắc mặt. Chỉ động tâm tư vừa nghĩ liền đoán được tám chín phần mười, suýt nữa thổi phù một tiếng bật cười.
Nhưng nàng biết đại sự làm trọng. Hơn nữa chuyện này không thể tiết lộ ra ngoài, mau mau lôi kéo trở lại đề tài chính nói: “Chúng ta hay là nói tiếp sự tình nước Vũ có khả năng kỳ tập đi.”
Tông chủ không có một chút nào hoài nghi Tề phi đang sử dụng nội tâm, nghiêm túc nói: “Rất đúng, nước Vũ đây là lần thứ nhất cân nhắc kỳ tập nước Tề chúng ta, cũng thật là hiếm thấy. Phật Soái, ngươi là cố vấn của chúng ta, xem thử phải làm sao?”
Phật Soái vuốt cái đầu bóng lưỡng lúng túng nói: “Tông chủ quá khen. Có Tiêu Nhược Dao ở đây, bần tăng vạn vạn không dám vọng xương là cố vấn.”
Tông chủ cười nói: “Không nên tự ti. Liệt đồ chỉ có điều là một bụng ý nghĩ xấu khôn vặt.”
“Chu cô nương chính là người thông minh đệ nhất thiên hạ. Tại hạ không chỉ là khiêm tốn, càng là vô cùng bội phục từ trong nội tâm.” Khách khí một thoáng sau, Phật Soái nghiêm túc nói: “Tiêu Nhược Dao nếu nói nước Vũ có tám phần mười có thể sẽ phát động kỳ tập, như vậy nhất định là theo từ một ít manh mối phán đoán ra được. Bằng không lấy cá tính nàng tuy rằng mặt ngoài qua loa, nhưng thực tế cẩn thận chặt chẽ, tất nhiên sẽ trực tiếp báo cho biết nội dung ngày kỳ tập.”
Mọi người dồn dập gật đầu, cho rằng Phật Soái phân tích có lý.
“Năm rồi số lần kỳ tập nước Tấn cũng không ít, đều là nhìn trúng nước Tấn biên quân binh lực trống trải. Phòng giữ lười biếng nguyên cớ. Nhưng hiện tại có thể muốn đánh lén chúng ta, thì lại tất nhiên là một đòn sấm sét.”
Tề vương mọi người trong lòng đều là rùng mình, biết lần kỳ tập này nhất định là so với hai đạo ba vạn tinh binh tập kích nước Tấn muốn lợi hại hơn nhiều.
Phật Soái tiếp tục nói: “Thực lực nước Vũ vốn dĩ hùng hậu, hai đạo kỳ tập quân đánh lén nước Tấn đều thất bại, cũng vẻn vẹn là giảm nhuệ khí không có tổn thương căn cơ.”
“Không sai, nước Vũ chỉ đau không thương.” Tề vương cau mày tiếc nuối nói.
Tiêu Nhược Dao sáng lập hai lần cơ hội tốt như vậy. Cũng không có nhúc nhích lay động được căn cơ nước Vũ, không thể kéo hoãn bước tiến bắc phạm của nước Vũ, khiến cho trong lòng hắn sầu lo.
Thế tử hiện tại đang nhanh chóng thích ứng xử lý quốc sự, cũng ở trong triều đình xây dựng uy tín bản thân. Nhưng là dù sao bên trong có nhị vương tử, Hổ Dực tướng quân ưu hoạn chưa được trừ tận gốc.
Nếu như nước Vũ có thể lại cho mình thời gian ba năm, biết đâu tất cả đều dễ nói chuyện.
Phật Soái nói: “Huyền Vũ Hoàng lần này cần kỳ tập. Rất có thể sẽ phái ra trợ tá tin cậy nhất hiện nay Chu Chỉ Nhược, ách… Tiêu Nhược Dao mà danh tiếng chính thịnh Mặc vương tử lĩnh quân. Hắn từng ở nước Tấn thất bại qua, tất nhiên vì rửa sạch nhục nhã mà toàn lực làm. Nếu kỳ tập hơi có chiến tích, chính là đá kê chân tốt nhất để hắn leo lên đế vị nước Vũ.”
“Hắn có thể sẽ đạt được cái chiến tích gì?” Tề phi đột nhiên hỏi: “Nếu như nếu chúng ta dùng mồi nhử đầy đủ phân lượng đến dụ dỗ hắn…”
“Tề phi điện hạ quả nhiên cơ trí. Có Tiêu Nhược Dao nhắc nhở kỳ tập, chúng ta đại có thể bày một quả mồi nhử, câu được kỳ tập quân đi chệch hướng đã định. Chỉ có điều ở mồi này muốn nghĩ cũng khá lớn…” Ánh mắt Phật Soái quét qua trên người thế tử.
Thế tử thông minh, lập tức cười nói: “Ta cảm giác mình ở trong mắt Mặc vương tử, vẫn tính là khối hảo thịt mỡ chứ?”
Tất cả mọi người cười, nhưng trong lòng mỗi người đều biết mồi này kỳ thực tương đối nguy hiểm.
Tề phi mỉm cười nhìn thế tử, trong lòng cảm thấy buồn cười cực kỳ.
Thế tử căn bản không có chú ý tới, bất quá cũng ở trong bóng tối âm thầm lo lắng: Nếu là nhân duyên trùng hợp cùng Mặc vương tử đánh cái đối mặt, liệu sẽ bị nhận ra? Vậy coi như bị người xem náo nhiệt.
Hắn cũng là đã quá lo lắng. Lúc trước mặc dù là Ngô Minh đều phế bỏ thật lớn sức lực mới nhìn ra, hơn nữa còn là dưới tình huống có cân nhắc dấu hiệu. Mặc vương tử hám sắc làm lu mờ ý nghĩ, tuyệt đối là tâm mê không thể phát hiện chân tướng Cung Tiểu Lộ.
Nhưng nếu là Ngô Minh ở đây, nhất định sẽ cười to nói: “Nhường thế tử cosplay Cung Tiểu Lộ Thụy Tuệ*, tuyệt đối không cần lại lo lắng hiệu quả mồi nhử. Tất nhiên khiến Mặc vương tử như con cá mắc câu vậy cứ cắn chặt không thả.” (*Mizuho Miyanokouji là nhân vật chính trong manga và anime cùng tên Otome wa Boku ni Koishiteru)
*
Bên trong hoàng cung Vũ đô, Ngô Minh đã ở bên trong lúc chúng nữ tướng thảo luận đối với kỳ tập chiến, thích hợp biểu hiện ra một điểm tính hòa hợp.
Mấy vị huyền vũ nữ tướng cảm thấy nàng không có cái phong mang* gì. Vừa bắt đầu đưa ra kiến nghị sát thương người mình tuy rằng quá mức hung hãn, nhưng làm người vẫn là tương đối khiêm tốn, tương đương dễ dàng hợp đồng. (*tài năng – ý nói việc biểu hiện ra mình tài giỏi làm người khác khó chịu)
Đặc biệt ở trước mặt Huyền Vũ Hoàng sẽ không nóng lòng biểu hiện mình, làm thấp đi người khác, đây chính là tính cách tương đối được người ta yêu thích.
Huyền Vũ Hoàng cũng là trong lòng cao hứng.
Hắn gặp qua rất nhiều thiên tài, cũng đã gặp rất nhiều nhân tài có thể trưởng thành lên làm cố vấn quân sư. Nhưng là bọn họ đều có một cái khuyết điểm trí mạng: Sắc bén quá thịnh.
Sắc bén không đơn thuần là chỉ làm việc đắc lực sắc bén, còn bao gồm đối nhân xử thế quá mức triển lộ phong mang.
Thời điểm thương thảo gần như không sai biệt lắm sắp kết thúc, Ngô Minh cáo từ: “Thần xin cáo lui. Đi đến chỗ Long lão tu tập võ kỹ “
“Đi thôi, vì trẫm hướng về Long lão mang theo cái thăm hỏi.” Huyền Vũ Hoàng phất tay một cái nhường Ngô Minh thối lui.
Mỗi ngày Ngô Minh đều muốn cùng Long lão tu tập công pháp huyền võ khoảng một canh giờ.
Kỳ thực Long lão đã cảm thấy một canh giờ thời gian rất lâu, thậm chí cân nhắc nửa canh giờ đều đủ.
Không phải thiếu kiên nhẫn, mà là cảm thấy Chu Chỉ Nhược đều sắp đem mình đào rỗng.
Nha đầu này quá có năng lực học! Tuy rằng nàng không tới trình độ đã gặp qua là không quên được, nhưng mỗi lần đều có ý nghĩ độc đáo cùng lĩnh ngộ. Chút bản lĩnh của bản thân ấy mới hai ba ngày đều học gần đủ rồi, càng là có tiến thêm đưa ra một điểm cải biến nhỏ.
Một tí tẹo cải biến như thế, đều là nhường Long lão khiếp sợ.
Dù sao chiêu thức cao thủ không nói là nhiều năm thế hệ thầy trò truyền thừa xuống, chỉ cần có thể trong khoảng thời gian ngắn cải tiến chiêu thức, cũng đã là thông minh tuyệt đỉnh.